Nam Hành đang nhìn cô, đôi mắt anh sâu như giếng cổ, vừa lạnh nhạt vừa cao quý, thản nhiên mà lại kiên định.
Như thể nếu các món ăn mới này không làm cô hài lòng thì người phụ trách căng tin sẽ phải tiếp tục nghiên cứu món khác vậy. Nếu không, e rằng anh ta sẽ không giữ được việc làm trong căn cứ nữa.
Phong Lăng yên lặng chớp mắt một cái, lại nhìn ánh mắt mong chờ của người phụ trách căng tin, cô cúi đầu xuống bắt đầu ăn.
Sau khi ăn vài miếng cô lại bỏ bộ đồ ăn xuống, ngước mắt lên thì thấy Nam Hành vẫn đang nhìn mình.
“Mùi vị thế nào?”
“… Cũng khá ngon.”
“Thật sự ngon?”
“Vâng.”
“Vậy sau này còn đưa đồ ăn trong khẩu phần của mình cho người khác ăn nữa không?”
Phong Lăng: “…”
A K: “…”
Mọi người: “…”
Hàn Kình và Tiểu Hứa lẳng lặng đứng một bên, trong lòng đã đánh dấu Phong Lăng là một người tuyệt đối không thể chọc vào.
Lão đại chưa từng đối xử với ai như vậy cả.
“Lão đại, hàng ngày Phong Lăng ăn tối cũng không nhiều. Thật ra bình thường buổi sáng và buổi trưa cậu ấy ăn rất được. Cậu ấy nói buổi tối ăn nhiều quá thì khó tiêu hóa, đặc biệt là các món mặn nên ăn khá ít, mà tôi lại ăn được nên cậu ấy mới cho tôi.” A K giữ ham muốn sống sót mà nói với Nam Hành. Phải nghĩ cách giải thích, không thể để lão đại nghĩ mình và cái tên Phong Lăng này có vấn đề gì được. Nếu không, chỉ sợi cái mạng nhỏ của mình sẽ tiêu tùng trong tay của lão đại mất.
Căn bản Phong Lăng không biết mình có vấn đề gì mà Nam Hành cứ nhằm vào cô như vậy.
Trong mắt cô, anh làm như vậy chính là đang nhằm vào cô.
Mà lời giải thích của A K lại càng làm cho ánh mắt Lệ Nam Hành toát ra khí lạnh khiến người ta phải run rẩy. Trong nháy mắt, A K liền đưa tay lên miệng, làm động tác kéo khóa, ý là mình sẽ ngậm miệng lại.
Nam Hành thờ ơ thu tầm mắt lại, bầu không khí xung quanh như muốn đông lạnh, không một ai dám mở miệng nói một câu, chỉ có thể nhìn Phong Lăng ăn.
Trên thực tế, nếu lão đại thật sự không hài lòng về vấn đề cơm nước của căng tin căn cứ thì có thể dặn dò người phụ trách khác tới nói đôi câu chứ không cần phải tự mình đến. Nhưng lão đại không chỉ tự đến đây… mà còn ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm người ta ăn rồi chờ nghe đánh giá nữa.
Cái cảm giác sống chết đều nằm trong tay lão đại và Phong Lăng làm cho trán của người phụ trách căng tin bắt đầu toát mồ hôi.
Cuối cùng, khó khăn lắm Phong Lăng mới nói một câu: “Đúng là ăn khá ngon. Hương vị thanh đạm hơn rất nhiều, các vị phối hợp với nhau cũng rất khéo, mùi rất đậm đà mà không bị ngấy.”
Nghe được một câu này, người phụ trách căng tin mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nam Hành nghe vậy thì nhướng mày, ánh mắt không dao động nhiều: “Ăn hết chỗ này đi, nếu sợ buổi tối
không tiêu hóa được thì đêm đi huấn luyện đặc biệt hai tiếng đồng hồ. Đảm bảo cậu có thể tiêu hóa hết sạch chỗ cơm ấy.”
Phong Lăng: “…”
***
Vì Lệ lão đại rời đi hai năm rưỡi mới quay lại nên căn cứ hiếm khi mới được náo nhiệt.
Bữa tiệc rượu đã bắt đầu được chuẩn bị, ngay cả những thành viên lão làng cả năm ở trong căn cứ cũng đi ra ngoài để được vui vẻ.
Mọi người muốn cảm ơn sự bồi dưỡng ban đầu của Lệ lão đại, cũng để an ủi Lệ lão đại đã phải vất vả, mệt nhọc với công việc kinh doanh cho gia tộc nên ai cũng ồn ào tuyên bố nhất định không say không về.
Phong Lăng đã vào căn cứ được hai, ba năm, là một trong những tân binh ưu tú nhất. Việc gì cần làm thì cô phải làm nên cũng bị bắt tham gia tiệc rượu. Bọn họ đã đặt một khách sạn lớn ở gần căn cứ, tiền do căn cứ chi, bọn họ chỉ cần có mặt và vui vẻ là được.
Khi được hỏi cô định đi lúc mấy giờ thì Phong Lăng thoáng do dự.
Dù sao ai cũng biết, tối hôm qua sau khi ăn cơm ở căng tin xong thì cô bị Lệ lão đại xách cổ đến trại huấn luyện của đội một rèn thể lực thêm hai tiếng. Rõ ràng thể lực của Phong Lăng bây giờ đã rất tốt, nhưng liên tục phải huấn luyện ở cường độ cao nên lần nào cô cũng mệt đến bò lê bò càng trên mặt đất.
Nhưng không thể không thừa nhận, chỉ có cách phá vỡ ranh giới cực hạn của thể lực như vậy thì cơ thể mới ngày càng khỏe hơn.
Có thể tối qua Phong Lăng thật sự kiệt sức nên ngủ cả một đêm vẫn chưa cảm thấy khỏe lại. Sau khi tập luyện buổi sáng xong, cô quay về định chỉnh đốn một chút. Vốn buổi chiều cô còn định tới trường bắn để rèn luyện độ chính xác, dù sao ngày mai cũng sát hạch rồi. Vậy mà hôm nay mọi người đều hào hứng thảo luận về bữa tiệc rượu buổi tối.
Nhắc đến chuyện này, cô rất muốn nhân dịp mọi người đi dự tiệc rượu mà ngủ lại trong căn cứ.
Thế nhưng mọi người đều nói là phải đi.
Rốt cuộc cô nên đi hay không?
A K nói: “Nếu cậu không đi thì bữa tiệc rượu này chắc chưa được hai tiếng đã tan rồi. Căn bản lão đại chẳng có tâm trạng mà uống rượu. Mọi người đều hi vọng lão đại vui vẻ để chuốc rượu lão đại đấy. Đặc biệt là nếu có cậu thì nhất định có thể làm cho anh ấy say.”
Phong Lăng: “Tại sao?”
A K cười đê tiện: “Cậu còn nhỏ, có một số việc chỉ cần biết ý thôi, không cần nói ra miệng.”
Phong Lăng lườm anh ta cháy mắt.
Sáng sớm Tiểu Hứa và Hàn Kình đã tới đây gọi, bảo cô buổi tối đi với bọn họ, tuyệt đối không được lười biếng ở lại căn cứ. Bọn họ bắt cô chọn giữa chạy năm mươi vòng hoặc cùng ăn cơm, uống rượu với mọi người.
Cô ngu mới chọn chạy năm mươi vòng. Một vòng căn cứ này phải hai mươi kilomet, thậm chí còn nhiều hơn. Mười vòng đã chết rồi, bình thường năm mươi vòng chính là hình phạt lớn nhất cho thành viên phạm lỗi trong căn cứ, chạy xong thì đều bị tàn phế một tuần.
Ngày mai cô còn phải thi sát hạch nên đương nhiên không thể chạy.
Sau khi Tiểu Hứa và Hàn Kình khuyên bảo Phong Lăng xong thì vừa đi ra ngoài vừa nói: “Anh nói xem có phải hai người chúng ta quá nhiều chuyện không? Nhỡ đâu lão đại không có ý định kia với Phong Lăng mà chúng ta cứ nhất quyết đưa người vào lòng anh ấy thì có phải lại thành khó xử không?”
“Khó xử cái con khỉ, Phong Lăng mới bao nhiêu tuổi? Phải mấy tháng nữa mới được mười bảy. Đưa tới trước mặt lão đại cùng lắm chỉ là để uống rượu chứ còn có thể thế nào? Ai nói sẽ còn ý tứ gì nữa?”
“Mấu chốt là hai người chúng ta trắng trợn quá…”
“Mặc kệ, lão đại vui là được.” “Bây giờ còn chưa đến tuổi, chờ cái tên nhóc Phong Lăng này tròn mười tám tuổi, tôi thấy không bằng cởi sạch rồi đưa cậu ta lên giường của lão đại đi…” Tiểu Hứa vừa nói vừa dùng vẻ mặt gian manh nhìn xung quanh. Ai ngờ vừa nhìn anh ta đã thấy Nam Hành đang đứng ở trước trại huấn luyện từ lúc nào. Trong chớp mắt, anh ta rợn cả tóc gáy: “Lão đại…”
Nam Hành lạnh lùng nhìn anh ta: “Cậu muốn đưa ai lên giường tôi?”
Vẻ mặt Hàn Kình ngưng trệ, anh ta chợt ôm bụng kêu “ái” một tiếng, nói là bị đau bụng rồi bỏ lại Tiểu Hứa, xoay người chạy thẳng tới nhà vệ sinh chung của căn cứ.
Tiểu Hứa ngẩn người đứng tại chỗ như cột đá. Đầu tiên anh ta sợ tới mặt biến sắc, sau đó lập tức thấy da đầu tê dại.
“Ha ha, lão đại, anh nghe nhầm rồi. Tôi nói buổi tối mọi người cùng ra ngoài uống rượu, nếu có ai uống nhiều quá thì chắc phải nằm bò trên giường không dậy nổi…”
Mặt Nam Hành không hề lộ ra chút cảm xúc nào.
Tiểu Hứa bỗng suy nghĩ một hồi, quay đầu nhìn về căn phòng của Phong Lăng cách đó không xa, rồi lại nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình: “Lão đại, giờ này anh tới đây làm gì vậy?”
Nam Hành đưa mắt nhìn anh ta: “Tôi cần giải thích với cậu sao?”
Tiểu Hứa: “… Không, không cần!”