“Phong Lăng.” Kiều Phỉ bỗng cúi người áp sát đến mũi cô, cảm nhận tần suất hô hấp của cô, đồng thời vẫn tiếp tục làm động tác ép nước.
“Thở đi, dùng sức để thở đi, Phong Lăng!”
“Có nghe lời tôi nói không? Dùng sức thở đi, mau lên!”
Dưới động tác hồi sức tim phổi vừa hiệu quả vừa đúng chuẩn của Kiều Phỉ, Phong Lăng vì ngực bị đè đau mà cau mày lại, nhưng trên hết là vì cô bị sặc nước quá nhiều cùng với hít phải một lượng khói lớn khi trước, nên bây giờ phổi và xoang mũi đều đau nhức không thôi.
“Khụ...” Cô ho tiếp, rốt cuộc nước còn sót lại cũng bị nôn ra hết. Cô theo bản năng dùng sức hít vào rồi thở ra một hơi dài, tiếp đấy lại ho liên tục vài cái, rồi mới đưa tay đẩy tay Kiều Phỉ ra. Cô trở mình đưa lưng lại với anh ta, dùng sức ho sặc sụa: “Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ!”
“Phong Lăng, cô sao rồi? Đỡ hơn chút nào chưa? Có thở được như bình thường không?” Kiều Phỉ đứng dậy đi vòng qua rồi đưa tay đỡ cô đang nằm trên đất ngồi dậy.
“Khụ!” Ý thức của Phong Lăng đang không được tỉnh táo, cô ra sức ho vài tiếng nữa rồi mới chậm rãi mở mắt ra. Qua khóe mắt cô trông thấy được mặt biển xanh biếc cùng đường bờ biển xa xăm không rõ ràng lắm, cô nhìn phía đó, sững ra một lúc lâu mới hít sâu, khàn giọng nói: “Tôi chưa chết à...”
“Khoang dầu trên du thuyền đã nổ tung, tình huống bình thường thì dưới sức mạnh của vụ nổ như thế, chắc chắn cô đã đi đời rồi, nhưng có lẽ là chiếc tàu chở dầu này đỗ ở đấy đã lâu, dầu trong khoang không còn nhiều. Dù vậy, sức mạnh của vụ nổ cũng khiến nội tạng của cô bị thương, chờ sau khi về thì phải lập tức gọi bác sĩ đến khám.” Kiều Phỉ vừa nói vừa đưa tay lên giúp Phong Lăng lau đi nước cùng cát dính trên mặt, đồng thời gạt mớ tóc rối bời che phủ trán cô sang một bên rồi ân cần nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”
“Khụ.” Phong Lăng lại ho, định nói chuyện nhưng lại theo bản năng đưa tay lên muốn vỗ lồng ngực bị ho đến mức đau nhói. Kết quả tay vừa đưa lên, mặt cô liền đờ ra. Cô cúi đầu nhìn trang phục chiến đấu cùng chiếc áo màu đen bên trong của mình đã bị cởi ra, chỉ còn băng nịt ngực vẫn đang quấn quanh trên người.
Người cô bỗng cứng đờ. Lúc cô đang muốn đẩy Kiều Phỉ ra, anh ta vẫn ngồi vững vàng ở bên cạnh, đỡ lấy thân thể đã sắp không chống đỡ nổi của Phong Lăng: “Xin lỗi, tôi lỡ phát hiện ra bí mật của cô mất rồi, nhưng vì cứu cô nên tôi mới bất đắc dĩ phải cởi đồ ra thôi, thấy bên trong như thế rồi tôi cũng không cởi tiếp nữa... Vì thế tôi chưa thấy cái gì không nên thấy đâu...”
Phong Lăng rất muốn đẩy anh ta ra, nhưng lúc này đây cô đã không còn sức làm nổi. Cô chỉ ngồi ngây người tại đấy, giơ tay lên kéo hai lớp áo đã bị cởi ra của mình che lại xương quai xanh và vai, đồng thời giương đôi mắt đỏ hoe vì ho quá nhiều lên nhìn anh ta.
Vừa nhìn thấy ánh mắt này của Phong Lăng, Kiều Phỉ cũng hiểu rõ ý của cô: “Cô giả nam cũng chỉ là muốn bình yên ở trong căn cứ thôi đúng không?”
Phong Lăng không lên tiếng, nhưng sắc mặt đã vô cùng khó coi.
Chỉ có điều vì vừa rồi Kiều Phỉ đã cứu mạng cô nên cô cũng không nói gì anh ta được. Hơn nữa đúng là anh ta không cởi đồ bên trong của cô ra. Mà hồi sức tim phổi cần phải cởi hết đồ ra mới làm được, điểm này Kiều Phỉ không sai, cô có muốn trách cũng không tìm ra lý do gì để trách.
“Cô yên tâm đi, chỉ cần cô không có bất kỳ âm mưu mờ ám nào, cũng không gây ra bất kỳ chuyện gì có tính uy hiếp với căn cứ, chỉ đơn thuần muốn ở lại căn cứ XI, tôi sẽ không nói chuyện này ra đâu.” Kiều Phỉ nhìn cô, nghĩ đến thành tích vô cùng ưu tú thường ngày của cô, một cô gái mà lại liều mình, tài giỏi hơn cả đàn ông, anh ta vừa khâm phục vừa cảm thấy lòng mềm nhũn. Vừa rồi vô tình phát hiện ra bí mật này, anh ta cũng hơi ngại, nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi xin thề, vừa rồi tôi không thấy gì cả.”
Phong Lăng chậm rãi nhắm hai mắt lại. Cách quấn băng nịt ngực của cô chỉ có bản thân cô rõ, chuyện nó đã bị mở ra hay chưa bản thân cô nhìn là biết ngay.
Kiều Phỉ không lừa cô.
Huống hồ Kiều Phỉ còn là phó huấn luyện viên của đội bắn tỉa, tương đương với nửa cấp trên của cô, thêm câu cam kết vừa rồi của anh ta, cô cũng không tiện nói gì thêm.
“Huấn luyện viên Kiều.” Giọng nói của cô hơi khản đặc, lúc này trong ngực đau như đang bị thiêu đốt. Cô mở miệng một cách khó khăn, giọng nói khàn khàn: “Tôi là cô nhi, không có cha mẹ, không có nơi nào để về, bây giờ đối với tôi, căn cứ XI đã như một mái ấm thân thương từ rất lâu rồi. Căn cứ không nhận con gái, tôi mới bất đắc dĩ phải làm như thế. Nếu bây giờ anh đã biết, tôi cũng không muốn giải thích gì nhiều hơn, nhưng xin anh hãy giữ bí mật giúp tôi.”
Kiều Phỉ nhìn cô một lúc, gật đầu: “Được, đừng lo, tôi sẽ không nói gì cả. Bây giờ quan trọng là cô phải lập tức đến bệnh viện khám. Tôi đoán lão đại bên kia có lẽ đã sắp giải quyết xong chuyện rồi. Lão đại thấy chúng ta mất tích, nhất định sẽ nhanh chóng đến đây đưa chúng ta về, cô nhất định phải cố gắng chống đỡ.”
Phong Lăng mệt mỏi gật đầu.
Cô đã hít phải một lượng lớn khói độc ở trên du thuyền, loại khói độc như thế là thứ vô cùng nguy hiểm, thế mà cô lại chịu đựng một lúc lâu, cuối cùng ngay lúc cô cần phải hít thở không khí trong lành nhất lại bị rơi xuống biển, uống không ít nước. Cô biết tình trạng bản thân bây giờ rất nguy cấp, không đi khám bác sĩ có lẽ sẽ đẻ lại nhiều di chứng, nghiêm trọng hơn có thể cần phải làm phẫu thuật phổi mới được.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, ít nhất cô đã giữ được mạng.
Trong khoảnh khắc rơi xuống biển, cô không nghĩ mình còn có thể sống sót trở về, nhưng bây giờ cô vẫn còn sống, đương nhiên sẽ không cho phép bản thân mình tùy tiện chết đi.
“Nơi này cách bờ biển vừa nãy không xa, họ sẽ men theo đường biển tìm đến đây nhanh thôi. Trước hết tôi dìu cô đi tìm một chỗ thoải mái ngồi nghỉ một lát đã.” Kiều Phỉ đưa tay đỡ Phong Lăng lên, bên bờ hòn đảo này có mấy tảng đá ngầm nổi lên khá cao, sau khi đỡ Phong Lăng ngồi xuống, anh ta cũng ngồi bên cạnh.
Phong Lăng ngồi trên đá ngầm, vừa gian nan chật vật cài lại từng cúc áo bên trong của mình, vừa lạnh mặt nhìn khói dày vẫn chưa tan hết trên mặt biển đằng xa.
Kiều Phỉ nhìn Phong Lăng cài cúc áo có vẻ khó khăn. Sau khi biết cô là nữ, nhất thời Kiều Phỉ cũng ngại chạm vào cô. Vừa rồi đỡ cô đi cũng không dám chạm vào eo, chỉ đỡ một cánh tay dẫn người đến ngồi lên đá ngầm. Dù sao vị trí này cũng rất nổi bật, rất dễ được trực thăng phát hiện.
“Chắc bây giờ cô nhúc nhích một chút thôi là cũng cảm thấy phổi rất đau đúng không? Có cần tôi giúp cô một tay không?” Kiều Phỉ ngồi ở bên cạnh hỏi. Thấy động tác của Phong Lăng hơi khựng lại, Kiều Phỉ lại lúng túng ho một tiếng rồi giải thích: “Tôi chỉ giúp cô cài cúc áo với kéo khóa lên thôi, không có ý nghĩ đen tối nào đâu, tại vì tôi thấy cô cài khó khăn quá.”
“Không cần, cảm ơn.” Phong Lăng khàn giọng đáp lại, sau đó cài nốt ba cúc áo cuối cùng trên áo, kéo khóa trang phục chiến đấu màu đen ở bên ngoài lên cao, lúc này mới ho thêm hai tiếng, khó chịu ngồi tựa vào tảng đá ngầm.