Trong làn hơi nước mờ mịt, Phong Lăng không thể nhìn thấy rõ sắc mặt của đối phương, chỉ có thể trông thấy vẻ lạnh lùng từ trong cặp mắt đen láy kia.
Nhóc không thể ngờ được rằng nóc phòng xông hơi bằng gỗ của cô nhi viện đã lâu không được sửa sang này nói hỏng là hỏng ngay được, càng không ngờ tới chính là còn có người đang ngâm mình dưới này…
Người đàn ông đang ngâm mình trong thùng gỗ to lớn, có thể bởi vì đã ngâm lâu cho nên giờ phút này làn da màu lúa mạch khỏe mạnh lại hơi trắng ra. Nhất là cách làn hơi nước, khi nhìn về phía thiếu niên đang ở trong nước chỉ để lộ ra nửa cái đầu, hơi thở lười biếng lạnh như băng kia càng làm cho người ta vô thức phát hiện sắp có nguy hiểm xảy ra: "Thế nào? Muốn tắm chung à?"
Phong Lăng rất muốn trả lại một câu không có hứng thú, nhưng giờ phút này, bởi vì đuổi theo người vừa nãy ẩn nấp trong bóng tối đi tới đây, rồi lại bất ngờ rơi xuống dưới, dù nhóc có lý thì cũng không thể nào giải thích rõ ràng được. Mà vừa nhìn một cái thôi nhóc đã biết người đàn ông trước mắt này cũng không phải là người hiền lành gì. Cho tới bây giờ, trong cô nhi viện chưa từng có loại người như vậy. Người đàn ông này nhất định là người của căn cứ XI. Chỉ có điều nhóc không biết rốt cuộc người này có địa vị gì trong căn cứ XI mà thôi.
Nhóc vẫn bình tĩnh giấu nửa gương mặt vào bên trong nước, mà vào lúc này mái tóc ngắn trên đầu bởi vì dính nước đã rũ xuống, bao lấy nửa mặt trên của nhóc, chỉ có đôi mắt an tĩnh lại trong trẻo lạnh lùng thấp thoáng lộ ra giữa những sợi tóc.
Thấy Phong Lăng không có bất cứ hành động gì, Nam Hành cũng vẫn bình tĩnh, ung dung ngồi trong thùng nước tắm. Cánh tay với đường cong cơ bắp vô cùng hoàn mỹ tùy ý đặt lên thành thùng tắm, đôi tròng mắt màu đen hẹp dài hơi híp lại, anh nhìn thấy từ trong đôi mắt hơi hơi lộ ra kia dần toát ra sự đề phòng cùng ý nghĩ chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Người đàn ông thấy vậy thì khóe miệng cũng lạnh lùng nhếch lên, trong khoảnh khắc Phong Lăng bất thình lình chui ra khỏi mặt nước, một cánh tay chuyển qua bắt được cổ tay của nhóc, dễ dàng kéo người trở lại.
Nam Hành hành động rất nhanh, nhanh đến nỗi thiếu chút nữa Phong Lăng đã tránh không kịp. Suốt một năm bị khống chế bằng thuốc an thần ở đây, lại đã rất lâu không đấu đá với bất kỳ người nào, khoảng cách từ giây thứ nhất nhóc bị áp chế đến một giây tiếp theo ra tay chống cự lại chỉ trong một cái chớp mắt. Cổ tay Phong Lăng giống như một con rắn linh hoạt, nhanh chóng rút ra khỏi tay người đàn ông kia. Mà nhóc có thể thuận lợi như vậy dĩ nhiên là bởi vì trên người nhóc và anh đều có nước. Trong nước còn có một ít sữa tắm chuyên dụng để ngâm mình, cho nên trơn trượt hơn bình thường rất nhiều.
Trong nháy mắt Phong Lăng định xoay người chạy trốn, Nam Hành mới có thể nhìn rõ bóng lưng của thằng nhóc này. Nhìn từ thân hình đến bóng lưng thì cùng lắm cậu nhóc cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi. Nếu là người được kẻ thù của anh phái tới thì tuyệt đối không thể là người này. Nhưng chẳng lẽ trong cô nhi viện lại có một đứa trẻ có loại bản lĩnh này sao?
Anh đang định đuổi theo, nhưng bởi vì vừa nãy đang ngâm mình nên không mặc quần áo, nên anh liền dời tay kéo lấy một cái khăn tắm rồi lập tức quấn lấy nửa người dưới, sau đó nhún người về phía trước. Trong nháy mắt thiếu niên có thân thủ không tệ kia định lách qua cửa ngăn của phòng xông hơi để chạy ra ngoài đã bị anh chộp trúng bả vai. Nhưng ngay tại lúc anh sắp xoay người đối phương qua để nhìn rõ mặt thì cậu thiếu niên này liếc thấy cái khăn trắng mà anh vừa quấn dưới thân, lập tức trở tay kéo nó xuống, rồi đồng thời trùm lên đầu anh.
Nam Hành còn chưa thấy rõ khuôn mặt của người kia thì đã cảm thấy dưới thân lạnh lạnh, chiếc khăn tắm trên đầu che mất tầm mắt của anh. Ánh mắt anh lập tức lạnh xuống, anh vung tay một cái, ngay tức khắc, cái khăn tắm đó như biến thành một vật thể sống mà bay về một phương hướng khác, quấn lại thành một đống lộn xộn, đập lên tường một cách nặng nề, rồi sau đó lại rơi xuống đất.
Động tác tay của Phong Lăng vẫn nhanh như cũ, ngay tại lúc sắp bị nhìn rõ mặt, nhóc cũng đoán được bản thân có lẽ không thể nào chạy thoát được từ cửa chính nữa, cho nên nhóc liền xoay người chạy trở về bên cạnh thùng tắm, định nhảy ra ngoài từ cái lỗ hổng trên trần. Trong khoảnh khắc người phía sau sắp bắt được mình, nhóc liền thò tay vào trong thùng nước, tạt mạnh nước lên mặt anh.
Nam Hành lại lần nữa giơ tay lên muốn đỡ, nhưng ngay vào lúc đối phương muốn nhân cơ hội đó để đạp vào thành thùng tắm nhảy lên trên, anh đã kịp phản ứng lại, nhanh chóng vươn tay về phía trước như một con báo đang săn mồi, tóm lấy ống tay áo bên trái của nhóc, kéo mạnh người xuống.
Kết quả lại chỉ nghe thấy một tiếng roẹt vang lên, ống tay áo Phong Lăng đang mặc bị kéo rách từ đầu vai xuống dưới, để lộ ra một mảng da thịt trắng mịn.
Hai người đều khựng lại ngay lập tức. Sắc mặt Phong Lăng lạnh xuống, còn Nam Hành sau khi khựng lại thì trong ánh mắt lạnh lùng lại dấy lên một tia hứng thú. Dù chỉ là trong một giây phút thoáng qua, nhưng anh lại nhìn thấy rõ ràng một mảng da thịt trắng như sứ cùng với nơi nào đó mềm mại còn chưa trổ mã hoàn toàn như ẩn như hiện ở bên dưới lớp áo bị rách kia.
Cho dù còn là một thiếu niên mới mười mấy tuổi, nhưng vị trí trổ mã quá rõ ràng đủ để phân biệt được giới tính rồi.
Là nữ?
Suy nghĩ này vừa lóe ra trong đầu, anh liền trở tay kéo lấy một cái khăn tắm đang treo trên giá, quấn lấy thân dưới.
Sắc mặt Phong Lăng rất khó coi, một chân giãy giụa trong nước, nhóc giận đến mức gần như lật đổ luôn cả thùng nước tắm, làm cho nước bên trong sánh cả ra ngoài hơn phân nửa. Mà toàn bộ chỗ nước đó đều tạt về phía Nam Hành đang tạm thời thu tay lại vì phát hiện ra giới tính của nhóc. Vào lúc anh nhìn thấy nước sắp tạt đến trên người mình, vô thức nhắm hai mắt lại trong hai giây thì Phong Lăng cũng kéo lấy một cái khăn lông bên cạnh, phủ lên trên đầu mình, che kín cả khuôn mặt. Ngay sau đó nhóc xoay người lại, ra tay đánh anh lại càng ác liệt, đầy ý giết chóc hơn.
Nam Hành cùng lắm cũng chỉ mới nhắm mắt lại hai giây mà thời điểm mở mắt ra đã nhìn thấy thiếu niên lúc ban đầu còn né tránh muốn bỏ chạy, hiện tại trong mắt lại tràn ngập sát ý đang tấn công về phía mình. Anh không lạnh không nóng mà cong môi lên, nhanh chóng tránh đi, nhân cơ hội này lại lôi phần ống tay áo đã bị kéo rách của đối phương xuống.
Trong khoảnh khắc đó, cả cánh tay của Phong Lăng đều đã lộ ra ngoài, vị trí trước ngực như ẩn như hiện, ngay cả vòng eo vô cùng mảnh khảnh phía dưới đã cũng bị phơi bày hoàn toàn trước mắt người đàn ông. Anh không nhanh không chậm nói: "Thẹn quá hóa giận à? Tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh không tầm thường, mà còn là con gái nữa? Nhóc chui vào đây bằng cách nào vậy?"
Phong Lăng giận dữ, nghiêng người sang đạp một chân lên tường, mượn lực lại đá về phía anh. Mà sau khi phát hiện ra tuổi tác cùng giới tính của Phong Lăng, Nam Hành cũng không chủ động tấn công nữa, chỉ phòng thủ qua quýt từng đợt, từng đợt đánh trả trong cơn giận dữ của Phong Lăng mà thôi. Một tay anh đẩy chân nhóc ra, rồi trở tay túm lấy người nhưng lại bị nhóc đá văng. Anh lại túm lấy, hoàn toàn không có nửa điểm nghiêm túc đánh nhau với người khác mà chỉ đang giả vờ đứng đắn trêu chọc một cô bé mới mười mấy tuổi.
Từ nhỏ đến lớn, Phong Lăng đã chịu đủ cực khổ, gió tanh mưa máu gì mà chưa từng nhìn thấy, nhưng nhóc chưa từng bị đàn ông đùa giỡn. Nhóc tức giận đến mức hận không thể giết chết người này trong chớp mắt. Nhưng nhóc lại cảm nhận được người này tay chân rất nhanh nhẹn, nếu như anh thật sự muốn nghiêm túc đánh nhau thì e rằng nhóc cũng không phải là đối thủ.
Đồng thời qua khóe mắt, nhóc nhìn về phía quần áo của anh đặt ở cách đó không xa, hình như có súng.
Người có súng càng khó đối phó hơn.
Nhóc cố nén lửa giận, lại đạp một chân về phía anh. Ngay tại lúc Nam Hành đang định nhân cơ hội này lấy cái khăn mặt trên đầu nhóc xuống để nhìn cho rõ ràng xem rốt cuộc nhóc là ai thì Phong Lăng lại hung hãn húc đầu đập vào cằm của anh. Không ngờ người mới vừa nãy còn tấn công một cách quy luật, có trật tự vậy mà vào lúc này lại vi phạm quy tắc dùng đầu húc vào mình, đương nhiên Nam Hành không thể nào né tránh kịp, cằm liền bị đụng trúng, ê ẩm cả hàm.