Vệ sĩ kinh ngạc: “Vậy...ông Mặc, vậy là không chặn cô Quý về sao ạ?"
Bên ngoài phòng Tổng giám đốc, người đàn ông mặc bộ đồ đen nhìn chằm chằm vào bảng hiến thị số tâng đang chạy liên tục trước cửa thang máy, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại di động. Sắc mặt anh tuấn của anh vẫn trầm tĩnh như nước, anh nói điềm đạm: “Cô ấy muốn đi đầu thì các cậu đi theo cô ấy, đừng để cô đi lung tung trên đường. Theo cô ấy đi về công ty hay Nguyệt Hồ Loan cũng được.”
Vệ sĩ ở đầu dây bên kia nhận lệnh: “Vâng, ông Mặc"
“Phải cố gắng đi theo để bảo đảm an toàn cho cô ấy, nhưng không được để cô ấy phát hiện.”
“Vâng.”
“Hệ thống bảo an ở Nguyệt Hồ Loan khá an toàn, nếmoôwÄW yệ Rến ahà rôi thì cứ để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, đừng quấy rầy".
“Rõ ạ.” Vệ sĩ ngừng một giây rồi lại nói: “Trên đường đi cô Quý xuống xe mua bữa sáng ở một cửa hàng điểm tâm trên đường rồi lại lên xe đi tiếp về hướng Thành Tây.”
“Ừ.”
Quả thật cô không hề động đến bánh mì, bánh bao mà anh để lại.
***
Quý Noãn ngồi trên xe taxi vừa ăn chiếc bánh bao chay vừa nhìn điện thoại di động. Khi về đến Nguyệt Hồ Loan, cô thanh toán tiền taxi rồi nhanh chóng xuống xe đi vào.
Tuy hiện tại trên người cô không có giấy tờ cá nhân nhưng được cái, ở đây từ ngoài cổng cho đến bên trong chỉ cần có mật khẩu hoặc dấu vân tay là vào được, nên cô vào nhà nhanh nhất có thể.
Chỉ có mấy ngày không về, căn hộ ở Nguyệt Hồ Loan vắng lặng trống trải. Dù sao cô cũng mới chuyển về đây chưa được bao lâu, toàn bộ đồ đạc trong nhà cũng còn đang mới, cả căn hộ lớn như vậy là lại chỉ có mình cô. Rõ ràng mấy ngày ở Quốc tế Oran, cô chỉ hận không thể sải cánh mà bay về đây. Bây giờ, khi cuối cùng đã về nhà rồi, ngay sau khi bước vào nhà, cô vẫn chưa cảm thấy có gì khác lạ, nhưng khi đã nghỉ ngơi trên sofa được một lát, cô mới chợt cảm thấy dường như mình đang bị nhấn chìm trong không gian yên tĩnh trống trải này.
Quý Noãn đứng lên đẩy cánh cửa đi ra ban công, nhìn xuống dưới nhà. Cảnh đẹp của Nguyệt Hồ Loan trải dài ngay trước mắt cô. Đây là tầng mười lăm, không cao, cũng không thấp, người người qua lại dưới tầng muôn hình muôn vẻ.
Nhưng khi mới quay về cô cũng để ý thấy năm tầng phía trên có lẽ vẫn chưa được bán. Chắc ông chủ bí ẩn kia nhận thấy nhà bán thuận lợi quá nên mới chào giá cao sao? Nếu không vì sao tầng trên cùng và tầng của cô cũng đã bán rồi, nhưng mấy tầng dưới vẫn chưa được bán?
Cô nhớ lúc trước có nhìn thấy đồ đạc vật dụng đã được chuyển đến tầng trên cùng rồi, nhưng không biết lúc nào nhà người ta mới vào ở.
Tầng trên tầng dưới, bên trái bên phải căn hộ của cô như không có hàng xóm ở gần, căn phòng lập tức càng thêm cô quạnh.
Cô gọi đến công ty báo chiều mình sẽ đến, cô cần ở nhà tắm gội, thay quần áo, rồi nghỉ ngơi một lát.
Đến buổi trưa, cô vô cùng buồn chán, với đại một cuốn sách trên giá sách rồi vào phòng khách đọc. Sau đó cô lại gọi cho siêu thị hoa quả ở tầng dưới đặt họ mang nước hoa quả tươi và nguyên liệu nấu ăn lên, định buổi trưa tự nấu cơm, ăn no rồi mới đến công ty.
Buổi chiều, Quý Noãn đến công ty nhưng không ngờ lại gặp một vị khách không mời mà đến.
Tiểu Bát thấy Quý Noãn đi đến bèn bước theo khẽ nói: “Chị Đại, cô ấy ngồi đợt lâu lắm rồi. Chúng em nói hết lời mà cô ấy nhất định không chịu nghe, nói thế nào cũng không chịu đi.”
Quý Noãn liếc nhìn Quý Mộng Nhiên đang ngồi trong phòng chờ ở tầng một.
Quý Noãn khẽ phất tay với Tiểu Bát, ra hiệu cho cô đang bận làm gì thì cứ làm. Một lát sau, cô quay người lại nhìn rồi bước đến chỗ người đang ngồi trong phòng chờ kia.
Ánh nắng mặt trời bên ngoài rực rỡ, đúng lúc này đang chiếu vào phòng chờ. Quý Mộng Nhiên đang ngồi tận hưởng không khí dễ chịu phả ra từ máy lạnh, lại thêm ánh nắng ấm áp chiếu vào khiến cho không gian cực kỳ thư giãn.
Đang ở trên địa bàn của Quý Noãn nên Quý Mộng Nhiên không tỏ ra quá kiêu ngạo. Khi Quý Noãn bước đến gần, cô ta ngước mắt lên nhìn rồi bất chợt nhoẻn miệng cười: “Chị.”
Khuôn mặt tươi cười, tiếng gọi chị này, đã bộc lộ chút ít về mục đích cô ta đến đây.
Quý Noãn nhìn đồng hồ rồi quay sang nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: “Có chuyện gì sao?”
Quý Mộng Nhiên quay sang cười với cô: “Chẳng phải bây giờ tôi cũng đang hoạt động trong ngành bất động sản sao? Hiện tại phòng giao dịch của tôi phát triển không tệ, hai tháng nay càng ngày càng hưng thịnh. Nếu chị được nhìn thấy thành quả phòng giao dịch của chúng tôi trong hai tháng vừa rồi thì chắc hẳn sẽ giật mình đấy, đặc biệt là diện tích chiếm cứ và tài nguyên, ngoài ra còn có tỷ lệ mua vào…”
Quý Mộng Nhiên làm ra vẻ chân thành: “Hơn nữa, tháng vừa rồi tôi mới nghe nói, trong tất cả các công ty địa ốc ở Hải Thành, chỉ duy nhất phòng giao dịch của chúng tôi vượt mức chỉ tiêu đặt ra trong tháng, thậm chí còn vượt xa định mức.”
Quý Noãn thờ ơ nhìn cô ta, nhưng thật ra cô rất muốn biết, rốt cuộc cô ta định làm gì.
Tuy rằng lúc đầu Tập đoàn MN khởi nghiệp từ bất động sản, nhưng dù sao quy mô của Tập đoàn MN hiện tại cũng không chỉ giới hạn ở lĩnh vực này, mấy năm nay tập đoàn còn kiếm lợi nhuận từ các ngành nghề mới nhất. Hơn nữa trong ba năm qua, giá đất trong nước có xu hướng tăng lên với tốc độ rất đáng sợ, cho nên năm nay lại đến giai đoạn chững lại. Vì vậy năm nay, mục tiêu chủ yếu của Tập đoàn MN không nằm trong lĩnh vực bất động sản, mà chuyển hướng sang các hoạt động kiếm lời khác. Vậy mà cô không ngờ có một ngày Quý Mộng Nhiên lại chạy đến đây ra oai hoặc chuốc thù chuốc oán.
Quý Noãn thầm thở dài. Bây giờ cho dù phòng giao dịch của Quý Mộng Nhiên có mua được bao nhiêu tài nguyên đất thì trong năm nay cũng sẽ gần như không thể bán ra với giá cao hơn được, chỉ cần duy trì được giá mua vào đã là rất khó rồi. Phía nhà nước vẫn luôn có chính sách điều tiết khống chế, năm nay gần như áp dụng với quy mô và mức kiểm soát mạnh chưa từng có. Quý Mộng Nhiên xui xẻo đứng ngay trước họng súng mà lại không tự nhận ra.
Quý Mộng Nhiên tươi cười: “Đều là do anh Thịnh và các công ty bất động sản khổng lồ ở Hải Thành giúp đỡ tôi, nên phòng giao dịch của chúng tôi mới được phát triển ổn định. Trong thời gian tới, chúng tôi cũng sẽ tiếp tục nỗ lực. Không biết đến bao giờ chị gái có thể nhượng lại mảnh đất béo bở dưới danh nghĩa công ty chị cho tôi? Dù sao tôi cũng thấy, năm nay công ty chị cũng không có ý định tiếp tục dự án đó mà, đúng không?”
Mấy tháng trước Tập đoàn MN có thu mua một lô đất công có diện tích rất lớn. Nhưng Quý Noãn biết, với tình hình năm nay thì lô đất đó không thể cho ra lợi nhuận tương xứng, chưa được nửa năm thì ưu thế của lô đất đó sẽ không còn nữa, giá cả bán ra cũng không cao hơn được bao nhiêu, tuy không đến nỗi lỗ vốn nhưng cũng không kiếm ra tiền. Vì vậy Quý Noãn liền cho dừng dự án, tạm thời gác lại rồi tính sau.
Nhưng cô không ngờ Quý Mộng Nhiên lại để ý đến lô đất đó, còn gọi đó là khu đất béo bở. Nói vậy là cô ta muốn cướp mảnh đất của cô sao?
Ha… xem ra Quý Mộng Nhiên theo dõi tập đoàn cô rất sát nhỉ.
Ai bảo thành tựu hiện của Quý Noãn và Tập đoàn MN là cái đinh trong mắt cô ta, cái gì cũng hoàn hảo, cho nên Quý Mộng Nhiên mới trằn trọc tìm đủ cách chủ động đến đây xin mua lô đất kia.
Quý Noãn ung dung thản nhiên nói: “Cô định trả giá bao nhiêu?”