Tại Tập đoàn Shine.
Vì sự trở lại của Mặc Cảnh Thâm mà hội nghị cấp cao hai tuần một lần được trở lại như bình thường. Trước màn ảnh trước mặt, quản lý bộ phận nào đó đang chỉ vào bảng PowerPoint phóng to, báo cáo công việc gần đây.
Tuy Tổng Giám đốc Mặc đã trở lại, nhưng mọi người có thể cảm giác được, không khí làm việc trong công ty trở nên nặng nề rất nhiều. Gần như môi trường làm việc hàng ngày đều lâm vào tình cảnh thấp thỏm bất an. Trợ lý Thẩm đã dặn dò từng bộ phận phải trình báo bất cứ chuyện gì với Phó Tổng giám đốc và trợ lý hoặc thư ký trước, những chuyện cần giải quyết đều do bên dưới giải quyết trước, cố gắng không quấy rầy Mặc Cảnh Thâm, cũng không được vào trực tiếp văn phòng Tổng giám đốc.
Trước khi hội nghị sắp kết thúc, điện thoại di động đặt ở trên bàn hội nghị của Mặc Cảnh Thâm rung lên.
Mặc Cảnh Thâm nhìn thoáng qua dãy số hiển thị cuộc gọi. Trong tình huống bình thường, khi đang tham dự hội nghị cấp cao trong công ty, nếu như cuộc gọi không quan trọng, Mặc Cảnh Thâm sẽ không nhận điện thoại. Nhưng khi thấy số điện thoại Ngự Viên gọi đến, anh lập tức cầm điện thoại lên, bắt máy.
“Ông Mặc, bà chủ tỉnh rồi…”
***
Cho dù chị Trần đã nói sơ qua tình huống trong điện thoại, nhưng hiện giờ Ngự Viên đã nhốn nháo đến mức Mặc Cảnh Thâm cũng không ngờ được.
“Bà chủ, cô mau ra đi, nơi này không có ai làm hại cô đâu. Cô đừng sợ mà, tôi là chị Trần, là chị Trần đây, cô còn nhớ không?” CD
“Bà chủ, trong tủ bức bối lắm, mau ra đây đi...”
“Bà Mặc, chỗ này là nhà của cô, cô không cân phải SỢ! Ra ngoài đi!”
Chị Trân và toàn bộ những người giúp việc đêu đứng vây phía ngoài tủ quần áo của phòng ngủ chính, quay mặt về phía cánh cửa tủ đóng chặt, sắc mặt ai nấy đều khẩn trương lo lắng, hướng về phía cửa tủ gọi không ngừng.
“Bà chủ cứ nằm trong đó sẽ ngập thở mất. Chị Trân, hay chúng ta cứ kéo cửa ra đi.” Người giúp việc thì thầm.
Chị Trân do dự một lát, duỗi tay định mở cửa ra. Ai ngờ cửa vừa mở, Quý Noãn đang ngồi co ro một cục trong ngăn tủ lại càng vùi đầu vào đâu gối, siết chặt chính mình, giống như rất sợ hãi.
Vừa thấy cô như vậy, chị Trân đau lòng cúi người xuống dỗ dành: “Bà chủ... Chúng tôi...”
“Ra ngoài, ra ngoài, ra ngoài!!!” Quý Noãn không chịu ngẩng đâu lên, rụt cổ buồn bực quát.
Chị Trân không còn cách nào, sợ sẽ dọa cô, nên vội vàng lùi về sau hai bước.
Lúc trước Bác sĩ Tần đã từng nói, nếu như ngày nào đó Quý Noãn tỉnh lại, có thể trạng thái tinh thần sẽ không được tốt, bảo các cô chuẩn bị tâm lý.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng ai có thể ngờ bà chủ lại trở nên như vậy…
Nhìn thấy bả vai Quý Noãn vẫn luôn run rẩy, chị Trần không thể không đóng cửa tủ lần nữa. Chị còn cẩn thận kẹp một chiếc khăn lông tạo thành khe hở ở giữa cửa tủ, tránh cho Quý Noãn ngộp thở bên trong.
Vừa gọi điện thoại chưa được hai mươi phút, Mặc Cảnh Thâm ở văn phòng Tập đoàn Shine cách xa hai mấy kilomet đã phóng xe trở về.
Lúc vào phòng ngủ, anh nhìn thấy mặt đất bừa bộn, chăn và gối đầu đều bị ném lung tung. Hơn nửa đồ dùng trên tủ đầu giường và giá trên bàn bên cạnh đều rải đầy đất, thảm dưới chân còn ướt nước. Mấy người giúp việc và chị Trần đều vây trước cửa tủ, ánh mắt Mặc Cảnh Thâm dán chặt vào hướng tủ treo quần áo đang đóng.
“Ông Mặc, ông đã về rồi. Sau khi tỉnh lại bà chủ chẳng nhận ra ai cả, dáng vẻ còn rất sợ hãi. Chúng tôi đút nước và cơm nhưng cô ấy không ăn không uống, thuốc và nước đều đổ hết xuống đất. Cho dù chúng tôi nói gì thì cô ấy cũng không chịu nghe. Về sau, cô ấy cứ một mực trốn trong tủ, chúng tôi gọi thế nào thì cô ấy cũng không chịu ra…” Người giúp việc thấy Mặc Cảnh Thâm trở lại, vội vã xoay người nhìn về phía anh cầu cứu.
Mặc Cảnh Thâm bước nhanh tới bên cửa tủ. Cửa tủ vừa mở ra, anh nhìn thấy Quý Noãn hôn mê bất tỉnh đã lâu rốt cuộc cũng có thể tự ngồi dậy. Nhưng giờ phút này, cô lại bất lực ngây ngô giống như một đứa trẻ, sợ hãi mọi thứ xung quanh, co rụt trong một góc của tủ, cơ thể run rẩy.
“Noãn Noãn.” Mặc Cảnh Thâm cúi người xuống định bế Quý Noãn ra, ai ngờ Quý Noãn nghe thấy có người mở cửa gọi thì càng sợ hãi lùi vào trong góc tủ.
“Quý Noãn, là anh.” Nhờ Tần Tư Đình nhắc nhở năm lần bảy lượt mà Mặc Cảnh Thâm đã sớm chuẩn bị tâm lý. Nhưng dáng vẻ hiện giờ của cô giống như không chỉ bị ảnh hưởng về tinh thần.
Thấy cô vẫn cứ trốn mãi, chị Trần cũng đã nói trong điện thoại rằng cô đã trốn trong tủ một tiếng đồng hồ, dù thế nào cũng không chịu ra, nên anh không thể để tình trạng như vậy tiếp tục nữa, quay đầu căn dặn: “Gọi điện thoại cho Bác sĩ Tần đến đây.”
Vừa dứt lời, anh vươn tay bế Quý Noãn đang cuộn một cục ra ngoài. Hơn nữa, trong lúc Quý Noãn sợ hãi giẫy giụa kêu la, anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn, đồng thời xoay người đặt cô lên giường.
Quý Noãn hoảng hốt vội vã thoát khỏi ngực anh. Mặc Cảnh Thâm vừa kéo tấm chăn mà chị Trần vừa nhặt lên quấn quanh cơ thể chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh của cô, vừa ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô trấn an: “Đừng sợ, nơi này là Ngự Viên, không có nguy hiểm gì cả, mọi người đều ở bên cạnh em, không cần phải sợ, nhé?”
Không biết có phải vì mùi hương thanh mát trên người Mặc Cảnh Thâm, hay giọng nói của anh, hoặc cũng có thể là câu nói có tác dụng trấn an của anh khiến Quý Noãn bỗng chốc có cảm giác quen thuộc, từ giãy giũa phản kháng ban đầu đến dần dần thả lỏng trong lòng anh. Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn xanh xao, nhấc tay lên vuốt ve gương mặt cô, đau lòng nói: “Bất kể hiện giờ em đang sợ hãi điều gì, nơi này tuyệt đối sẽ không có ai làm hại em, tin tưởng anh, ngoan.”
Quý Noãn nằm gọn trong lòng anh thở dốc, tay túm chặt thành nắm đấm, trốn trong lòng anh thật lâu, giọng nói khàn khàn tựa như có chút ấm ức: “Ngự Viên là đâu?”
Bởi vì lời nói này của cô mà mí mắt Mặc Cảnh Thâm giật mạnh. Những người giúp việc khác đều đã ra ngoài, chỉ có chị Trần đứng ở cạnh giường, nhìn bọn họ với vẻ mặt lo lắng.
Mặc Cảnh Thâm nâng cằm Quý Noãn, nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô: “Em không nhớ sao?”
Quý Noãn đờ đẫn nhìn anh, theo bản năng giơ tay lên níu lấy cổ áo sơ mi của Mặc Cảnh Thâm, nhìn anh chằm chằm hồi lâu mới mở miệng nói: “Hình như tôi đã từng gặp anh rồi, nhưng mà anh tên gì nhỉ…”
Giọng điệu của cô nghe không giống với ngày xưa, vẻ mặt vừa ngây ngô lại vừa khó hiểu, khiến trái tim Mặc Cảnh Thâm như rơi xuống đáy vực trong chớp mắt.
Bác sĩ Tần nhận được điện thoại thì vội vàng chạy tới. Sau khi đến nơi, cảnh anh nhìn thấy chính là cảnh Quý Noãn đang nấp trong lòng Mặc Cảnh Thâm. Ngoại trừ Mặc Cảnh Thâm thì cô không cho phép bất cứ người nào tiếp cận, cứ sợ hãi chui ra sau anh nếu có người muốn tới gần.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tần Tư Đình không cần lại gần đã lập tức kết luận: “Y học lâm sàng trong ngoài nước có vài chục ca loại bệnh này. Khi máu còn sót lại sau khi xuất huyết dưới nhện thì lúc vết thương lành sẽ xuất hiện tình trạng trí tuệ bị thoái hóa và dễ cáu kỉnh, không nhận ra ai. Nhưng nếu cố gắng thì vẫn có thể nhớ được một vài người và vài chuyện, chỉ là ấn tượng không rõ ràng, trí nhớ rối loạn. Đây không phải là vấn đề nghiêm trọng, nhưng phải đợi máu tụ trong não tan dần thì cô ấy mới có thể khôi phục bình thường. Về chuyện tan máu, nếu như phối hợp với trị liệu bằng thuốc, ít thì một tuần, lâu thì không quá nửa năm, cậu không cần lo lắng, bệnh này chắc chắn trị được.”