Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 777: nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (40)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các anh em ở đội một đều có mặt ở đây, trong phòng riêng này còn có người của vài đội khác nữa.

Mọi người đều là những người chơi rất thoải mái, hơn nữa quả thật đều là đàn ông cả, có gì đâu mà phải ngại.

Phong Lăng khựng lại một chút, lúc này các anh em trong phòng mồm năm miệng mười nói, “Đã chơi thua thì phải chịu phạt, nên thay thì thay đi”.

Cô vắt bộ đồ nữ được gấp chỉnh tề lên cánh tay, liếc nhìn Lệ Nam Hành đang ngồi ở một bên khác của ghế sofa. Lệ lão đại đang châm điếu thuốc ngồi tại chỗ, đôi mắt thâm thúy khép hờ liếc nhìn cô, có vẻ không hề có ý định nói đỡ cho cô, nhưng cũng không có ý định hùa vào giúp mọi người làm bậy. Dường như anh chỉ quan sát, muốn nhìn thử xem cô có thể làm tới mức độ nào.

Phong Lăng thu ánh mắt lại, cầm đồ đi thẳng ra ngoài.

Sau khi cô cầm bộ đồ nữ đi ra ngoài thì sau lưng vang lên tiếng huýt sáo mong chờ trò vui của đám người. Ngay cả tên A K chết tiệt cũng xoa tay mong ngóng, như thể anh ta đã muốn nhìn thấy Phong Lăng mặc đồ nữ từ lâu rồi, không ngờ cuối cùng cũng đợi được ngày này.

Gần phòng khách có phòng riêng nối liền, Phong Lăng không cần vào nhà vệ sinh thay quần áo. Dù sao có phải đi thay thì cô cũng không biết nên đi vào nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ.

Sau khi đi vào phòng riêng, cô khóa trái cửa lại rồi ném bộ đồ nữ trong tay mình lên bàn. Cô ngắm bản thân trong gương, một phút sau, không hề do dự bắt đầu cởi quần áo. Tuy cô mặc vừa số đo của bộ đồ nữ, nhưng bộ đồ này vừa mỏng vừa bó nên sẽ bị hằn lớp vải bình thường cô vẫn quấn quanh ngực, chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Không quấn thì nhìn trông còn tự nhiên một chút, bằng không chính là giấu đầu lòi đuôi.

Phong Lăng cởi bộ đồng phục chiến đấu trên người xuống rồi cầm cái váy lên. Phong Lăng ướm bộ váy bó sát này lên người hồi lâu mới tìm được chỗ để chui đầu vào. Ở phía sau bộ váy còn có một dây khóa kéo từ phần cổ áo tới tận eo.

Từ nhỏ tới lớn Phong Lăng chưa từng mặc đồ cho nữ, đây cũng là trải nghiệm lần đầu tiên trong cuộc đời của cô, hơn nữa còn là bộ váy bó sát gợi cảm không chịu nổi như thế này…

***

Đám anh em trong căn cứ XI đều đang tưởng đến dáng vẻ khi mặc đồ nữ của Phong Lăng, bởi bình thường cô đã trắng mềm như con gái,. Nhưng khi Phong Lăng thật sự mặc bộ váy bó sát kia xuất hiện trước mắt mọi người thì không gì có thể miêu tả vẻ đẹp tới mức chấn động của cô lúc này.

Phong Lăng để mặt mộc đi vào, cũng không đội tóc giả. Nhưng mái tóc dài tới tai bình thường đã làm cô có dáng dấp như mấy nữ sinh trung học tóc ngắn ngoan ngoãn. Vậy mà cô gái ngoan ngoãn đó lại mặc váy đính kim sa bó sát người, trông trưởng thành, gợi cảm, hoàn toàn trái ngược với hình tượng. Trông cô như một học sinh trung học trong sáng mang nét mặt ngây ngô đi nhầm vào chốn sắc dục.

Nếu không phải bộ váy cô đang mặc là đồng phục khách sạn đưa đến thì đám người ở đây thật sự muốn bảo cô đổi sang bộ đồng phục nữ sinh, như vậy nhất định sẽ làm rung động rất nhiều người.

Khoa trương hơn nữa chính là, Phong Lăng vốn đã đẹp tới mức làm người ta phải trợn cả mắt lên nhìn, nhưng hình như cô cố tình muốn đạt được hiệu quả cao hơn nên đã nhét vào ngực cái gì đó làm phình lên thành hai khối, vừa nhìn đã biết là ngực giả. Người khác vừa nhìn cái đã biết cô là nam giả nữ, dù sao bộ ngực này còn nảy lên nảy xuống, cái này đúng là giả quá mức mà.

Nhưng nếu đưa mắt nhìn xuống dưới một chút thì lại phát hiện cậu nhóc này vẫn đang đi đôi giày chiến đấu màu đen bình thường, đôi chân vừa dài vừa thon một cách quá đáng. Đúng là không ngờ tên Phong Lăng bình thường mặc đồng phục chiến đấu rộng rãi lăn lộn trong bùn lầy giống bọn họ lại có vóc người như vậy. Con m* nó thật đáng tiếc, thế mà lại là đàn ông, nếu như là con gái thì đúng là người đẹp ở ngay trước mắt.

Nếu không phải hai tảng tròn trước ngực kia giả quá mức, to bự lên bất thường thì thật sự đã làm người ta nghi ngờ có phải cậu ta con m* nó là con gái không rồi. Nếu không sao có thể xinh đẹp như vậy được! Đúng là yêu tinh vào nhầm cửa mà!

“Đậu xanh! Phong Lăng, rốt cuộc cậu có mắt thẩm mỹ hay không thế! Cậu giả làm con gái thì giả đi, hai cái thứ trước ngực kia là cái gì vậy?” Ban đầu người trong phòng còn khiếp sợ, chấn động vì cái đẹp, sau có người chợt nói ra một câu như vậy thì một trận cười vang nổ lên.

“M* nó cậu đừng nhét hai cái bánh bao vào chứ. Cậu mới mười sáu, mười bảy tuổi, người thì nhỏ sao có thể nở ra hai cục to như vậy được! Quá to đó biết không? Đây rõ ràng là trình độ của những nữ thần gợi cảm hai mươi lăm tuổi trở lên mới có nhé!”

“Vừa rồi sau khi tôi mặc xong, thấy hai chỗ này phẳng quá, trông thật sự có lỗi với bộ đồ đẹp đẽ này. Không phải các anh muốn nhìn tôi mặc đồ con gái sao, không phải muốn các em gái gợi cảm sao? Thế nên, để phối hợp với các anh, tôi đã đặc biệt bảo bồi bàn ở ngoài lấy hai quả bóng bay, đổ nước vào. Về độ to nhỏ, mềm mại thì bóng nước còn có cảm giác hơn bánh bao chứ hả?” Phong Lăng nói mà mặt không hề biến sắc.

Dù sao hiệu quả mà cô muốn chính là dùng sự khoa trương này để tránh né sự nghi ngờ của mọi người.

“Cảm giác cái con khỉ khô! M* nó, rõ là một tiểu mỹ nhân mà lại bị hai quả bóng nước của cậu làm hỏng hết cả cái đẹp!

“Nhưng mà cũng phải nói, đời này chắc Phong Lăng cậu bị đầu thai nhầm rồi. Rõ ràng là một cô gái, thế mà sao trước ngực lại bị thiếu hai khối chứ.”

“Đâu chỉ là ngực thiếu hai khối, phía dưới còn thừa một khối đó, ha ha ha ha…”

Nghe đám người trêu chọc, Phong Lăng vẫn không hề thay đổi sắc mặt: “Đã mặc đồ giả nữ rồi. Hai quả bóng này nhét vào khó chịu lắm, quần áo cũng chật muốn chết, tôi có thể đi thay ra được chưa?”

Nói rồi Phong Lăng xoay người định đi.

“Ấy, cậu quay lại đây!” Lúc này Tiểu Hứa xông từ phía sau lên: “Đi cái gì mà đi, quy tắc phạt rượu lúc nãy cậu quên rồi hả? Thay đồ nữ còn có quy tắc gì nữa! Ai nói với cậu mặc xong là xong hả? Mau, mau, mau tới đây hầu rượu đi!”

“Đúng, đúng, đúng, mau tới hầu rượu đi, bây giờ đến phiên ai rồi?”

“Đến lượt Lệ lão đại nhỉ…”

Vừa nghe thấy tới lượt Lệ lão đại, Tiểu Hứa và đám người Hàn Kình lập tức nhìn nhau vài lần, trong mắt là ý tứ sâu xa, cuối cùng không nhịn được mà phá lên cười.

Từ đầu đến cuối Nam Hành đều không hề cử động, điếu thuốc đã sớm cháy hết. Khi Phong Lăng thay quần áo xong bước chân vào cửa thì anh đã dập điếu thuốc vào gạt tàn. Mãi cho tới khi nhìn thấy Phong Lăng đi vào, ánh mắt anh hướng lên người cô, đôi mắt đen âm trầm bình tĩnh làm cho người ta không nhìn ra anh đang có tâm trạng gì. Anh vẫn cứ im lặng nhìn cô như vậy, từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng rời đi.

Dù cho mọi người bắt đầu hô hào bảo Phong Lăng mau ngồi lên đùi Lệ lão đại hầu rượu thì Nam Hành vẫn ngồi yên tại chỗ như thể chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình. Chỉ khi ánh mắt của Phong Lăng nhìn về phía anh thì dù không nói lời nào, nhưng anh vẫn dựa hẳn lưng vào phần tựa của ghế sofa, mở rộng hai chân. Tuy im lặng không hề lên tiếng nhưng cũng thể hiện rõ rằng anh đang đợi cô tự đến. Phong Lăng im lặng đưa mắt nhìn mấy ly rượu sạch chưa bị dùng đến và chai rượu trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio