Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 818: nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (80)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đồ bên ngoài đều là thức ăn rác* không có dinh dưỡng và không sạch sẽ. Bây giờ cậu đừng ăn mấy thứ đó, cứ ngồi ở đây ăn mì đi.” Khuôn mặt của anh vẫn đanh lại như trước, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

(*) Thức ăn rác: Thức ăn rác hay thực phẩm vớ vẩn, tên gốc tiếng Anh là Junk food là một từ tiếng lóng mang tính chất miệt thị để chỉ về những đồ ăn có mức dinh dưỡng thấp nhưng lại có quá nhiều chất không tốt cho sự phát triển lành mạnh của cơ thể như đường, mỡ, chất béo, và muối có hại cho cơ thể.

Phong Lăng nói: “Nhưng mà lão đại, đây là lần đầu tiên tôi được dạo phố ăn vặt, mấy thứ đó ngửi cũng khá thơm mà.”

Lệ Nam Hành nhìn thấy vẻ mặt hơi nuối tiếc khi không được ăn mấy món ngon kia của cậu thiếu niên. Hình như từ sau khi Phong Lăng xuất hiện ở trong căn cứ, đây là lần đầu tiên anh thấy cậu thiếu niên vốn luôn bình thản này có vẻ mặt như đang rất khát khao một thứ gì đó.

“Chờ sau khi cậu khỏe hẳn, còn muốn ăn thì tôi sẽ lại dẫn cậu qua ăn, mấy ngày gần đây thì cứ nhịn trước đã.”

Phong Lăng đang nhìn vào một tờ menu đồ uống có ghi chú bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh rất rõ nét, cô gọi một chai nước suối rồi ngước mắt lên nhìn anh: “Sau này còn có thể đến đây?”

Anh trả lời: “Khi căn cứ không bận, cuối tuần vào thời gian nghỉ buổi chiều tôi vẫn có thể dẫn cậu tới đây.”

Nói xong Nam Hành không quan tâm tới cô nữa, gọi hai tô mì bò kéo sợi nổi tiếng nhất của chuỗi cửa hàng này với nhân viên phục vụ vừa đi tới.

Thấy lão đại rõ ràng là nói muốn ra ngoài ăn uống, kết quả lại tỏ thái độ như kiểu “không muốn quá nhiệt tình với cậu”, trong lúc chờ mì Phong Lăng cũng không nói gì thêm.

Mãi cho tới khi nhân viên phục vụ bưng mì lên, Phong Lăng cảm ơn, đồng thời quay sang hỏi một câu khách sáo: “Xin hỏi quanh đây có hiệu cắt tóc nào không?”

Lệ Nam Hành vừa cầm lấy một cuốn tạp chí trên kệ đựng tạp chí bên cạnh bàn ăn liền khựng tay lại, anh đưa mắt sang, nhìn cô nhân viên phục vụ đang đứng một bên với ánh mắt ẩn chứa nguy hiểm.

Cô nhân viên phục vụ kia thấy một chàng trai trắng trẻo đẹp trai đến thế đang khách sáo hỏi mình, thế là nhất thời không chú ý tới ánh mắt của người đàn ông cao lớn anh tuấn khác ngồi phía đối diện, trả lời luôn một câu: “Ở phía sau quán nướng vỉa hè đông khách nhất cách đây 300 mét có một hiệu cắt tóc.”

Phía sau quán nướng vỉa hè?

Chính là quán nướng mà lúc nãy bọn họ đi ngang qua?

Phong Lăng đờ ra, lập tức quay sang nhìn Lệ Nam Hành.

Cô gái phục vụ thấy không có chuyện gì của mình nữa thì mỉm cười rồi quay người bước đi.

Lệ Nam Hành không tỏ thái độ gì, cũng chẳng giải thích, chỉ lạnh lùng nhả ra ba chữ: “Không được cắt.”

Phong Lăng thắc mắc: “Vì sao?”

Trên mặt anh vẫn chẳng có biểu cảm gì: “Không vì sao cả, tôi là lão đại của cậu, đây là mệnh lệnh.”

“Lão đại còn quản cả chuyện tôi cắt tóc hay không sao?”

“Trong căn cứ quá nhiều đầu đinh, nhìn nhiều quá cũng chán, kiểu tóc này của cậu cũng không tệ lắm.” Lệ Nam Hành dứt lời liền thuận miệng hỏi một cô nhân viên phục vụ khác vừa đi ngang qua: “Có phải kiểu tóc này của cậu ta trông cũng được không?”

Cô gái phục vụ nghe vậy thì chẳng hiểu gì cả, nhưng khi nhìn kỹ cậu thiếu niên đẹp trai ngồi phía đối diện thì cũng cười trả lời rất thành thật: “Đúng vậy, rất đẹp trai, cứ như nhân vật bước ra từ truyện tranh vậy.” Phong Lăng chỉ có thể mỉm cười trước lời đánh giá này, khi cô ngước mắt lên thì thấy Lệ Nam Hành nhướng mày. Tuy rằng anh ít khi cười đùa, nhưng rõ ràng trong vẻ mặt lạnh nhạt kia có ẩn chứa đôi chút đắc ý.

Không cắt thì không cắt.

Phong Lăng cầm đũa lên ăn mì.

Trong lúc ăn không ai nói câu nào. Tính tình của Lệ lão đại khiến người ta khó nắm bắt được, Phong Lăng cũng không tiện nói nhiều, bình thường bản thân Phong Lăng vốn đã là người ít nói, lão đại không nói gì, cô lại càng im lặng hơn.

Sau khi ăn mì xong, hai người đi tới một siêu thị ở phía trước phố ăn vặt.

Phong Lăng phải nằm trong bệnh viện một tuần, tuy rằng trong bệnh viện cái gì cũng có nhưng mấy thứ vật dụng sinh hoạt hàng ngày thì vẫn chưa lấy từ căn cứ ra.

Cô lại không có người thân để giúp cô mua đồ dùng sinh hoạt, hiện giờ đang ra ngoài thế này, cô tranh thủ đi mua luôn mấy thứ đó về. Dù sao dùng xong vẫn có thể mang về căn cứ, như vậy sẽ không lãng phí.

Hai người đến siêu thị, Phong Lăng nhìn thấy không ít đồ, dầu gội, sữa tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, rồi cả kem chống nắng bình thường có thể sử dụng trong căn cứ, bao gồm một số đồ dùng sinh hoạt khác nữa.

Nhưng tốc độ chọn đồ của cô không nhanh, thậm chí là rất chậm, cô luôn có thói quen nhìn giá cả trước, so sánh giá với các sản phẩm cùng loại, tính toán xem cái nào lời nhất rồi mới quyết định, cầm chai chai lọ lọ để vào trong xe đẩy mua sắm.

Lệ Nam Hành cứ đứng bên cạnh nhìn cô như thế, một hồi lâu sau anh mới bình thản hỏi một câu: “Bình thường tiền thưởng căn cứ phát cho cậu không đủ chi tiêu à? Cho dù có một phần ở chỗ tôi nhưng hàng tháng số tiền đó cũng không dưới một vạn, cậu không đủ tiền tiêu?”

Phong Lăng chọn xong một tuýp kem đánh răng, vừa đặt vào trong xe đẩy vừa trả lời: “Đủ tiêu chứ.”

“Nếu là đủ thì cậu còn tiết kiệm như thế này làm gì?”

Phong Lăng khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thói quen thôi, trước khi gia nhập căn cứ tôi cũng không tiêu nhiều đến tiền, vào căn cứ rồi lại không có quá nhiều việc cần tiêu tiền, chẳng mấy khi được tự mình đi mua, tôi muốn cảm nhận niềm vui khi được chọn đồ và mua đồ.”

Lệ Nam Hành: “...”

Thật ra hồi nhỏ Phong Lăng hay bị đói, có người có thể dùng từ “nghèo” để hình dung, nhưng cô lại không phải là nghèo, mà là trước đây cô chẳng có khái niệm gì về tiền bạc, cũng không có khái niệm gì về đời người, chỉ là có thể ăn uống, có thể sống sót, giống như là bản năng của động vật. Sau đó cô mới dần hiểu được tầm quan trọng của tiền bạc, nhưng cô sẽ không lãng phí một đồng tiền nào, nếu không thì cô sẽ cảm thấy không an toàn.

Lệ Nam Hành nhìn cô chọn tới chọn lui, so sánh giá này giá nọ, cảm thấy khó chịu.

Nguyên nhân của sự khó chịu ấy không phải là vì anh mất kiên nhẫn khi phải đứng chờ ở đây mà là anh có thể nhìn ra cuộc sống trong quá khứ của Phong Lăng tồi tệ đến mức nào, nếu không thì cô cũng sẽ không tằn tiện đến thế.

Cứ nghĩ tới việc một thiếu niên đang yên đang lành từng đi ngang qua cửa sổ của một nhà hàng, chỉ vì muốn vào ăn chút cơm thừa canh cặn của người ta mà suýt nữa thì bị người ta đuổi ra là không khó để nghĩ tới những ngày tháng còn tệ hơn, thậm chí là đói khát của cô.

Trong căn cứ XI có rất nhiều thành viên không có điều kiện gia cảnh tốt, nhưng dù không tốt đến mấy thì ít nhất là bọn họ cũng có chỗ để dựa dẫm, còn lại hầu hết đều là con nhà giàu có, có lý tưởng, có khát vọng nên mới lựa chọn tới căn cứ XI để huấn luyện.

Nhưng rõ ràng Phong Lăng hoàn toàn khác biệt.

“Còn muốn ăn đồ nướng không?” Người đàn ông đột nhiên trầm giọng hỏi.

Phong Lăng đang chọn cốc đánh răng chợt khựng lại, ngước mắt lên nhìn anh.

Dường như cô có thể thấy được một thứ cảm xúc không thể nói rõ thành lời trong mắt người đàn ông ấy. Dường như anh đang cảm thấy áy náy vì không thể để cô ăn thứ cô muốn ăn. Có điều cảm xúc này không rõ rệt, Phong Lăng chỉ nhìn thấy sơ sơ thì anh lập tức chuyển sang hướng khác với vẻ mặt lạnh lùng, nhìn giá để hàng phía sau cô. Phong Lăng cầm cốc đánh răng, cười trả lời: “Lão đại, lúc nãy tôi ăn no quá rồi, giờ anh cho tôi ăn nữa thì tôi cũng không nuốt nổi. Huống chi giờ cũng đã muộn rồi, lát nữa còn phải về phòng bệnh nằm, anh không sợ hệ tiêu hóa của tôi có vấn đề à?”

“Vậy thì tối mai đi ăn.”

Dường như sợ mục đích của mình quá rõ ràng, Nam Hành im lặng trong chốc lát rồi mới nói tiếp: “Tôi chợt nhớ ra mấy tên nhóc cấp dưới từng nói là đồ nướng ở một phố ăn vặt gần đây có mùi vị không tệ, đi lâu như vậy rồi cũng chỉ thấy có một quán kia, chắc mùi vị của quán đó cũng được. Quyết định vậy đi, tối mai tôi dẫn cậu đến đó ăn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio