Ban đêm, Quý Noãn đang ngủ thì choàng tỉnh.
Mặc Cảnh Thâm đang ngồi bên mép giường xem hồ sơ công ty nhận ra sự khác thường của cô, lập tức ném hồ sơ lên tủ đầu giường, sau đó ôm lấy cô gái vừa mới thức giấc mà bỗng ngồi bật dậy vào lòng.
“Sao thế?” Giọng nói trầm thấp mang theo sự vỗ về của anh vang lên bên tai cô.
Quý Noãn không kiểm soát được ngón tay và bả vai đang không ngừng run rẩy của mình, đầu óc trống rỗng.
“Máu...” Đôi mắt Quý Noãn trống rỗng, như thể không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cứ nhìn chăm chăm vào điểm nào đó trong phòng. Nhưng khi nhìn kỹ cô, Mặc cảnh Thâm thấy trong mắt cô hoàn toàn không có tiêu cự, cứ như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh mộng, nhưng đã bị rơi vào trạng thái hoảng sợ.
“Em nhìn thấy rất nhiều máu... Có người... câm sũng chĩa vào người em...”
Dù thê" nào đi nữa, Quý Noãn cũng là cô gái sống trong thế giới hòa bình, mặc dù hành vi đỡ đạn chỉ làm trong tiềm thức, nhưng cũng không có nghĩa cô không sợ hãi.
Ngay cả những người được đào tạo quanh năm trong căn cứ XI, một khi đối mặt với sống chết thể kia, sau khi sống sót trở về cũng sẽ có cảm giác sợ hãi. Đó là bản năng vốn có của con người.
“Không sao, tẩt cả đã qua rồi. Bây giờ chỉ là mơ thôi, là mơ, ngoan, đừng sợ.” Mặc cảnh Thâm vỗ nhẹ lưng cô an ủi. Biết ràng cô vẫn trong cơn mơ, không tính là tỉnh táo, nhưng anh vẫn nói rất khẽ, tránh để cô thật sự tỉnh lại sẽ càng sợ hơn.
Quý Noãn tựa đàu vào vai anh, gân như ngừng thở, khản giọng nói: “Rất nhiều máu...”
Nào chỉ là rất nhiều máu.
Những vểt máu đó đều là máu của cô.
Mặc Cảnh Thâm ôm cô, áp môi vào tai cô không ngừng vỗ về, cho đến khi cô nhắm mắt lại lần nữa, từ từ thở đều.
***
Tình trạng như thế kéo dài suốt ba đêm thì Quý Noãn mới từ từ thoát khỏi những cơn ác mộng. Lúc ngủ cô sẽ không bất chợt thức giấc bởi những cơn ác mộng kia nữa. Có lẽ mỗi lần mơ thấy chuyện đáng sợ thì bên tại lại văng vẳng giọng nói trấn an của Mặc Cảnh Thâm, thế nên cô quen thói càng ngày càng ỷ vào anh.
Thậm chí trong mấy tiếng khi Mặc Cảnh Thâm tạm thời đến công ty để họp vào ban ngày, Quý Noãn sẽ ngồi co ro trong chăn không cho ai chạm vào, hoặc là đứng ngẩn người trước cửa sổ, vừa cố chấp vừa ngẩn ngơ chờ anh về.
Chỉ cần Mặc Cảnh Thâm về là Quý Noãn sẽ tươi cười nhào vào lòng anh không chịu buông ra.
Mỗi lần trông thấy hành động nhào vào lòng Mặc Cảnh Thâm không màng đến ánh mắt người ngoài của Quý Noãn, chị Trần đều sẽ che mắt quay người rời khỏi.
Ôi, dẫu sao Bác sĩ Tần cũng đã nói là bệnh của bà chủ không lâu sau sẽ có thể trị khỏi.
Bây giờ cô ấy chính là gánh nặng ngọt ngào của ông Mặc.
Hình như kể từ sau khi chuyện ly hôn qua đi, bà chủ chưa từng bám ông Mặc thế này. Ai nói bà Mặc đã hết yêu ông Mặc từ lâu rồi chứ? Loại trạng thái muốn gần gũi trong tiềm thức, thậm chí hoàn toàn tin tưởng và ỷ vào anh này, rõ ràng cho thấy trong ý thức chủ quan của bà Mặc, cô ấy hoàn toàn không thể rời xa ông Mặc. “Ông Mặc, vừa rồi lúc ông đến công ty họp, buổi trưa bà chủ nhất định không chịu ăn cơm. Cơm này là chúng tôi vừa mới hâm nóng lại.” Chị Trần xuống nhà bê cơm trưa lên.
Mấy ngày nay, phần lớn thời gian toàn là Mặc Cảnh Thâm tự tay đút Quý Noãn ăn, hoặc là ngồi bên cạnh nhìn cô ăn. Chỉ cần Mặc Cảnh Thâm không có ở đây, đừng nói ăn cơm, ngay cả uống một hớp nước Quý Noãn cũng không uống.
Ban đầu, chị Trần nghĩ rằng cô đang nghịch ngợm như một đứa trẻ, nhưng sau đó chị dần phát hiện, chẳng qua là Quý Noãn sợ hãi, chẳng qua là cô đang phòng bị những người xa lạ, giống như sợ ăn phải thứ gì đó nguy hiểm nên không chịu há miệng ăn thức ăn người khác đút cho.
Sự đề phòng trong tiềm thức này khiến chị Trần cũng bó tay, đành phải nhờ Mặc Cảnh Thâm giúp đỡ.
“Để trên bàn đi, tôi sẽ đút cho cô ấy.” Mặc Cảnh Thâm nói rồi vỗ vai Quý Noãn: “Ngồi xuống đây, ăn cơm trước đã.”
“Sau này đi đâu anh cũng dẫn em theo có được không. Em không muốn ở lại đây một mình…” Giọng Quý Noãn buồn buồn.
Trước khi từ công ty trở về, Mặc Cảnh Thâm đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này.
“Được.” Anh dịu giọng: “Sắp tới anh sẽ không đến công ty, sẽ ở nhà với em, không đi đâu nữa, nhé?”
“Thật không?” Quý Noãn ngẩng đầu lên, rõ ràng là chưa hiểu rõ hai từ nhà và công ty. Hơn nữa trong ký ức lộn xộn của cô, cô không nhớ mình vẫn là người phụ trách của Tập đoàn MN, chẳng qua là vô thức muốn tìm chút cảm giác an toàn ở Ngự Viên này.
Một mình xông xáo bên ngoài ba năm, chịu đựng vất vả gian khổ ba năm, bây giờ cuối cùng cũng có ngày cô có thể hợp tình hợp lý buông bỏ trách nhiệm để nghỉ ngơi rồi. Như thế âu cũng là chuyện tốt.
“Thật.” Mặc Cảnh Thâm vỗ đầu cô, “Bây giờ có thể ăn cơm rồi chứ?”
Lúc này Quý Noãn mới ngập ngừng gật đầu.
Hai ngày nay, Quý Noãn rất thích ăn, nhưng mỗi lần ăn, cô đều thích được Mặc Cảnh Thâm khen ngợi, ví dụ như ánh mắt tán thưởng hoặc khích lệ của anh, ví dụ như ý cười ánh lên trong mắt anh khi cô ăn thêm một chén cơm hay một đĩa đồ ăn, tất cả đều sẽ khiến cô vô cùng tự hào, liên tục há to miệng mà ăn.
Mặc Cảnh Thâm ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, thỉnh thoảng sẽ lấy khăn lau nước canh hoặc hạt cơm dính trên khóe miệng cô.
Tất cả chức vụ từ trên xuống dưới trong Tập đoàn Shine đều đã đâu vào đấy. Và cũng vì anh qua lại Hải Thành và Los Angeles quanh năm, dù là trụ sở chính ở Los Angeles hay là chi nhánh ở Hải Thành thì cũng sẽ có những nhân viên tận tụy bù vào ghế trống khi anh vắng mặt. Vì thế, hôm nay anh thông báo cụ thể trong cuộc họp cấp cao này là mình sẽ hiếm khi đến công ty trong thời gian sắp tới, có việc gì hoặc tài liệu gì cần đích thân anh xử lý thì có thể họp qua video hoặc bảo Thẩm Mục mang đến Ngự Viên. Anh sẽ không xuất hiện ở công ty trong thời gian ngắn này.
Bây giờ anh nhất định phải ở bên cạnh Quý Noãn, không thể để cảm xúc vốn đã không ổn định của cô chịu thêm bất cứ ảnh hưởng gì, nhất định phải tận mắt nhìn thấy cô mới yên lòng.
Về phần Tập đoàn MN, mấy tháng trước, khi sang Los Angeles công tác, Quý Noãn đã gọi Hạ Điềm về công ty. Bây giờ Hạ Điềm đã giao con cho bà vú trông giúp. Những sự vụ lớn nhỏ trong công ty tạm thời sẽ do Hạ Điềm quản lý. Ngoài ra, dưới sự quản lý của Quý Noãn, các vị trí lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn MN đều đã có người đảm nhiệm. Tuy họ nảy sinh nghi ngờ vì mấy tháng nay Quý Noãn không xuất hiện, nhưng dù gì Hạ Điềm cũng là người có kinh nghiệm quản lý, lại rất có chừng mực, không lâu sau tất cả đều yên ổn trở lại.
Bây giờ, cuối cùng Mặc Cảnh Thâm và Quý Noãn cũng có được ngày nghỉ chung hiếm có.