Cả người tài xế run lên, anh ta không dám nói thêm gì nữa, ngay lập tức khởi động xe.
Sau khi xe đã chạy ra khỏi căn cứ, tài xế liếc nhìn Lệ Nam Hành đang ngồi ở ghế sau. Qua gương chiếu hậu, anh ta nhìn thấy sự tàn ác và lạnh lẽo khó có thể nói rõ hiện trên mặt anh. Một hồi lâu sau, anh ta mới thử dò hỏi một câu: "Cậu Lệ, cậu khó chịu là vì phải trở về nhà họ Lệ, hay là trong căn cứ có người nào dám đắc tội với cậu thế? Cậu đang giận ai vậy?"
Nam Hành hừ lạnh một tiếng: "Trông tôi giống như đang tức giận lắm hả?"
Tài xế: "... Có lẽ hơi giống."
Lần này, Nam Hành không nói tiếp nữa. Anh chỉ thờ ơ nhìn con đường quốc lộ trải dài cùng với phong cảnh bên ngoài căn cứ lướt nhanh qua cửa sổ xe.
Rốt cuộc anh đang tức cái gì?
Tức giận với một thằng nhóc mười ba, mười bốn tuổi? Con m* nó nhóc đó còn là con trai nữa chứ?
Hàng chân mày đẹp đẽ của Nam Hành nhướng lên, anh tìm nguyên nhân ngay từ gốc rễ ban đầu. Có lẽ là vì hiếm khi gặp được người mới có tiềm năng như vậy cho nên khó tránh khỏi việc anh chú ý tới nhóc đó nhiều hơn.
Anh cầm điện thoại lên gọi cho Hàn Kình. Sau khi điện thoại kết nối, anh bình thản nói: "Trong hai năm tôi không có mặt, cậu sẽ phụ trách tăng cường huấn luyện thể lực cho Phong Lăng. Hai năm sau, tôi muốn nhìn thấy một ứng cử viên được chọn làm tay súng bắn tỉa tầm xa có nền tảng vững vàng."
Sau khi tắt điện thoại, Hàn Kình bước vào căng tin của căn cứ. Vừa ngước mắt lên, anh ta đã nhìn thấy Phong Lăng đang ngồi yên tĩnh bên trong ăn bữa sáng.
Trong vòng hai năm, anh ta phải giúp Phong Lăng có được nền tảng vững vàng. Theo ý của lão đại thì hẳn là muốn gắn luôn vào người Phong Lăng một sợi dây cót làm việc liên tục không ngừng nghỉ trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đây mà.
Yêu cầu này đúng là đang thử thách tính bền bỉ của Phong Lăng.
Không biết thằng nhóc này có thể chống chọi nổi hay không nữa.
Vào giờ phút này, Phong Lăng đang đấu tranh với quả trứng gà luộc trong khay cơm của nhóc. Nhóc đã gắp cả buổi rồi mà vẫn không thể gắp nó lên được. Quả trứng cứ trượt ra khỏi đôi đũa, cuối cùng, nhóc thản nhiên dùng một cái nĩa xiên xuống, cắn một cái hết hơn nửa quả trứng. Nhóc còn chưa biết được, trong hai năm tới, mình sẽ phải đối mặt với cuộc huấn luyện ma quỷ không hề đơn giản như thế nào, càng không biết rằng trước khi Lệ lão đại đi, anh đã dặn dò bao nhiêu người phải gia tăng huấn luyện cho nhóc...
***
Ngày thứ ba sau khi Lệ Nam Hành rời khỏi căn cứ, hơn nửa đêm, Phong Lăng bị Hàn Kình kéo ra khỏi giường, nói là phải đi rèn luyện thể lực.
Trong sân huấn luyện, Phong Lăng tập hít đất, còn Hàn Kình thì dùng một tay cầm điện thoại di động để chụp ảnh nhóc đang nghiêm túc rèn luyện ở khoảng cách gần rồi gửi cho Lệ lão đại, như đang báo cáo nhiệm vụ vậy.
Nam Hành đang ở trong phòng ngủ của biệt thự nhà họ Lệ, vừa mới tắm xong, một tay lau mái tóc ngắn, một tay cầm lấy chiếc điện thoại di động vừa mới sáng đèn ở trên giường. Anh trượt ngón tay để mở ra thì nhìn thấy tấm ảnh này. Trong hình, Phong Lăng đang tập hít đất. Có lẽ vì vừa mới thức dậy cho nên nhóc không mặc đồng phục chiến đấu chính thức mà chỉ mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình. Qua tư thế hít đất lên xuống, xương quai xanh của nhóc lộ ra khỏi bộ quần áo ngủ rộng rãi trên người.
Ánh mắt Nam Hành ngừng lại một lát, nhìn từ xương quai xanh xinh đẹp lại nhìn đến những sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt đang rũ xuống hàng mi của người thiếu niên, anh liền nhíu mày, gửi lại cho Hàn Kình một tin nhắn: “Bảo cậu ta lần sau mặc quần áo cho đàng hoàng rồi hãy đi huấn luyện.”
Hàn Kình trả lời lại ba chữ “Tôi biết rồi”, nhưng mà trong lòng thì lại là: "???"
Trời đã tối muộn, mà Phong Lăng cũng chỉ là tham gia một buổi huấn luyện ngoài giờ mà thôi. Ngay cả bản thân Hàn Kình cũng chỉ mặc một cái áo thun vào rồi ra ngay, chẳng lẽ còn bắt Phong Lăng phải mặc đồng phục chiến đấu vào buổi tối luôn sao?
Suy nghĩ một lúc, Hàn Kình lại quyết định gửi một tin nhắn cho lão đại: “Nếu phải mặc cả lúc huấn luyện tăng cường buổi tối và ban ngày thì e rằng Phong Lăng phải đổi đồng phục mỗi tháng một lần. Chất lượng quần áo có tốt đến mức nào cũng không thể chịu nổi khi được sử dụng hai mươi bốn trên hai mươi bốn.”
Nam Hành không trả lời lại.
Nhưng một tuần lễ sau đó, Hàn Kình bỗng nhiên nhận được một kiện hàng gửi đến. Khi mở ra xem, anh ta thấy bên trong là mấy bộ đồng phục chiến đấu màu đen được chế tạo đặc biệt, cùng chất lượng với những bộ mà ngày thường Lệ lão đại vẫn mặc. Bình thường, chỉ có những thành viên đi làm nhiệm vụ mới được mặc loại quần áo này. Còn đồng phục mà người mới mặc khi tham gia huấn luyện hằng ngày ở căn cứ thì không giống. Mặc dù nhìn bề ngoài rất giống nhau nhưng bên trong lại được trang bị thêm một lớp bảo vệ khá đắt tiền. Giá thành của một bộ đồng phục chiến đấu này ước chừng phải hơn mười nghìn đô.
Hàn Kình lấy ra kiểm tra, tổng cộng có mười bộ.
Mà kích cỡ của mười bộ đồng phục chiến đấu này rất nhỏ, các thành viên khác trong căn cứ không thể nào mặc vừa. Dựa theo kích cỡ này thì chỉ có một mình Phong Lăng là có thể mặc được.
Hàn Kình: "..."
Lão đại à, tấm lòng Tư Mã Chiêu* của ngài có phải đã quá rõ ràng rồi không?
(*) Nguyên văn là Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân giai tri dã: Tư Mã Chiêu chuyên quyền định cướp ngôi của nhà Ngụy, chuyện này ai ai cũng biết.
Thằng nhóc Phong Lăng kia vẫn còn là một đứa bé đấy!
Vừa nghĩ tới xu hướng giới tính của lão đại có lẽ thật sự có vấn đề, lại nhớ tới lúc đầu, mình còn từng tắm chung với Lệ lão đại trong phòng tắm của căn cứ, nhớ đến cả chuyện mình còn nhặt xà phòng trước mặt anh nữa...
Cả người Hàn Kình lập tức mất hết tự nhiên!
***
Buổi tối, quản gia nhà họ Lệ gõ cửa đi vào, thấy cậu Lệ còn chưa ngủ, ông vốn định vào trò chuyện, kết quả lại thấy cậu Lệ đang ngồi hút thuốc ngoài ban công.
Tuy bình thường, cậu Lệ rất hay hút thuốc, nhưng sau khi trở về nhà họ Lệ thì chứng nghiện thuốc lá dường như nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Anh không thích trở về nhà họ Lệ, không thích bị mấy ông cụ nhà họ Lệ nắm trong tay điều khiển. Tuy anh ghét nơi này, nhưng vì là con trai trưởng đồng thời cũng là người thừa kế duy nhất của nên phải gánh vác những trách nhiệm kia. Anh không muốn về cũng phải về.
Có điều, mỗi lần cậu Lệ trở về đều đi ngủ rất sớm, nhưng không hiểu sao tối nay đã tới giờ này rồi mà cậu ấy vẫn còn ngồi hút thuốc ngoài ban công.
Quản gia mở cửa sổ sát đất ra đi tới, trong tay còn cầm một ly cà phê. Vốn ông muốn mượn lý do đưa cà phê tới nói chuyện với anh một lát, nhưng vừa mới cúi đầu thì lại nhìn thấy cậu Lệ nhà bọn họ còn cầm một chiếc điện thoại di động trong tay. Ông tò mò đi tới, muốn nhìn thử xem đã muộn thế này rồi mà cậu Lệ còn đang nói chuyện điện thoại với ai, hoặc là rốt cuộc đang xem cái gì.
Nếu không thì tại sao anh còn chưa đi ngủ.
Nhưng ngay tại lúc ông mới vừa đi tới và chỉ kịp liếc sơ qua đó là tấm hình của một thiếu niên khá trẻ tuổi đang tập hít đất thì màn hình điện thoại di động đã đột ngột đen lại.
"Ông tới đây làm gì?" Lệ Nam Hành dập tắt điếu thuốc, nhận lấy ly cà phê rồi tiện tay đặt xuống bàn trà nhỏ ở ban công, ánh mắt lạnh lẽo.
Quản gia chỉ khựng lại một chút, đoán rằng thiếu niên trong hình lúc nãy hẳn là một thành viên trong căn cứ XI?
Trước kia, về việc tiếp nhận căn cứ XI, ông không cho rằng cậu Lệ sẽ bằng lòng gánh vác loại trách nhiệm lớn này. Thậm chí lúc đầu, mấy ông cụ thừa dịp anh vừa mới lớn thì đã đưa anh vào đó. Lúc ấy, cậu Lệ còn chống đối rất lâu, cũng từng có một khoảng thời gian phản nghịch, nhưng dần dần vì trách nhiệm mà anh mới chấp nhận chuyện này. Có điều anh vẫn một mực thờ ơ với mọi chuyện của căn cứ, giao hết toàn bộ công việc lại cho cấp dưới hoặc những người khác của nhà họ Lệ xử lý.
Mấy năm gần đây, ông lại phát hiện, cậu Lệ đã bắt đầu để ý đến căn cứ hơn một chút, nhưng chính ông cũng không nghĩ tới hiện giờ anh lại quan tâm đến nó như vậy.
Hiếm khi được rời khỏi căn cứ hai năm, vậy mà lúc ở nhà, anh còn thỉnh thoảng kiểm tra tình hình huấn luyện của các thành viên trong căn cứ, thậm chí tự mình kiểm tra cả hình lúc huấn luyện gửi tới.
Quản gia trò chuyện vài câu về những chuyện xảy ra gần đây của nhà họ Lệ cùng với các quyết định của mấy ông cụ cho Nam Hành biết. Sau đó, ông liền xoay người bước nhanh ra ngoài dưới ánh mắt lạnh lẽo của Lệ Nam Hành. Sau khi rời khỏi phòng Nam Hành, quản gia đi đến phòng của ông cụ để báo cáo: "Hiện giờ, cậu Lệ càng ngày càng có trách nhiệm với căn cứ XI, không uổng phí tâm sức mà ngài đã bỏ ra..."