Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 688: bao thuốc trượt theo ống quần nhuốm máu rơi xuống đất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rạng sáng.

Quý Noãn được đưa vào phòng cấp cứu đã tròn năm tiếng.

Năm tiếng đồng hồ, các bác sĩ y tá không hề ra ngoài, đèn phòng cấp cứu liên tục sáng cho thấy quá trình cấp cứu vẫn chưa kết thúc. Nhưng như vậy cũng có thể nói, ít nhất trong năm tiếng này, Quý Noãn vẫn còn sống.

Thời gian trôi qua từng phút. sau khi giải quyết được một bộ phận đán người A Đồ Thái, Nam Hành truy lùng mấy tiếng, rốt cuộc cũng khống chế được A Đồ Thái. Anh không ngừng nghỉ một giây mà vội vàng lao đến bệnh viện.

Khi đến nơi, anh nhìn thấy trong hành lang cấp cứu vắng vẻ, bác sĩ y tá muốn nói chuyện lớn tiếng cũng không dám nói to, còn có đám bệnh nhân và người nhà đi tới đi lui.

Anh đi đến cửa phòng mổ cấp cứu ở trong cùng thì nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm dính máu khắp người đang ngồi trên băng ghế.

Vết máu trên quần áo Mặc Cảnh Thâm đều đã khô đi, màu máu trên tay, trên mặt anh cũng đã thẫm lại, chưa hề được lau rửa.

Người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn ung dung bình tĩnh giữ lý trí siêu việt trong mọi hoàn cảnh, bây giờ lại trở nên lạc lõng hoang mang như một người lưu lạc. Ánh mắt đen như mực của anh không còn chút sinh khí, sâu thẳm như muốn hút người khác vào. Anh ngồi bất động, yên lặng đến đáng sợ.

Dù sao người đang nằm bên trong cũng là Quý Noãn, Nam Hành vốn định lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm như vậy thì cũng chỉ có thể đứng cách xa một chút, cau mày nhìn, không bước đến gần.

“Lão Đại.” A K bước đến phía sau anh, hạ giọng: “Vị trí vết thương của bà Mặc có vẻ không ổn, là ở đây này.”

A K nói xong thì chỉ tay vào một điểm trên xương sống sau lưng Nam Hành: “Ở đây…”

Lập tức Nam Hành híp mắt: “M* kiếp, thằng A Đồ Thái ch* chết.”

“Do bà Mặc bất chợt đỡ đạn cho ông Mặc…” A K khẽ nói: “Bây giờ không nên nhắc đến A Đồ Thái hay đồng bọn trước mặt anh ấy. Nếu chẳng may bà Mặc thật sự gặp chuyện chẳng lành, thì e rằng ông Mặc sẽ giết người mất…”

“Cậu nghĩ cậu ta chưa từng giết người sao?” Nam Hành lạnh nhạt nói: “Cậu quên ba năm trước ở Campuchia, phát đạn trí mạng trên trán Dali là ai bắn rồi sao? Lúc đó cũng vì Quý Noãn mà cậu ta phá vỡ lời thề không để tay nhúng máu với ông cụ Mặc lúc trước. Bây giờ, cậu tưởng A Đồ Thái sẽ được chết yên ổn sao? Chỉ sợ là hắn sẽ bị lăng trì cho đến chết mà cậu ta vẫn chưa nguôi hận.”

A K không đáp lại, chỉ lo âu nhìn về bóng đèn phòng cấp cứu.

“Báo cho Tần Tư Đình chưa?”

“Tôi đã báo rồi. Mấy tiếng trước bác sĩ Tần có ca phẫu thuật, sau khi xong thì anh ấy đã đặt chuyến bay thẳng đến Los Angeles, chắc sáng mai là đến nơi. Mà, tôi cũng báo cho Phong Lăng rồi…”

Nghe đến tên Phong Lăng, nét mặt Nam Hành khẽ khựng lại. Anh liếc mắt sang, A K vội vàng dời mắt đi không nói tiếp.

Nếu là một lý do nào khác thì e rằng Phong Lăng sẽ không quay lại Los Angeles. Nhưng bây giờ tính mạng Quý Noãn đang như chỉ mành treo chuông, nhất định cô sẽ quay lại.

Nam Hành lại đưa mắt nhìn Mặc Cảnh Thâm một lát rồi cau mày, móc ra một bao thuốc quay người ra ngoài. Anh đứng ngoài cửa hút thuốc một lúc lâu rồi mới quay cả người đầy mùi thuốc lá vào trong, thấy Mặc Cảnh Thâm vẫn ngồi im bất động. Anh bước đến, ném bao thuốc còn một nửa cho anh. Mặc Cảnh Thâm không bắt, hộp thuốc trượt theo ống quần nhuốm máu của anh rơi xuống đất.

Nam Hành nhìn thấy như vậy thì lạnh lẽo nheo mắt lại nói: “Quen cậu nhiều năm thế, đến hôm nay cũng mới được thấy dáng vẻ mất hết bình tĩnh của cậu. Nhưng cậu đau khổ thì có ích gì? Trước đây khi từng huynh đệ trong căn cứ XI thi hành nhiệm vụ một đi không trở về, tôi vẫn nói đàn ông không được khóc. Nhưng trước chuyện sinh tử, không biết mắt tôi đã đỏ bao nhiêu lần, căm hận bao nhiêu lần. Nhưng dù có oán hận đến đâu đi nữa, thì mỗi con người đều làm bằng xương bằng máu. Trên đời này vốn không có kỳ tích, có thể giữ được mạng thì tốt, còn nếu không giữ được, kể cả cậu có chọc trời thì người ta vẫn sẽ phải ra đi…”

“Chúng ta đều đã từng đến cửa tử rồi quay trở lại. Kể từ năm mười mấy tuổi cứu cậu từ sông Los Angeles lên thì cuộc sống của Quý Noãn dường như đã dính chặt với cậu rồi. Nếu số phận muốn cô ấy sống êm ả yên bình thì sao lại để cô ấy gặp được cậu? Chấp nhận hay không chấp nhận, tôi thấy cô ấy đã hiểu được. Nếu không phải vì yêu cậu đến như vậy, thì không ai có can đảm đi đỡ đạn cho cậu cả. Hai người chia tay nhau mấy năm nay nhưng tình cảm của cô ấy dành cho cậu vẫn không vơi đi. Trước đây, tôi thấy cậu rất bình tĩnh khi trơ mắt nhìn Mr. Vincent đưa Quý Noãn sang Luân Đôn. Vậy mà bây giờ cuối cùng Mặc Cảnh Thâm cậu cũng thừa nhận mình biết đau lòng sao?”

Mặc Cảnh Thâm vẫn ngồi bất động, từ từ nhắm mắt lại. Nam Hành ngồi ở băng ghế đối diện, đưa mắt nhìn cửa phòng cấp cứu vẫn sáng đèn một lát rồi nói tiếp: “Được đưa đến bệnh viện lâu như vậy rồi mà vẫn có thể chống chọi được thì có lẽ cô ấy sẽ tiếp tục kiên trì thêm chút nữa. Một ngày, hai ngày, chỉ cần cô ấy vượt qua được một khoảng thời gian nhất định nào đó thì có lẽ vẫn có thể cứu được. Bình thường người ta bị thương ở vị trí đó thì sẽ mất mạng ngay lập tức, nhưng có lẽ chỉ vì một phân sai lệch mà đã mang lại cho cô ấy một cơ hội sống mong manh. Thời điểm này tôi cũng chẳng có lời an ủi động viên nào dành cho cậu, nhưng tôi tin Quý Noãn sẽ không dễ dàng ra đi. Cô ấy sẽ không cam lòng bỏ cuộc đâu.”

Mặc Cảnh Thâm mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn xuống cánh tay buông thõng giữa hai chân và vô vàn vết máu bên trên đã thẫm đi rất nhiều.

Bên tai anh vang vọng giọng nói đọng máu của Quý Noãn.

Chỉ có mình anh nguyện chịu đựng mọi thứ vì em sao… Anh tưởng… chỉ mình anh biết yêu thôi sao…

Anh tưởng, chỉ mình anh biết yêu thôi sao?

Câu nói này cứ vọng mãi trong đầu Mặc Cảnh Thâm làm đầu anh ù lên. Anh máy móc chậm rãi giơ tay lên nhìn vết máu bên trên.

Cảm ơn anh đã yêu em cả kiếp trước và kiếp này. Cảm ơn anh chưa bao giờ thật sự rời bỏ em.

Cảm ơn anh vẫn còn cần em.

Những lời này cho thấy tình yêu của cô có bao nhiêu dè dặt, có bao nhiêu lo âu. Cô sợ anh giận dữ lại ra đi mười năm không trở lại, sợ chỉ xoay người bước đi thì đã là sinh ly tử biệt.

Ngoài mặt cô tỏ ra cố chấp không rung động, nhưng vẻ mặt của cô khi bị anh từng bước đẩy ra xa, rồi khi anh mở miệng nói mình đã chết vì muốn cô rời đi khảm sâu vào tâm trí anh không thể bứt ra được.

Cô luôn luôn sợ hãi.

Vậy mà thời điểm cô cảm thấy nom nớp lo sợ nhất thì anh lại sắt đá đẩy cô đi.

Vì muốn níu kéo anh, thậm chí cô đã bất chấp cả sự tôn nghiêm của mình, liều mạng ôm lấy anh, nhưng cuối cùng vẫn bị anh đẩy ra.

Anh nhớ, sau khi ký đơn ly hôn, cô không hề có ý định gặp lại anh mà bay thẳng sang Anh.

Anh nhớ, khi nằm trong lòng anh, máu trào ra từ khóe miệng mà cô vẫn nói chưa bao giờ hết yêu anh. Câu nói yếu ớt sau cùng của cô làm anh đau quá…

Đúng vậy…

Đau quá.

Trái tim Mặc Cảnh Thâm như bị ngàn mũi dao đâm vào, đau đến muốn vỡ ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio