Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 637: đêm nay mặc tổng ở công ty, cô muốn lên đó tìm anh ấy sao?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

ĐÊM NAY MẶC TỔNG Ở CÔNG TY, CÔ MUỐN LÊN ĐÓ TÌM ANH ẤY SAO?

Hạ Điềm nhìn cô, hỏi: “Nếu Quý Mộng Nhiên đã chuẩn bị xong xuôi kế hoạch tấn công cậu thì chắc chắn nó sẽ được tiến hành từ từ. Nhưng bỗng nhiên tin tức của cô ta lại nhảy lên đầu bảng, rốt cuộc là do cô ta quá gấp gáp nên đi sai bước, hay là ai đó cố ý đẩy cô ta lên?”

Còn có thể là ai nữa?

Ở một nơi lớn như Hải Thành, người có bản lĩnh thao túng truyền thông, hơn nữa trong thời gian ngắn bỗng nhiên đẩy tin tức Quý Mộng Nhiên lên đầu bảng thì cũng chỉ có Mặc Cảnh Thâm thôi.

Thật ra thì Hạ Điềm cũng đoán được, nhưng cô cố ý hỏi Quý Noãn.

“Noãn Noãn, mình cảm thấy thật ra Mặc Cảnh Thâm rất muốn giúp cậu, nhưng cậu cứ tắt điện thoại suốt, chẳng ai liên lạc được…” Hạ Điềm nhìn cô: “Chuyện này dù sao cũng dính líu đến hôn nhân giữa cậu và anh ấy. Trong số những lời mắng chửi có một phần lớn là đến từ những phụ nữ ghen tị với cậu. Cậu từng kết hôn với anh ấy là sự thật, hiện giờ nếu như anh ấy ra mặt giúp cậu thì chắc chắn sẽ giảm bớt không ít việc. Sau khi từ Anh trở về, tính cách cậu vẫn luôn quật cường. Mình biết ba năm trước cậu đã bị tổn thương sâu sắc, nhưng nếu cậu và Mặc Cảnh Thâm còn muốn trở lại bên nhau thì hãy thu lại tính tình cứng rắn của cậu đi. Mình thấy thật ra anh ấy vẫn luôn hướng về cậu, mà cậu thì cũng chẳng vừa mắt một người đàn ông nào khác ngoại trừ anh ấy, đúng không?”

Quý Noãn không đáp, chỉ cầm ly cúi đầu nhìn hai tiêu đề đứng đầu trong bảng tin nóng trên điện thoại.

Hạ Điềm lại bước đến, chộp lấy điện thoại của Quý Noãn, không cho cô nhìn nữa. Cho đến khi ánh mắt không còn chỗ để đặt thì Quý Noãn mới dời mắt trở về trên người Hạ Điềm. Hạ Điềm nhướng mày nhìn cô: “Lát nữa mình yểm trợ cho cậu, cậu ăn mặc cải trang kỹ một chút. Hiện giờ xe của cậu dễ thu hút sự chú ý của người khác, cũng không thể gọi xe, vậy cậu lái xe của mình đi tìm Mặc Cảnh Thâm đi.”

“Mình bảo muốn đi tìm anh ấy lúc nào? Với tình trạng hiện giờ, dù cho anh ấy ra mặt thì có tác dụng gì?” Vẻ mặt Quý Noãn rất lạnh nhạt.

Sau khi từ thành phố Cát trở về, Quý Noãn vẫn luôn bận rộn ở công ty. Mấy ngày nay cô vẫn chưa liên lạc với Mặc Cảnh Thâm, lấy lý do bận rộn để giữ khoảng cách. Nhưng sau khi từ Bắc Kinh trở về, trong lòng Quý Noãn đã có sự chuyển biến, lại thêm chuyện ở thành phố Cát, hiện giờ cô không thể nói rõ, rốt cuộc trong lòng mình đang muốn gì.

“Mặc kệ sẽ có kết quả gì, mình vẫn tin tưởng Mặc Cảnh Thâm.” Hạ Điềm kiên nhẫn khuyên cô: “Đến nước này rồi mà cậu còn không tìm anh ấy, lẽ nào cậu thật sự định sau này cứ lấy phương thức chuột chạy qua đường, người người đòi đánh để ra cửa sao? Huống chi hiện giờ không phải chỉ có danh tiếng của cậu, mà còn có Tập đoàn MN nữa. Công ty cậu đang nuôi hàng nghìn người, hai ngày nay giá cổ phiếu của công ty đã xuống lắm rồi. Nếu như còn xuống nữa, cậu có nghĩ tới hậu quả không?”

“Mình có nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là không còn cách khác.”

Hạ Điềm tỏ vẻ đúng là nước đổ đầu vịt, trừng mắt với Quý Noãn: “Rõ ràng cậu biết, cho dù là phương pháp tốt cỡ nào, chỉ cần có Mặc Cảnh Thâm giúp đỡ thì đều giảm bớt không ít việc. Nhưng cậu cứ nhất định muốn đi vòng qua điểm mấu chốt này.”

Quý Noãn không đáp.

“Cậu có cá tính là chuyện của cậu, nhưng hiện giờ không phải chỉ có một mình, cậu là Tổng Giám đốc Tập đoàn MN. Cậu là người quản lý, có trách nhiệm và phải nhanh chóng xử lý chuyện này, chứ không phải là cứ kéo dài mãi. Có đường tắt mà không đi, sao phải cứ vì tính tình ngang ngạnh mà đi đường vòng?” Hạ Điềm vừa nói vừa vươn tay kéo cánh tay Quý Noãn, lôi người về thẳng phòng ngủ.

“Làm gì đấy?”

“Cải trang cho cậu chứ gì! Chí ít cậu phải ăn mặc sao cho khi ra đường không bị người ta nhìn một cái là nhận ra ngay!” Dứt lời, Hạ Điềm mở tủ quần áo của Quý Noãn, ném cho cô một chiếc áo sweater vận động màu đen liền mũ và một chiếc quần jean, cuối cùng còn đi sang bên cạnh lục lọi, lấy một cái kính râm cực lớn đưa tới.

Quý Noãn: “Hiện giờ trời tối như vậy, cậu bảo mình mang kính râm hả? Ngại người khác không nhận ra mình lén lút đi ra ngoài à?”

Hạ Điềm: “…” Cô lập tức rút lại kính râm từ trong tay Quý Noãn, xoay người đi về phía túi xách của mình lấy một xấp khẩu trang y tế ra: “Mấy thứ này là do nửa tháng trước mình bị cảm cúm, sợ lây bệnh cho con nên cố ý đến tiệm thuốc mua. Toàn bộ đều mới, vẫn chưa dùng qua, một lát nữa cậu đeo lên, xem như bị cảm nên mang khẩu trang, như vậy sẽ không ai nghi ngờ.”

Quý Noãn: “…”

Cuối cùng, Hạ Điềm nhìn Quý Noãn ăn mặt kín mít, trùm mũ của áo sweater, chiếc mũ cũng rất lớn, đủ để che mặt cô và hai bên má, lại thêm chiếc khẩu trang, chỉ cần cô đi cúi đầu, cho dù đám truyền thông mọc cặp mắt xuyên thấu cũng không thể nhận ra. Bấy giờ, Hạ Điềm mới hài lòng giao chìa khóa xe của mình cho Quý Noãn.

Quý Noãn nhìn chìa khóa trong tay, lại nhìn dáng vẻ võ trang đầy đủ của bản thân, bất giác có cảm giác quẫn quá hóa liều.

***

Đã hơn mười một giờ đêm, Quý Noãn không thể xác định rốt cuộc Mặc Cảnh Thâm đang ở đâu, Hạ Điềm lại không cho cô ngồi ngây người ở Nguyệt Hồ Loan, cô không có chỗ đi nên chỉ đành lái xe đi dạo lòng vòng trong thành phố Hải Thành.

Nhưng cứ lái mãi lái mãi, cuối cùng cô lại lái đến quảng trường đối diện Tập đoàn Shine. Nhìn về phía khu làm việc ở tầng trên cùng, cô thấy ánh đèn văn phòng Tổng giám đốc vẫn sáng trưng.

Bấy giờ Quý Noãn mới dừng xe.

Ngay lúc cô xuống xe, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Mục đang đi ra từ trong công ty. Đã muộn thế này rồi, không ngờ Thẩm Mục vẫn còn ở đây.

Thẩm Mục vừa bước ra đã nhìn thấy Quý Noãn. Mặc dù cô che kín mít, nhưng bây giờ đã hơn nửa đêm, quảng trường đối diện không còn một bóng người, chỉ có xe cộ phóng nhanh tới lui trên đường, vậy mà Quý Noãn cứ đứng cạnh xe. Nếu không nhờ Thẩm Mục bạo gan thì thể nào cũng bị cô làm cho giật bắn.

Nhìn một lúc lâu, Thẩm Mục mới bước tới. Cậu ta nhìn dáng vẻ võ trang đầy đủ của Quý Noãn, rồi lại nhìn đôi mắt lộ ra bên trên khẩu trang, nhịn cười hỏi: “Cô Quý?”

Vừa rồi Quý Noãn còn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng đã bị nhận ra nên cô chỉ đành xoay người nhìn cậu ta: “Muộn thế này rồi mà cậu còn ở công ty sao?”

“Tôi đang chuẩn bị về, nhưng tối nay chắc là Mặc tổng sẽ ở lại công ty. Anh ấy vẫn còn đang ở trong phòng làm việc, cô muốn lên đó gặp anh ấy à?” Thẩm Mục hỏi.

Quý Noãn im lặng một chốc, lời đến cửa miệng lại biến thành: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi…”

Thẩm Mục nghiêm túc gật đầu: “À, đi ngang qua, nửa đêm mười một giờ mà cô Quý đứng trên đường trước cửa công ty chúng tôi, nếu thật sự không định vào tìm Mặc tổng thì tôi đi đây. Buổi tối trong công ty có bảo vệ, cô ăn mặc thế này chắc là sẽ bị chặn ở ngoài cửa, hơn nữa, rất có thể bảo vệ sẽ tiễn thẳng cô đến đồn cảnh sát.”

Quý Noãn: “…”

“Cô thật sự không định vào gặp Mặc tổng sao?” Thẩm Mục cười hỏi.

Quý Noãn: “…”

“Tôi đi đây.” Thẩm Mục dứt lời liền lập tức giơ tay làm tư thế tạm biệt rồi xoay người bỏ đi.

“Thẩm Mục…”

Thẩm Mục dừng bước, quay đầu nhìn cô. Thấy dáng vẻ chần chừ của Quý Noãn thì cậu ta không khỏi mỉm cười: “Được rồi, đã đến đây rồi thì còn do dự gì nữa, tôi dẫn cô vào.”

Khuôn mặt bên dưới khẩu trang của Quý Noãn vô cùng lúng túng, bước chân thì vẫn theo sát phía sau, đuổi theo cậu ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio