MẶC CẢNH THÂM KHÔNG TRẢ LỜI, CHỈ NHÌN VỀ HƯỚNG KIA…
“Không được ném, phải mang cô ta theo! Từ trước đến nay Control luôn hành động bí hiểm, khó khăn lắm bây giờ mới có thể nắm được nhược điểm của hắn trong tay. Nếu con đàn bà này không phải là lá bài tẩy quan trọng nhất thì tao đã không phải hao tâm tổn trí để bắt cóc nó. Nếu cô ta không nằm trong tay chúng ta, làm sao chúng ta lấy được thứ mình muốn từ hắn?” A Đồ Thái ngồi bên cạnh ghế lái, nét mặt rét lạnh.
A Đồ Thái vừa nói vừa liếc ra đằng sau nhìn Quý Noãn đang đau đớn không ngồi dậy nổi. Cô nằm úp sấp ở ghế sau, hít thở khó khăn, thỉnh thoảng giãy giụa muốn đứng dậy nhưng không đủ sức, thậm chí vị trí bị giá kim loại đâm sau lưng làm cô đau nhói cong cả người lại.
A Đồ Thái không hề tỏ ra thương tiếc, chỉ cười lạnh đưa mắt nhìn ra sắc trời gần chạng vạng bên ngoài: “Cứ đi đã, sau khi bắt hụt, Control sẽ tiếp tục tìm cách truy lùng chúng ta. Trước khi hắn và căn cứ XI huy động mọi biện pháp ngăn chặn thì chúng ta phải đưa con đàn bà này đến một nơi mà hắn tạm thời không thể tìm ra được.”
Quý Noãn chậm rãi đảo mắt sang nhìn về phía A Đồ Thái đang ngồi ở ghế phụ. Tuy không hiểu được bọn chúng nói cái gì, nhưng cô cũng đoán ra được bọn chúng muốn đưa cô đến nơi mà Mặc Cảnh Thâm không tìm được. Tay cô bất lực rũ xuống ghế da sau xe, ngón tay từ từ nắm chặt lại.
Không biết xe lao nhanh đã được bao lâu, trời dần tối, bốn phía bỗng có từng chiếc bóng đèn xe to sáng bừng lên. Ánh đèn sáng rực cản tầm nhìn của tài xế, khiến cho gã lái xe không thể nào lái lên phía trước.
“Đại ca, mình bị bao vây rồi…"
A Đồ Thái giơ tay lên che mắt rồi nhìn những chiếc SUV màu đen tầng tầng lớp lớp nhanh chóng lao về hướng này, bao vây lấy mình. Hắn lại đảo mắt nhìn Quý Noãn vẫn đang nằm im úp sấp xuống, không nhúc nhích ở ghế sau.
“Thật không hổ là người phụ nữ của Control, vừa bị bắt đi mấy tiếng, còn chưa đến cái hẹn tao đưa ra mà hắn ta đã đến nhanh như vậy rồi!” Ánh mắt A Đồ Thái vô cùng độc ác: “Mạng của mày con đàn bà của hắn ở trong tay tao, nếu hắn định bao vây, thì có chết tao cũng phải bắt chết con ả này trước!”
Vừa dứt lời, A Đồ Thái bất chợt sai khiến: “Dùng đuôi xe đâm vào bọn chúng, mặc kệ con đàn bà phía sau bị va chết, đâm chết hay ngã chết thì cũng phải dùng cái mạng của nó để tìm đường máu mà thoát ra!”
Hắn ta nói bằng tiếng Trung, Quý Noãn có thể nghe rõ ràng. Cô chậm rãi ngước mắt lên nhìn về phía tên đàn ông dường như đã phát điên đến mức biến thái.
Vừa đúng lúc mấy chiếc xe bao vây tiến đến gần, tên thuộc hạ ngồi ở ghế lái lập tức dùng đuôi xe đâm thẳng vào bóng đèn to trên mui xe trước của mấy chiếc SUV màu đen kia.
Ngay lúc xe bị va chạm rung lắc dữ dội, Quý Noãn đang nằm trên băng ghế sau bị hất văng xuống sàn xe. Sau khi cô ngã xuống, tốc độ va chạm tròng trành càng nhanh, lực va chạm càng lúc càng mạnh, như thể chiếc xe này lao đến với ý đồ tự hủy diệt.
Vì lực va chạm mà người cô bị áp vào cửa xe, cô muốn giơ tay lên để giữ thăng bằng nhưng không túm được cái gì. Cơ thể cô bất ngờ bị đổ từ cửa xe bên này sang cửa xe bên kia.
Đầu cô đập vào tay nắm cửa xe bằng kim loại rất cứng, đau đến choáng váng mặt mày, mọi dây thần kinh còn tỉnh táo trong đầu như đã đứt phựt ra. Vậy mà cô còn chưa kịp ngồi vững thì xe lại va chạm mạnh một lần nữa, Quý Noãn không cách nào giữ vững thăng bằng được. Mấy gã ngồi phía trước vừa cẩn trọng vừa tàn độc nhìn từng hàng xe đang lao đến bao vây chặt chẽ đến mức gió thổi cũng không lọt, không thể tin nổi nhanh như vậy mà bọn chúng đã bị người của Mặc Cảnh Thâm chặn lại! Bên ngoài, chiếc SUV màu đen đi đầu lao nhanh đến trong vòng vây. A K nhìn thân sau chiếc xe phía trước đã rúm ró biến dạng vì va chạm thì đưa mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm vẫn giữ ánh mắt thâm trầm ngồi ở ghế lái: “Ông Mặc, bọn chúng cố ý dùng đuôi xe để va chạm, có phải…”
Mặc Cảnh Thâm không trả lời, chỉ nhìn về hướng kia, tỉnh bơ bất chợt tăng tốc. A K còn đang bất ngờ chưa hiểu gì thì xe đã lao thẳng về hướng đó.
“Đại ca!” Bên trong xe phía trước, hai gã đàn em ngồi phía trước đã không thể điều chỉnh hướng lái, đang muốn chạy trốn về đường cao tốc phía trước thì bất chợt chiếc SUV màu đen đã lao đến với vận tốc hai trăm hai mươi cây số. Khi chiếc xe đố vượt qua xe bọn họ, phóng tới phía trước thì bỗng nhiên xoay ngang, cản xe bọn chúng giữa đường.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Quý Noãn đau gần ngất đi, không biết người mình bị kẹt ở chỗ nào đằng sau xe, không thể cử động được nữa. Đầu cô choáng váng chóng mặt hơn cả bị say xe.
A Đồ Thái nhìn chiếc xe ngang ngược chặn ở phía trước giữa đêm tối yên tĩnh. Cửa xe mở ra, bóng dáng Mặc Cảnh Thâm trong bộ đồ đen hiện ra trong tầm mắt bọn chúng. Cùng lúc đó, A K ở cửa xe bên kia cũng bước xuống, đến sau lưng Mặc Cảnh Thâm.
A K và nhóm người bước xuống từ những chiếc xe phía sau đồng loạt rút súng ra, liên tục nã súng về bánh xe bị biến dạng không thể nào khởi động được của A Đồ Thái, thân xe rung lên một cái rồi lún xuống, toàn bộ bánh xe đều bị bắn thủng.
Quý Noãn không nhìn thấy người đàn ông bước trong màn đêm, từng bước đi về phía này, nhưng bằng bản năng, cô vẫn cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ của hai tên đàn ông trong xe. Mà A Đồ Thái lại bất ngờ vươn tay ra đằng sau, lôi Quý Noãn đang kẹt trong một góc ghế ra ngoài, túm cô đến trước mặt. Khi Quý Noãn bất lực vùng vẫy thì bị ấn đầu vào thành cửa kính, A Đồ Thái cầm súng dí đúng vào trán cô.
Đèn xe ở bên ngoài rọi xung quanh, ánh trăng và ánh đèn cùng chiếu vào khuôn mặt tái nhợt đáng sợ của Quý Noãn. Cô đau đến tê dại, nhắm mắt lại không nhìn ra ngoài. Cô lo lắng Mặc Cảnh Thâm phát hiện ra tia hoảng sợ trong mắt mình.
Cô cứ nhắm mắt rồi khẽ cười.
“Con đàn bà thối! Mày cười cái gì?” A Đồ Thái chỉ biết Quý Noãn rất quan trọng với Mặc Cảnh Thâm, nhưng lại không ngờ bởi vì cô là người quan trọng nhất, cho nên anh mới không cho phép cô phải sống trong nguy hiểm quá lâu. Đừng nói là hai mươi tư giờ, kể cả có nhiều hơn hai giờ cũng không chờ được, nên mới có thể chạy đến nhanh như vậy.
A Đồ Thái tức giận đến mức phát hỏa, túm chặt vai áo Quý Noãn, chậm rãi siết cò súng đang hướng về phía cô.
Kể cả có phải mặt đối mặt với Mặc Cảnh Thâm thì trong tay hắn cũng đã có con bài tẩy này, hắn không tin Mặc Cảnh Thâm dám ra tay!
Khóe miệng Quý Noãn run rẩy, nửa ngày cũng không phát ra âm thanh gì. Cô chậm chạp một lúc rồi mới cười thật thấp, khàn giọng nói: “Tao cười mày… Cái dáng vẻ này của mày đúng là chết đến nơi rồi…”