Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 787: nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (49)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vị “nhân viên quét dọn, bảo đảm vệ sinh thần bí” này hiện giờ đang đi từ phòng cách vách sang, đẩy cửa phòng cô ra rồi đứng ở cửa nhìn cô đang đứng ngẩn ngơ bên giường, thản nhiên nói: “Cho cậu mấy tiếng để dọn dẹp và sắp xếp đồ đạc, buổi chiều phải đi huấn luyện cường độ cao.”

Phong Lăng quay đầu lại: “Hôm nay đã bắt đầu huấn luyện rồi sao?”

“Nếu không cậu cho rằng tôi để các cậu tới đây ở là để nghỉ phép à?”

“... Đã rõ, buổi chiều tôi sẽ đi huấn luyện đúng giờ.”

Cho dù anh có là lão đại của căn cứ thì lúc nói chuyện có cần phải móc mỉa người khác như vậy không?

Mỗi lần cô vừa mới có chút ấn tượng tốt với anh thì đều bị chính anh phá be bét hết.

Lệ Nam Hành: “Cho cậu nửa tháng để thích ứng, tất cả các buổi huấn luyện phải tham gia toàn bộ, không được bỏ buổi nào. Nếu đội một có nhiệm vụ cậu vẫn phải đi cùng. Mỗi người ở trong đội bắn tỉa đều có vị trí và nhiệm vụ của mình, sẽ không có ai chuyên đi theo để giúp đỡ cậu. Bản thân phải quan sát nhiều, học hỏi nhiều, theo kịp thì tiếp tục học, không theo kịp thì rút khỏi đội bắn tỉa.”

Nói xong, anh xoay người đi thẳng ra ngoài.

“Lão đại!” Phong Lăng gọi anh lại.

Nam Hành dừng bước, quay đầu lại nhìn cô: “Còn việc gì?”

“... Lão đại, phòng của đám A K ở tầng dưới có giống kiểu phòng của tôi không? Nếu không giống nhau thì anh có thể bảo bọn họ chuyển tới ở phòng này, tôi xuống tầng một, chỉ cần một căn phòng nhỏ thôi là được.”

Nam Hành nhìn cô một lúc nhưng không nói gì.

Phong Lăng biết lời mình nói lúc này rất đường đột, nhưng tối qua, sau khi suýt bị anh phát hiện giới tính thì cô thật sự cảm thấy mình nên cách anh càng xa càng tốt. Cô vẫn muốn được huấn luyện bắn tỉa, nhưng điều đó không có nghĩa là cô muốn dùng cách này để ở gần Lệ lão đại.

Hơn nữa cô cũng thật sự lo lắng, lỡ đâu ngày nào đó anh nhớ lại chuyện đã xảy ra vào đêm say rượu đó...

Tiếp xúc càng nhiều thì có lẽ sẽ có một số việc càng thêm sáng tỏ, không bằng tránh xa một chút.

Phong Lăng hít một hơi thật sâu, đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình khá nhiều kia: “Tôi biết tôi là người xếp hạng sau cùng trong thử thách cuối cùng của buổi sát hạch. Tôi không có lý do gì để biện hộ cho mình, nhưng nếu như phòng tôi ở không giống với bốn người khác, việc có đãi ngộ riêng như vậy mà bị bọn họ biết được e là không tốt lắm. Dù sao tôi cũng vào đội bắn tỉa bằng thành tích kém nhất, kết quả lại được đãi ngộ tốt nhất, như vậy thật sự...”

“Tất cả các căn phòng trong tòa nhà này có bố cục không khác gì nhau, không có phòng nào quá nhỏ cả. Nếu không cậu cho rằng tại sao cả một tầng chỉ chia thành bốn căn phòng? Bởi vì phòng nào cũng rộng hết.” Nam Hành đút tay vào túi quần, thản nhiên nhếch khóe miệng: “Cậu cứ an tâm mà ở đi, đừng tự coi trọng bản thân quá. Không ai muốn cho cậu đãi ngộ đặc biệt cả, chính bản thân cậu cũng biết thành tích sát hạch cuối cùng của mình không ra gì, có thể ở đây là dựa vào vận may của cậu rồi đấy.”

Phong Lăng thấy anh không có ý cho cô đổi phòng, mà cô cứ nhắc lại chuyện này mãi cũng không tốt, nên đành lựa chọn không nói nữa mà nghiêm túc gật đầu: “Tôi đã biết, lão đại.”

Giây tiếp theo, cô thấy Lệ lão đại hơi mỉm cười, lạnh như băng nói vài chữ: “Ở đây thì nhớ giữ yên lặng.”

Phong Lăng: “...” Vốn trên mặt cô đã không có nụ cười, giờ cũng chẳng thèm cười với anh.

Mãi cho tới khi Nam Hành đi rồi, Phong Lăng mới tiến lên đóng cửa lại. Cô nhìn quanh phòng một lượt, sờ ga trải giường, đệm, chăn. Tất cả đều là đồ mới, nhưng đều thuần một màu, rất giản dị, cùng kiểu với màu loại chăn lúc cô còn ở đội một. Cô đã nhìn thấy giường chiếu của A K và Tam Bàn, biết đây là tiêu chuẩn thống nhất của các thành viên trong căn cứ.

Vừa nghĩ tới việc người ở phòng cách vách chính là lão đại căn cứ, hơn nữa lại là vị lão đại tính tình không được tốt, thường ngày tránh anh xa được bao nhiêu thì cô tránh bấy nhiêu, giờ cô thấy rất phiền muộn.

Phong Lăng nặng nề nằm lên giường, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy nơi này thật sự không được tự do, nhưng cô lại không có cách nào phản kháng được. Đúng là quá ấm ức! Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô hiểu rõ cái gì được gọi là phân biệt giai cấp. Một câu của lão đại đã quyết định hướng đi tương lai của cô, hoàn toàn không thể phản kháng.

Cô nhắm mắt lại, bực bội đứng dậy, đá lật ngửa chiếc vali của mình. Vẫn chưa thấy hết tức, cô mở va li, mạnh bạo ném từng thứ từng thứ lên giường.

Khi lấy quần áo và đồ dùng cất vào tủ, cánh cửa tủ cũng bị cô đóng rầm rầm vang dội.

Phát tiết một lúc, Phong Lăng cảm giác chắc mình phải ra ngoài làm một cái bao cát để mỗi ngày đấm mấy phát, nếu không lúc cô thấy ức chế quá lại không có cách nào giải tỏa.

Đập cửa tủ không đã nghiện, cô cầm cái va li trống ném thẳng vào buồng trong ngay bên cạnh, âm thanh “rầm rầm” lại vang lên lần nữa.

Vừa ném vào, cô bỗng nghe thấy bên ngoài ban công nhỏ truyền tới tiếng động gì đó. Cô khựng lại, cứng đờ người, thu lại động tác muốn tiếp tục ném đồ rồi đột ngột xoay người, đi ra mở cửa sổ, nhìn người đàn ông đang đứng trên ban công ở phòng bên cạnh.

Ban công phòng bên cạnh nối liền với ban công phòng cô, chẳng qua có một vách tường rất thấp để ngăn cách. Thực tế chỉ cần bung người nhảy qua là có thể sang bên này, sau đó đẩy cửa sổ ra là có thể trắng trợn đi vào phòng của cô.

Sau khi hiểu rõ ràng bố cục của căn phòng này, trong lòng Phong Lăng: “...”

Lệ Nam Hành lạnh tanh đứng trên ban công ngay gần đó, trong tay đang cầm điếu thuốc chưa châm lửa. Hiển nhiên anh bị động tĩnh bên phía cô làm ồn.

“Cậu uống nhầm thuốc à?” Anh dùng ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo nhìn cô.

Phong Lăng: “... Không.”

“Vừa mới vào ở đã gây tiếng động lớn như vậy, thế mà Hàn Kình lại nói thường ngày cậu rất yên tĩnh?”

“... Là do vừa rồi tôi không cầm chắc va li nên bị rơi xuống đất hai lần.”

“Giữ yên lặng.” Anh dặn lại, trước khi rời đi còn thờ ơ để lại mấy câu: “Có bệnh thì phải uống thuốc, đừng quậy phá trong phòng. Đâu phải cậu không biết có bác sĩ ở phòng cứu thương của căn cứ, tự mình đi lấy thuốc uống đi.”

Phong Lăng: “...”

Cô không có bệnh.

Chỉ có điều khi cô thấy anh biến mất khỏi ban công, rồi lại nhìn gian phòng chẳng khác nào không ngăn ra thì huyết áp trên người lại như tăng vọt lên.

Nếu phải uống thuốc thì chắc có lẽ cô cũng chỉ phải xin một lọ thuốc hạ huyết áp thôi.

Cô sâu sắc cảm thấy hẳn mình nên chuẩn bị một cái khóa ở cửa sổ. Nếu không lỡ một ngày nào đó Lệ lão đại lại uống nhiều, dù không thể vào được bằng cửa trước thì cũng dễ dàng đi thẳng vào bằng cửa sổ.

Phong Lăng bất chấp hiện giờ vẫn còn là ban ngày, sắc mặt vô cùng khó coi, kéo “xoạt” rèm cửa sổ lại. Sau đó cô xoay người vào trong, bật đèn, đi vào phòng tắm, kiểm tra khóa cửa buồng trong và phòng tắm. Sau khi kiểm tra xong, cô càng kiên định hơn với ý nghĩ phải lắp khóa cho cả cửa và cửa sổ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio