Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 797: nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (59)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phong Lăng nhìn bà cụ, bình tĩnh trả lời: “Nhưng cháu chỉ giúp mọi người lấy lại cái túi, sau này cũng không gặp lại nữa. Tên chẳng quan trọng gì, không cần phải nói ra đâu ạ.”

Bà cụ vẫn cứ nhìn chăm chú vào mặt cô, còn cố gắng bám vào người Tần Thu đang đứng thẫn thờ một bên, nói nhỏ: “Con thấy cậu bé này có giống con hồi còn trẻ không? Thật chẳng khác gì lúc con mười mấy hai mươi tuổi...”

Tần Thu ngơ ngác một lúc, sau đó thấp giọng: “Đúng là hơi giống thật, lúc nãy con cũng ngạc nhiên.”

“Cái gì mà hơi giống chứ? Đến cả hồi nhỏ mình trông ra sao con cũng không nhớ nổi nữa rồi. Nhưng mẹ là mẹ con, mẹ nhớ rất rõ con ngày xưa, đứa trẻ này... Thật sự rất giống con hồi đó... còn giống hơn cả Minh Châu... Minh Châu giống ba nó hơn, còn đứa trẻ này... Thật sự rất giống con!” Bà cụ hơi kích động, bám lấy Tần Thu, nói: “Con nói xem, liệu trên thế giới này có kỳ tích hay không? Có khi nào đứa cháu gái đáng thương của mẹ không hề...”

“Mẹ, đây rõ ràng là một cậu nhóc mà. Tuy đứa trẻ này trông giống con nhưng con của con là con gái!” Mặc dù Tần Thu cũng cảm thấy bất ngờ và kích động, nhưng dù sao chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, vẫn nên bình tĩnh: “Con biết vừa rồi mẹ lại nghĩ đến chuyện đó, có điều trên thế giới này, chuyện người giống người không phải hiếm gặp. Với lại khi ấy giữa đại dương mênh mông, con con vốn chẳng có cơ hội để sống sót. Nếu như không phải vì điều này, hà cớ gì suốt mấy năm qua con luôn ngồi tụng kinh niệm Phật chỉ để siêu độ cho đứa con đáng thương của mình. Nhưng con của con là một đứa bé gái, một cô công chúa đáng yêu. Vậy nên, mẹ à, mẹ không nhất thiết phải xem một đứa trẻ hơi giống con là một phép màu đâu.”

“Không, đứa trẻ này quả thật rất giống con.” Bà cụ vẫn vô cùng kích động, ánh mắt của bà cứ dán chặt vào Phong Lăng không rời.

Phong Lăng bị bà cụ nhìn đến mức tóc gáy dựng hết cả lên, không thể nói ra được đó là cảm giác gì. Ánh mắt này khác hẳn với cái nhìn đầy sát ý và thù hằn của kẻ địch mà cô từng gặp. Những ánh mắt ấy chẳng làm cô có cảm giác gì, nhưng ánh mắt bây giờ của bà cụ lại khiến cô nổi da gà khắp người.

“Cậu bé...” Bà cụ đẩy Tần Thu ra, run rẩy tiến về phía cô, đưa tay ra muốn chạm vào. Phong Lăng lại nhanh nhẹn vòng tay ra phía sau tránh đi, cô nhìn bà cụ trước mặt bằng ánh mắt nhạy bén và đề phòng hơn. Ngay cả khi đây là một người già, Phong Lăng vẫn vô cùng khó chịu với những hành động động chạm của người lạ.

Thấy đứa nhóc này không thích bị người khác chạm vào người, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng sắc bén, bà cụ bình tĩnh lại. Nhưng bà vẫn nhìn tới nhìn lui khuôn mặt cô, dường như đã chẳng còn nhớ gì đến chiếc túi để ở bên cạnh nữa, dịu dàng hỏi: “Cậu bé, năm nay con bao nhiêu tuổi vậy?”

Phong Lăng ngập ngừng một lúc rồi trả lời: “Mười sáu ạ.”

“Mười sáu tuổi hả?”

Phong Lăng khẽ gật đầu, đồng thời cô nhìn thấy trong ánh mắt của bà cụ phảng phất một chút gì đó thất vọng và đau lòng.

“Mười sáu tuổi...” Bà cụ khẽ thở dài: “Vậy thì không phải rồi, nếu tính đúng theo ngày sinh thì đứa cháu gái của bà giờ đã mười bảy rồi.”

Phong Lăng không nói gì.

Thật ra, cô không nắm rõ được tuổi thật của bản thân, dù sao thì trước năm năm tuổi cô vẫn luôn sống cùng đàn sói ở trong rừng. Khi ấy, cô còn chẳng thể hiểu được ba trăm sáu mươi lăm ngày là một năm, sống ở trong rừng thì chỉ biết rằng sáng mặt trời mọc, tối mặt trăng lên mà thôi. Mãi cho đến khi có một nhóm người đưa cô ra khỏi rừng, bởi vì khi ấy nhìn cô rất gầy yếu, nên mới cho là cô chỉ khoảng năm tuổi và lấy đại một ngày nào đó làm ngày sinh nhật cho cô.

Có điều bây giờ, căn cứ vào tình trạng dậy thì của cơ thể và chiều cao của bản thân, cô cũng không chắc mình bao nhiêu tuổi.

Nhưng có lẽ cô chẳng dính dáng gì đến chuyện mà bà cụ này nói.

Vậy nên cô chỉ im lặng nhìn khuôn mặt rầu rĩ của bà ấy.

Bà cụ nghĩ ngợi một lát rồi lại ngước mắt nhìn khuôn mặt cô: “Nhưng mà đúng là rất giống...”

“Bà, bà luôn nói rằng cháu rất giống, là giống ai?” Phong Lăng không hiểu ý của bà cụ.

Nghe thấy đứa trẻ gọi mình là “bà”, khóe mắt bà lại đỏ cả lên, hơi kích động, đưa tay ra nắm lấy bàn tay cô.

Có lẽ do biểu cảm của bà cụ quá kích động, động tác của lại còn run lẩy bẩy, cho nên tuy Phong Lăng thấy rất nhạy cảm, nhưng vẫn kiềm chế bản thân không đẩy mạnh bà cụ ra. Chỉ là khi nhìn thấy khóe mắt đỏ hoe của bà ấy, không hiểu vì sao cô lại mềm lòng, nhẹ nhàng đỡ lấy bà, đồng thời cổ tay bị bà cụ nắm chặt.

“Cháu là con trai?” Bà cụ nhìn chằm chằm mặt cô: “Sao lại có một đứa con trai đẹp như thế này chứ? Trắng trẻo, ưa nhìn hơn cả con gái nữa.”

Phong Lăng không trả lời. Đột nhiên, vị cảnh sát trẻ tuổi đứng ở bên cạnh bật cười, nói một câu: “Bà ơi, bà nói như vậy không phải là khen ngợi đâu. Đối với cánh đàn ông bọn cháu mà nói, không cần biết là bao nhiêu tuổi, ngay cả khi ở cái thời thịt trắng da mềm đi chăng nữa thì bọn cháu vẫn là con trai. Nhất định không cho phép người khác nghi ngờ về giới tính của mbản thân. Hồi cháu mười mấy tuổi cũng rất ưa nhìn, nghe người khác nói cháu giống con gái, thế là cháu lập tức nổi điên lên, vô cùng tức giận, không thể nghe lọt tai được những lời như vậy.”

Bà cụ ngừng lại, dường như cũng nhận ra bản thân hơi bất lịch sự, đành rụt tay lại, nhưng ánh mắt vẫn cứ quyến luyến trên khuôn mặt của Phong Lăng, giống như đang đợi một câu trả lời từ cô.

Phong Lăng hơi do dự, từ trước đến nay, những người thân quen ở cạnh cô đều cho rằng cô là con trai, không thể nào cô lại tùy tiện nói cho một người xa lạ chưa từng gặp biết bí mật của mình được.

“Bà ơi, chỗ cháu làm việc chỉ nhận con trai, nếu cháu là con gái thì chẳng thể giúp bà đuổi theo tên cướp lấy lại túi như thế đâu. Thế nên, sao cháu có thể là con gái được ạ?” Phong Lăng cũng không rõ vì sao một người từ trước đến nay luôn lạnh nhạt với mọi người như mình lại mềm lòng với bà lão này, đến cả những lời bản thân nói ra cũng vô cùng khéo léo.

Tần Thu bước tới, đỡ lấy bà cụ đang có vẻ mất mát. Khi nhìn sang Phong Lăng, có lẽ là bởi cô thật sự rất giống với mình hồi nhỏ nên Tần Thu cảm thấy vô cùng thân thiết.

“Chàng trai trẻ, thật xin lỗi, mẹ tôi có hơi kích động.” Tần Thu nhìn khuôn mặt của Phong Lăng, không khỏi bùi ngùi, nhưng bây giờ không phải là lúc để bày tỏ cảm xúc nên lịch sự nói: “Cũng không còn sớm nữa, không biết cậu đã ăn gì chưa? Chúng tôi mời cậu bữa cơm để cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhé, thuận tiện có thể làm quen với nhau. Tôi thấy có lẽ cậu cũng là người Hoa, hoặc là Hoa Kiều, đôi bên có cơ duyên gặp gỡ trên đất Mỹ, lại còn gặp nhau bằng cách này quả thật rất hiếm thấy. Đúng rồi, nếu như tiện, cậu có thể cho chúng tôi xin số điện thoại được không? Sau này cũng dễ liên lạc.”

Phong Lăng lạnh nhạt trả lời: “Không cần lấy số điện thoại làm gì, cũng không cần mọi người phải mời cơm đâu ạ! Cháu chỉ giúp một chút chuyện nhỏ mà thôi, không cần quá khách sáo. Nếu không có việc gì thì cháu xin phép đi trước.”

Dứt lời, cô quay người đi ngay, không có ý định ở lại thêm.

Bởi lẽ không rõ vì sao mà ánh mắt của bà cụ khiến cô vô cùng khó chịu, nhưng lại chẳng thể nói rõ được là cảm giác khó chịu như thế nào, vậy nên theo bản năng, cô không muốn tiếp tục ở lại nơi khiến cho bản thân mình buồn bực.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio