Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 617: mặc cảnh thâm trầm giọng nói, chờ tôi trở về

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

MẶC CẢNH THÂM TRẦM GIỌNG NÓI, CHỜ TÔI TRỞ VỀ

Tại Bắc Kinh, Mặc Cảnh Thâm vừa mới bước ra từ một cuộc họp, Thẩm Mục đã gọi điện thoại tới.

“Tổng Giám đốc Mặc, sau khi về Hải Thành, cô Quý không vội đến Cục Dân chính điều tra hồ sơ hôn nhân, mà lại bỗng nhiên chạy đến thành phố Cát.”

Mặc Cảnh Thâm dừng chân lại, nhìn lướt qua mấy đối tác đi ngang qua chào hỏi mình, lạnh nhạt nói: “Thành phố Cát?”

“Vâng. Tôi chưa từng nghe nói Tập đoàn MN có quan hệ hợp tác gì với một nơi như thành phố Cát. Hơn nữa cô ấy còn đi một mình, bên đó không có người của chúng ta, giao thông cũng không thuận tiện lắm, bây giờ chẳng biết tình hình thế nào. Điều duy nhất tôi biết được chính là trước khi lên máy bay, cô Quý đã mua rất nhiều quà, xem ra chắc là có bạn bè hay họ hàng gì ở bên đó.”

Mặc Cảnh Thâm chỉ dừng lại mấy giây rồi bước tiếp, sau một hồi trầm ngâm, anh hờ hững nói: “Quê mẹ cô ấy ở thành phố Cát.”

“Vậy… chẳng lẽ bây giờ cô ấy đang điều tra thân thế của mình? Nhưng cô ấy về một mình, có phải không được thỏa đáng lắm không? Hơn nữa, nhà họ Quý và người nhà của mẹ cô ấy hình như đã không liên lạc trong thời gian dài…”

“Cái gọi là họ hàng đã lâu không liên lạc, một khi có tâm tư gì đó thì không hề giống với kiểu giết người không thấy máu như trong giới kinh doanh, nghèo khổ sinh ra điêu dân. Với tính cách hiện tại của cô ấy, đến đó một mình quả thật không ổn.”

“Vậy chúng ta có nên phái người tới đó không?”

Mặc Cảnh Thâm nhìn ra cửa sổ trước hành lang phòng họp, thấy thành phố Cát chếch về hướng Nam, trầm giọng nói: “Chờ tôi trở về.”

***

Buổi chiều, Quý Noãn nghỉ ngơi trong phòng, tuy cái giường này rất cứng, nhưng có lẽ do di chuyển nhiều nên cô đã quá mệt, cộng thêm nghĩ rằng đây là nơi mẹ đã từng sống từ nhỏ đến lớn, nên cô cũng bớt đề phòng, bất giác ngủ thiếp đi.

Cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng di chuyển bàn ghế và tiếng xào rau, còn có mùi dầu mỡ bay vào, cô mới chợt thức giấc nhớ ra mình đang ở đâu.

Chắc là sắp tới giờ cơm tối rồi.

Quý Noãn trở mình, định chợp mắt thêm mấy phút nữa thì bỗng cảm nhận được có một lực nho nhỏ đang kéo thứ gì đó từ tay mình. Cô nắm chặt tay lại theo bản năng, nhưng đối phương vẫn cố chấp muốn lôi ra.

Quý Noãn không kìm được, mở mắt ra, bất ngờ nhìn thấy Tống Tư Tư đang đứng bên giường, đang cầm điện thoại kiểu mới nhất trong tay cô.

Không ngờ Quý Noãn vẫn đang ngủ lại bỗng thức dậy, Tống Tư Tư hơi xấu hổ, vội vàng rút tay về, ra vẻ điềm nhiên như không, chùi tay vào váy.

Quý Noãn cúi đầu nhìn thử, thấy màn hình điện thoại của mình bị dính rất nhiều dấu tay khó coi.

Trước khi ngủ cô có xem điện thoại, cứ cầm như thế rồi bất giác thiếp đi, cũng quên bỏ điện thoại xuống. May mà cô luôn cầm trong tay, chứ nếu bỏ bên cạnh, chắc bây giờ đã bị hai chị em này lấy đi rồi.

Giá cả không quan trọng, mấy bộ quần áo mà hai chị em này lấy trong vali không có cái nào rẻ cả. Một bộ đồ ngủ tùy tiện cũng bốn chữ số trở lên.

Nhưng điện thoại và laptop lại có rất nhiều tư liệu, còn có danh sách thông tin công việc thường xuyên qua lại, đây là giới hạn cuối cùng.

“Chị họ, chị dậy rồi hả?” Tống Tư Tư cố ý hỏi một câu, sau đó lại len lén nhìn vào điện thoại di dộng của Quý Noãn. Đây là điện thoại kiểu mới nhất, hình như mới vừa đưa ra thị trường không lâu, nghe nói có giá gần mười nghìn tệ.

“Ừ.” Quý Noãn lặng lẽ đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt.

“Mẹ và bà ngoại bảo em gọi chị dậy ăn cơm tối.”

“Được.” Quý Noãn nhìn cửa phòng. Xem ra, hai ngày ở đây, cô phải nghĩ cách khóa cửa lại, nếu không ngay cả ngủ cũng ngủ không yên mất.

“Chị họ, bình thường chiều nào chị cũng ngủ sao? Có phải làm thiên kim tiểu thư trong gia đình giàu có thì không cần phải làm gì, ngày nào cũng ăn ngủ và mua sắm đúng không?”

“Nghe nói nhà họ Quý còn là một trong tứ đại gia tộc gì đó ở Hải Thành, nhiều tiền đến nỗi tiêu mãi không hết. Đại tiểu thư nhà giàu kiểu này, tiền tiêu vặt mỗi tháng ít nhất cũng mấy trăm nghìn tệ, thậm chí còn nhiều hơn…”

“Chị họ, điện thoại của chị đẹp thật đấy, là kiểu mới nhất hả? Không phải chỉ mua một cái thôi chứ? Có mua thêm mấy cái mang về không?”

“…”

Quý Noãn vừa chỉnh lại quần áo, vừa nghe Tống Tư Tư ở bên cạnh hỏi liên tục như pháo nổ. Cô vừa thức dậy, không có kiên nhẫn nói chuyện với “cô bé” hơn hai mươi tuổi lại giả vờ khờ dại này. Nhưng cô lại ngại vì dù sao những người này cũng là những họ hàng cuối cùng của mẹ trên đời này, nên không tỏ thái độ gì, chỉ nhẫn nại đáp lại đôi câu ngắn gọn lấy lệ.

Bác Cả đang giục ăn cơm bên ngoài, Quý Noãn đứng dậy, không để ý tới cô ta nữa.

“Chị họ, chị không mua thêm mấy cái điện thoại thật sao? Điện thoại của chị cũng bằng ba bốn tháng tiền lương của người khác rồi. Em chỉ mới thấy trên quảng cáo thôi…” Tống Tư Tư lề mà lề mề không muốn ra ngoài, cứ như nếu Quý Noãn không đưa di động cho cô ta thì cô ta sẽ không bỏ qua vậy. Cô ta sợ nếu đi ra ngoài, có thể Tống Khả Khả sẽ tranh giành nên muốn nói rõ ràng trong này.

Thấy Quý Noãn hoàn toàn không để ý tới mình, Tống Tư Tư lại đuổi theo hỏi: “Chị họ, chị đều tự mua tất cả mọi thứ sao? Chị có bạn trai không? Điện thoại có phải là bạn trai tặng không?”

Quý Noãn làm như không nghe thấy, đẩy cửa đi ra ngoài.

Tống Tư Tư không vui bĩu môi, cũng bước nhanh ra ngoài.

Quý Noãn chẳng thèm trả lời, nếu cứ tiếp tục thế này, Tống Tư Tư chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lôi kéo cô, hơn nữa còn chiếm lấy di động của cô.

Đã nhiều năm rồi cô chưa từng liên lạc với họ hàng bên mẹ. Bọn họ lại cứ nghĩ Quý Noãn là thiên kim tiểu thư của nhà họ Quý, chỉ dựa vào nhà họ Quý để sống. Cho nên trong miệng bọn họ toàn là những lời cay nghiệt, nào là tiểu thư nhà giàu các thứ, mà hoàn toàn chẳng biết gì về những chuyện khác của Quý Noãn ở nhà họ Quý.

Trên bàn ăn, bà ngoại hơi run tay, nhưng lại bướng bỉnh không chịu để người khác đút ăn, thế là quần áo toàn nước canh. Người trong nhà này chắc là đã quá quen với cảnh này nên chẳng ai nói gì.

Bác Cả bê món cuối lên, Tống Khả Khả đã ngồi vào bàn chờ cơm từ lâu. Cô nàng đã sớm thay bộ váy hàng hiệu của Pháp vơ vét được trong vali của Quý Noãn trước đó, tỏ vẻ đắc ý.

Tống Tư Tư cũng đi qua. Sau khi ngồi xuống, cả nhà mang tâm sự riêng ăn cơm, chỉ có bà ngoại là thỉnh thoảng nhìn Quý Noãn, bởi vì cô quá giống mẹ cô lúc trẻ.

“Quý Noãn à, trông cháu cũng không còn nhỏ, hai mươi mấy rồi nhỉ?” Sau khi ngồi xuống, bác Cả nhìn sang Quý Noãn, thấy cô chẳng đeo trang sức gì, cũng chẳng đeo nhẫn cưới hay nhẫn đính hôn, lúc này lại càng nhíu mày nói: “À phải rồi, hai mươi bốn rồi đấy chứ. Ở chỗ của bác, qua hai mươi lăm mà chưa lấy chồng đều bị coi là gái lỡ thì. Cháu vẫn chưa kết hôn đúng không? Không có bạn trai sao?”

Câu hỏi quá thẳng thừng, tay cầm đũa của Quý Noãn bất giác khựng lại, cô lạnh nhạt ngước nhìn người đàn bà trung niên trước mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio