Trong giọng nói của người đàn ông này có sự kiên nhẫn và dịu dàng mà Phong Lăng chưa bao giờ nghe thấy. Phong Lăng tưởng rằng mình đã nghe nhầm, kết quả cô bỗng nhiên nghe thấy âm thanh anh nhét hai cái áo khoác gấp chồng lên nhau rồi kê sau lưng giúp cả người cô dựa vào thoải mái hơn, động tác của anh cũng tự nhiên như thể đây là chuyện cực kỳ bình thường vậy.
Thế nhưng Phong Lăng lại ngẩn người nhìn về phía anh. Lệ Nam Hành liếc cô với vẻ mặt bình tĩnh: “Nhìn cái gì? Trước giờ, căn cứ luôn đối xử nhân ái với thương binh sau khi thực hiện nhiệm vụ như vậy đấy. Cậu đã bị thương, tôi không thể ngược đãi cậu thêm được.”
Phong Lăng: “...”
Lão đại à, anh nói thêm một câu xuôi tai thì sẽ chết à?
Hay bảo anh làm thêm chút chuyện khiến người khác cảm thấy ấm áp thì sẽ chết?
...
Máy bay trực thăng đến bệnh viện lớn nhất trung tâm Los Angeles.
Kiều Phỉ ở trên một chiếc trực thăng khác đã được đưa thẳng về căn cứ, trong thời gian này không có cách nào liên lạc được nhưng Phong Lăng cảm thấy nhân phẩm của Kiều Phỉ cũng không quá tệ, con người cũng đáng tin, chắc hẳn anh ta sẽ không kể lung tung chuyện của cô ra ngoài. Cô cũng không quá lo lắng nên lập tức vào viện theo sự sắp xếp của Lệ lão đại.
Nhưng mà trước kia, Phong Lăng chưa từng bị thương nặng, lần kiểm tra này là phải làm kiểm tra toàn diện cẩn thận, nói cách khác thì giới tính của cô không thể nào che giấu khi đối diện với y học.
Nhân lúc Nam Hành đang ra ngoài để gọi điện thoại với người của căn cứ, cô ngồi trong phòng khám nói sơ về tình trạng của mình với bác sĩ, bao gồm cả chuyện giới tính thật là nữ, nhưng để có được một môi trường thích hợp sinh sống, cô không thể không cải trang thành nam. Trừ chuyện giới tính phải nói dối với người khác ra thì cô không làm bất kỳ chuyện táng tận lương tâm nào, hơn nữa Phong Lăng còn kể lể vài lý do khiến người nghe phải đau lòng, rơi nước mắt như mình mồ côi từ tấm bé, sau đó khó khăn lắm mới tìm được một nơi nương tựa. Cô còn nói nếu sau này giới tính của mình bị vạch trần thì có thể sẽ gây ra phiền toái rất lớn, kể cả bên bệnh viện cũng sẽ bị quân đội và cảnh sát quấy rầy. Cô đã nói rất nhiều câu, có lời nửa thật nửa giả, nửa có lý nửa vô lý với bác sĩ.
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, người Mỹ, nhưng Phong Lăng lớn lên ở nước Mỹ này, tiếng Trung và tiếng Anh đều rất lưu loát nên diễn đạt cũng rõ ràng, mạch lạc.
Bác sĩ đẩy mắt kính trên sống mũi, lại hỏi cô mấy câu rồi mới đồng ý, bảo rằng nếu cấp trên của cô không cố ý hỏi chuyện giới tính thì ông ấy sẽ không tùy tiện tiết lộ, cũng sẽ không nhắc tới chuyện này. Nhưng nếu cấp trên của cô cố ý hỏi tới thì ông ấy sẽ không nói dối, chỉ có thể trả lời đúng sự thật.
Có thể nhận được câu trả lời như vậy, đối với Phong Lăng mà nói cũng đã được coi như là kết quả rất tốt rồi.
Dù sao cô và bác sĩ không thân quen, cũng là lần đầu tiên gặp nhau, thậm chí bác sĩ cũng không biết rõ lai lịch của cô, điều duy nhất có thể làm được chính là không gây chuyện, nhưng đồng thời ông ấy cũng sẽ không cố ý nói dối.
Vậy thì cũng chỉ có thể trông chờ vào vận may của cô thôi.
...
Phổi của Phong Lăng quả thật bị ảnh hưởng bởi khói đặc nhưng không nghiêm trọng như họ nghĩ, tuy không cần phẫu thuật nhưng nhất định phải nhập viện. Ở bệnh viện, thông qua cách thức trị liệu xông thuốc vân vân, ít nhất cô phải nghỉ ngơi điều dưỡng trong bệnh viện khoảng một tuần lễ.
Vừa nghe nói sẽ không phẫu thuật, trong nháy mắt, tâm trạng của Phong Lăng hoàn toàn thả lỏng. Cô không sợ động dao trên người, chỉ sợ ngộ nhỡ sau khi giải phẫu, mình hôn mê bất tỉnh vì tác dụng của thuốc mê, lỡ đâu, Lệ lão đại giúp cô thay quần áo hay vén chăn lên lau chùi gì đó trong phòng bệnh thì nhất định sẽ phát hiện ra cô là nữ, vậy thì cô sẽ tiêu đời.
Phong Lăng nhập viện ngay trong ngày hôm đó. Sau khi Nam Hành xác định với bác sĩ là cô không có vấn đề gì lớn thì đến phòng bệnh thăm cô.
Lúc ấy Phong Lăng đang ngồi trên giường bệnh làm trị liệu xông thuốc, cô cầm máy xông thuốc trong tay áp vào mũi và miệng, không ngừng hít thuốc dưới dạng khí vào. Bởi vì trước kia từng bị sặc nước cho nên lúc làm trị liệu xông thuốc, Phong Lăng vẫn cảm thấy đau đớn ở cổ họng và mũi. Trước đó bác sĩ đã nói cơ thể cô sẽ có xuất hiện triệu chứng này, đó là hiện tượng bình thường, qua hai ngày là sẽ không còn đau nữa.
“Người của quân đội đến căn cứ, tôi về đó trước, sau khi giải quyết xong chuyện nhiệm vụ tôi sẽ đến đây. Tiểu Hứa ở lại với cậu, có bất kỳ vấn đề gì thì cứ nói thẳng với Tiểu Hứa.” Nam Hành dặn dò.
Phong Lăng lấy máy xông thuốc chụp trên mũi xuống: “Được rồi, anh không cần đến thăm tôi đâu, lão đại. Tôi sẽ phối hợp điều trị, cố gắng quay về căn cứ sớm để không bỏ lỡ đợt huấn luyện đội bắn tỉa.”
“Đã bị thương như thế này mà cậu còn huấn luyện gì nữa, chăm sóc tốt cho bản thân trước đi.”
Anh vừa nói xong, chuông điện thoại đã vang lên.
Mới vừa kết thúc một nhiệm vụ quan trọng, kết quả anh không về căn cứ mà lại đưa người đến bệnh viện, dù là quân đội hay là thành viên trong căn cứ thì bên kia đều sắp như ong vỡ tổ rồi.
Sắc mặt Nam Hành lạnh lùng và nặng nề, anh cầm điện thoại xoay người đi ra ngoài. Phong Lăng nhìn anh tiện tay đóng cửa phòng bệnh lại, im lặng tiếp tục cầm máy xông thuốc lên chụp vào mũi, miệng của mình.
Sắc trời dần tối, Tiểu Hứa đẩy cửa vào, anh ta thấy Phong Lăng đã xông thuốc xong, đang dựa lưng vào giường bệnh xem điện thoại.
“Được đấy, vết thương này của cậu cũng khá đúng dịp đó, bị thương rất nghiêm trọng nhưng lại không cần làm phẫu thuật, chỉ nằm trong phòng bệnh mà không cần làm gì hết, cứ nghỉ ngơi như vậy một tuần là xong.” Tiểu Hứa vừa nói vừa cười, đặt bữa tối mới mua về cho Phong Lăng lên bàn giường bệnh.
Phong Lăng bỏ điện thoại xuống rồi nhìn anh ta: “Đổi lại là anh bị thương như thế này thử xem? Lúc khó chịu vì nằm ở đây, anh sẽ không nói ra được câu này đâu.”
“Ôi chao, tôi biết là khó chịu đến thế nào chứ. Hồi tôi mới vào căn cứ cũng từng trải qua nhiệm vụ cứu viện kiểu này một lần. Lúc ấy, tôi ở trong một tòa nhà hơn ba mươi tầng đang bốc cháy, hơn nữa trong phòng còn có khí độc, khi đó tôi cũng hít phải không ít, sau đó khoang phổi đau rất lâu, nằm hay ngồi, đứng thế nào cũng không thoải mái, hận không thể chết quách đi cho xong, chết rồi mới hết được.” Tiểu Hứa cười nói: “Cho nên tôi có thể hiểu rõ cảm giác của cậu, nhưng mà dù sao lão đại cũng đã đích thân dặn dò cậu ở đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi, cũng xem như là cậu không bị thương một cách vô ích. Vào căn cứ lâu như vậy, cũng khó có cơ hội được nghỉ ngơi như thế này.”
“Vậy cũng đúng, bình trường ngoài nhiệm vụ ra thì vẫn phải huấn luyện, thật sự không có cơ hội nằm suốt cả ngày như thế này.” Phong Lăng cười.
“Thật ra trong lòng lão đại cũng có tính toán cả rồi, nếu tình hình trên du thuyền cực kỳ nguy hiểm thì hẳn là anh ấy sẽ không để cậu đi đâu.”
“... Tại sao? Không phải vì tôi bơi giỏi nên mới cho tôi đi sao?”
Tiểu Hứa lắc đầu: “Tình hình thật sự nguy hiểm nhất thì lão đại đều đích thân đi, giống như hôm nay chúng ta đối mặt với đám phần tử khủng bố kia vậy. Trong tay bọn họ ai ai cũng đều có súng và lựu đạn, trong kho hàng còn có đủ loại súng ống mua được từ chỗ mafia, đã thế còn mai phục bốn phía nữa, đó mới là nguy hiểm thật sự.”
Phong Lăng nhìn anh ta.
Tiểu Hứa mỉm cười, hỏi ngược lại cô: “Nếu không thì cậu cho là làm lão đại của căn cứ XI dễ như vậy à? Anh ấy có trách nhiệm của mình, nhưng cũng sẽ cân nhắc tình hình của tất cả các thành viên, sẽ không dễ dàng để bất cứ một người nào đi chịu chết. Nhưng mà cậu xảy ra chuyện trên du thuyền, quả thật là lỗi của phu nhân thị trưởng Ritter, đến lúc đó rồi mà còn không chịu nhảy xuống. May mà các cậu đưa đứa bé xuống trước một bước, nếu không trong tình huống phát nổ như thế, chắc chắn đứa bé sẽ chết.”