Lệ Nam Hành trao đổi liên tục với người ở bên kia đầu dây.
Tai nghe nối liền từ đại sảnh chỉ huy của căn cứ đến những chiếc trực thăng khác. Đầu bên kia căn cứ vừa truyền đến chỉ thị mới, anh đã phải đề ra phán đoán chuẩn xác ngay lập tức rồi đưa ra mệnh lệnh với các trực thăng còn lại.
Lúc này trên trực thăng, sắc mặt ai nấy cũng đều nghiêm túc bình tĩnh, chẳng ai rảnh rỗi để quan tâm chuyện người nào là tân bình người nào là huấn luyện viên cả.
Phong Lăng hiếm khi phát hiện bản thân chẳng giúp được việc gì.
Nhưng cô vẫn ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh ở phía sau, lắng nghe kỹ những gì Lệ Nam Hành nói không sót một chữ, tập trung tinh thần.
Gió biển rít gào từng đợt vang vọng bên tai, thổi tung mái tóc ngắn của cô. Cô đưa tay lên vuốt tóc, nghĩ thầm đúng là chỉ có tóc ngắn là sạch sẽ gọn gàng nhất. Nếu không khi ở trên loại trực thăng như thế này, chắc chắn tóc sẽ gây ảnh hưởng rất nhiều đến hành động và tầm nhìn.
Vì ngồi ghế sau nên tiếng quạt máy vang cực kỳ lớn. Phong Lăng gần như chẳng nghe được âm thanh nào khác, cô phải nghiêng người về phía trước, mất rất nhiều sức mới có thể nghe hết được mệnh lệnh mà Lệ Nam Hành nói.
Hàn Kình và Kiều Phỉ ngồi ghế trước đều mang tai nghe, cách âm lại có thể tự do trò chuyện.
Nam Hành liếc nhìn địa điểm cần đến để thực thi nhiệm vụ ở phía Nam rồi quay lại nhìn Phong Lăng đang ngồi ở sau. Anh nghiêng đầu dặn dò Kiều Phỉ một câu gì đó, nghe xong Kiều Phỉ lại quay đầu nhìn Phong Lăng, chỉ tai nghe trên đầu của mình rồi hét lên với Phong Lăng: “Đeo tai nghe lên đi.”
Phong Lăng chưa từng tham gia vào nhiệm vụ nào như lần này, cô vẫn tưởng tai nghe trên trực thăng có hạn nên không có phần của mình. Nghe Kiều Phỉ nói như thế mới quay đầu lại lục tìm chỗ ngồi phía sau mình, lúc này cô mới thấy phía sau ghế cô đang ngồi có treo lơ lửng một cái tai nghe, cô lập tức kéo tới đeo lên.
Cuối cùng thì tai nghe cách âm cũng cản trở được tạp âm ầm ĩ của cánh quạt quay ở bên ngoài, thế giới của cô yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Chỉ còn dư lại âm điện rè rè trong tai nghe.
“Duy trì kết nối với nhân viên trinh sát vị trí ở đại sảnh căn cứ, hiện nay cả nhà ba người ông Ritter đang bị dời đi một cách nhanh chóng, bị cưỡng chế đưa vào trong một chiếc du thuyền tư nhân cỡ lớn trên biển gần vị trí làm nhiệm vụ. Du thuyền đã bắt đầu khởi động máy ra khơi, chúng ta cần một nhóm người vây quét phe địch ở vị trí làm nhiệm vụ, đồng thời phân ra một nhóm khác đột nhập vào du thuyền cứu người, nếu không cả nhà ông Ritter rất có thể sẽ bị thủ tiêu ngay trên du thuyền. Đội cứu viện của căn cứ trên trực thăng số năm, mời các cậu báo cáo vị trí hiện tại của mình.”
Lúc này trong tai nghe lại vang lên giọng nói của Hàn Kình.
“Đội cứu viện đã rõ, quân đội Mỹ đã bố trí thuyền cứu trợ ở vùng biển lân cận vị trí làm nhiệm vụ từ trước, chẳng qua vì không muốn rút dây động rừng nên mới trì hoãn chưa đến gần. Chúng tôi sẽ lập tức sắp xếp thuyền cứu viện đến nơi. Chúng tôi đang ở hướng bảy giờ phía sau trực thăng số một, ước chừng sẽ đáp cánh sau trực thăng số một ba phút.”
Người phụ trách của đội cứu viện ở trực thăng phía sau đáp lời.
Đúng là sau khi đeo tai nghe thì cái gì cũng nghe rõ ràng rành mạch cả.
Tuy thường ngày Hàn Kình làm huấn luyện viên cho đội Một rất nghiêm túc, nhưng ẩn sâu bên trong vẫn rất giản dị, dễ gần vô cùng.
Phong Lăng đã tách khỏi đội Một cũng được kha khá thời gian, lăn lộn trong đội bắn tỉa cũng được chuỗi tháng ngày không ngắn, lâu rồi cô chưa được nghe cách nói chuyện nghiêm túc như thế của Hàn Kình.
“Trực thăng số bảy báo cáo tiến độ tín hiệu theo dõi xung quanh.” Trong tai nghe yên lặng khoảng chừng một phút, bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Nam Hành.
Phong Lăng nín thở trong chốc lát, giương mắt lên nhìn người đàn ông đang ngồi vị trí cạnh ghế lái chính.
Lệ Nam Hành rất bình tĩnh, mắt nhìn thẳng phía trước. Anh ngồi trên ghế phó lái vừa điều khiển máy theo dõi định vị mà căn cứ lắp đặt, vừa dựa vào câu trả lời ngắn ngủi từ trực thăng số bảy mà cất giọng: “Vị trí mục tiêu thực thi nhiệm vụ đã xuất hiện trong tầm nhìn, trực thăng số năm bay đến phía trên vùng biển cứu viện, trực thăng số bảy số tám bay vòng tại chỗ trên không chờ lệnh. Tất cả những người còn lại, dừng ở hướng ba giờ rưỡi so với địa điểm mục tiêu, bán kính bảy mét, cao mười mét.”
Phần tử khủng bố phía dưới đã nhận thấy nguy hiểm đang đến gần, dẫn cả nhà thị trưởng Ritter ra biển. Từ đây có thể nhìn thấy du thuyền tư nhân màu trắng lớn đang hướng ra giữa biển.
Bảy chiếc trực thăng bay thẳng đến nơi gần vị trí làm nhiệm vụ trải dài thuốc nổ bom mìn nguy hiểm nhất rồi bắt đầu hạ xuống, trong lúc đáp cánh thì trực thăng số năm đã bay đến trên mặt biển.
Nhìn từ xa, bỗng nhiên thấy có khói đen cuồn cuộn bóc lên trên du thuyền ở xa xa kia. Khói lan tràn ra không khí, dần dần trên du thuyền hiện lên ánh lửa lập lòe.
Lúc đầu trong tầm nhìn chỉ là một chiếc du thuyền màu trắng, đợi đến lúc trực thăng hạ xuống ở một độ cao nhất định thì lửa trên chiếc du thuyền kia càng lúc càng lớn, ánh lửa ở trên thuyền đã thấy được rõ ràng.
Cả nhà ba người ông Ritter trong đó có một đứa bé ba tuổi không hiểu chuyện bị bắt cóc nhiều ngày như thế, bây giờ trên đường dời đi lại bị mấy kẻ phần tử bạo lực cùng phần tử khủng bố định vứt bỏ ngay trên biển, mặc kệ bọn họ bỏ mạng trên chiếc du thuyền đang bốc cháy?
Nhìn về phía đó, Nam Hành bỗng giơ tay ra hiệu Hàn Kình lái trực thăng dừng ở một chỗ khác phía sau. Sau khi hạ cánh xuống mặt đất, tháo tai nghe ra, anh quay đầu lại nhìn Phong Lăng: “Trong căn cứ, cậu và Kiều Phỉ có kỹ năng bơi tốt nhất, nếu cả nhà ba người họ gặp bất cứ vấn đề gì trên du thuyền, chỉ dựa vào đội cứu viện tiếp cận thì e là không cứu được người ra. Bên cạnh họ còn có trẻ con, chúng ta cần phải tự lên du thuyền cứu người, cậu và Kiều Phỉ phối hợp cứu trợ trên biển đi, chỗ này giao cho bọn tôi.”
“Nhưng lão đại à, nơi này có nhiều phần tử khủng bố mai phục ở trong bóng tối như thế, căn cứ chúng ta phái không nhiều người lắm đi, bây giờ lại phân tôi với Phong Lăng đến bên kia...” Kiều Phỉ nhíu mày.
“Thời gian cấp bách, không rảnh để nghe cậu nói lời vô ích, nghe tôi sắp xếp là được rồi.” Nam Hành lạnh lùng nói: “Mục đích số một của chúng ta hôm nay là cứu được cả nhà Ritter ra. Đừng quên Ritter là em trai của ai. Sau đó mới là đối mặt với những phần tử khủng bố kia. Ở đây có rất nhiều người, thiếu hai người các cậu cũng chẳng ảnh hưởng gì, mau qua đó đi.”
Tối qua, trong phòng họp của căn cứ, Phong Lăng đã nghe được chuyện liên quan tới mai phục và bom mìn được bố trí ở xung quanh vị trí làm nhiệm vụ. Tuy những người thực hiện nhiệm vụ lần này đều là tinh anh trong căn cứ, nhưng tình hình nguy hiểm là thế, bây giờ lại điều nhiều người đi mất, cô cảm thấy lẽ ra mình nên hỗ trợ ở tiền tuyến chứ không phải qua chỗ du thuyền kia.
Cô tháo tai nghe xuống định nói chuyện thì Kiều Phỉ đã đứng dậy mở cửa khoang ra, đồng thời còn nói: “Lời của lão đại là mệnh lệnh, trong bất kỳ thời khắc khẩn cấp mấu chốt nào, nhất định phải ưu tiên nghe theo sắp xếp của lão đại. Phong Lăng, xuống với tôi.”
Phong Lăng khựng lại một lát, đảo mắt nhìn về phía Nam Hành. Người kia lại lấy hai cái áo phao dưới chỗ ngồi ném thẳng qua cho cô rồi lạnh nhạt bảo: “Biết kỹ năng bơi lội của cậu tốt, không cần thứ này, nhưng cứ mặc vào trước, chuẩn bị cho lúc cần thiết.”
Phong Lăng không nói gì, chỉ nhặt áo phao lên kẹp vào nách, thấy Kiều Phỉ đã nhảy xuống, cô cũng nhảy theo xuống mặt đất, từ đầu đến cuối chỉ mất hai phút. Sau khi cô và Kiều Phỉ lui về phía sau vài mét, trực thăng trước mắt lại bay lên lần nữa, hướng thẳng về nơi cách mục tiêu của nhiệm vụ hai, ba trăm mét.
“Đi, cứu người quan trọng hơn, đừng làm lỡ thời gian. Nếu như cả nhà Ritter thật sự xảy ra chuyện gì bất trắc thì phía bên tổng thống sẽ nói ra nói vào, đến lúc truyền vào tai Liên Hợp Quốc, danh tiếng của căn cứ chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Lão đại rất lý trí, sắp xếp nhiệm vụ nào cần ưu tiên trước sau, chúng ta phải phối hợp theo.”