Đêm đã khuya, giờ đi ngủ của Phong Lăng rất cố định, đến hơn mười giờ là đã nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đột nhiên, âm báo tin nhắn từ điện thoại kêu lên, cô cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Tiểu Hứa, bảo cô xuống dưới nhà có lời muốn nói với cô.
Phong Lăng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đèn phòng bên cạnh cả tối nay đều chưa sáng.
Cô lấy một chiếc áo khoác mặc vào rồi ra khỏi phòng, lúc xuống dưới tầng liền nhìn thấy Tiểu Hứa đang đứng đợi cô ở trước cổng, trên tay còn cầm một điếu thuốc sắp tàn, xem ra là đã đợi ở dưới này một lúc rồi.
“Anh Hứa!” Phong Lăng đi đến.
Tiểu Hứa ném đầu lọc xuống đất, tùy tiện dùng chân di hai phát, nhỏ giọng: “Những chuyện mà cậu nghe được lúc trong phòng họp ấy, cậu tính thế nào?”
Phong Lăng: “Không tính gì cả, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của căn cứ, bảo tôi đi thì tôi đi, không cho đi thì tôi sẽ không đi.”
Tiểu Hứa cười: “Tính tình của cậu đúng là thẳng như ruột ngựa. Chuyện này rõ ràng là quân đội cố ý gây khó dễ, có điều cậu cũng nghĩ đơn giản, không biết những ân oán sâu xa giữa quân đội Mỹ và căn cứ XI chúng ta.”
“Ân oán gì?”
“Ban đầu căn cứ XI chúng ta là do mấy vị nhà họ Lệ quản lý, địa vị không tầm thường, hơn nữa còn có phần đe dọa đến uy nghiêm và địa vị của quân đội Mỹ. Trong Liên Hợp Quốc, căn cứ chúng ta cũng là một thế lực được mọi người chú ý, những năm gần đây, căn cứ trong tay mấy vị họ Lệ càng ngày càng lớn mạnh, đồng thời số người căn cứ XI chuyển đến quân đội và cảnh sát bên đó cũng không ít. Thủ đoạn huấn luyện của căn cứ XI chúng ta cậu hiểu rõ mà, chỉ cần là người được phái đi thì tất cả đều là những nhân vật lợi hại. ‘Cây tốt hơn rừng’, kẻ ưu tú chắc chắn sẽ bị người ta ghen ghét, vì vậy những người được căn cứ cử đi nói trắng ra là đã bị quân đội và cảnh sát âm thầm loại trừ. Bao năm nay, rất nhiều nhiệm vụ lớn nhỏ đều điều động chúng ta, những nhiệm vụ quân đội không thể hoàn thành đều giao cho chúng ta, dẫn đến công danh càng lúc càng lớn. Mục đích của quân đôi là muốn mượn tay để căn cứ xông lên phía trước, khiến chúng ta hao binh tổn tướng, suy yếu lực lượng. Nhưng căn cứ chúng ta lại cực kỳ xuất sắc, mỗi lần như vậy bọn họ đều phải thất vọng. Hiện tại, những nhiệm vụ mà người phụ trách quân đội giao cho chúng ta nói là do Liên Hợp Quốc sắp xếp, nhưng thực chất là có liên quan đến bọn họ âm thầm gây rối. Bọn họ luôn muốn tìm cơ hội nắm thóp căn cứ XI, cái tình trạng bị phân chia quân quyền với chúng ta làm bọn họ đứng ngồi không yên. Bây giờ nhìn thấy thế lực của chúng ta càng ngày càng mạnh thế là nảy ra càng nhiều ý nghĩ xấu xa.”
Phong Lăng lặng yên nghe không nói lời nào.
“Nhiệm vụ lần này đúng như trong phòng họp đã nói, cần một cô gái phản ứng nhanh nhạy, thân thủ nhanh nhẹn, nhưng lại phải có dáng vẻ mỏng manh yếu đuối không làm cho địch chú ý, mà trong căn cứ lại không có người phù hợp với yêu cầu như vậy. Lúc đó, tôi đột nhiên nêu ý kiến là vì lần trước từng nhìn thấy cậu mặc đồ con gái, cảm thấy nếu cậu cải trang thành con gái thì chắc chắn sẽ không có sơ hở. Nhưng tôi lại không để ý đến suy nghĩ của lão đại, anh ấy không định để cậu mạo hiểm chuyến này. Dẫu sao thì lần này quân đội đến đây với mục đích là để người của căn cứ XI chúng ta đi nộp mạng, ai đi cũng rất nguy hiểm, chắc chắn lão đại không muốn cậu đi.”
Phong Lăng nhíu mày: “Chúng ta đều là thành viên của căn cứ, nhiệm vụ đến thì không thể chối từ. Ai đi chẳng như nhau, tại sao lão đại không định để tôi mạo hiểm chuyến này?”
Tiểu Hứa nhăn nhó mặt mày, đột nhiên thấp giọng nói: “Cậu ngốc thật hay giả vờ ngốc vậy?”
Phong Lăng không hiểu nhìn anh ta.
Tiểu Hứa dứt khoát sáp đến cạnh cô, thấp giọng nói: “Cậu thật sự không nhận ra tâm tư của lão đại đối với cậu sao? Anh ấy đã từng để tâm tới thành viên nào trong căn cứ như thế chưa? Lão đại thật sự rất coi trọng cậu, nói thẳng ra là lão đại thích cậu…”
Phong Lăng mờ mịt: “Nhưng tôi là đàn ông mà.”
“Vậy thì sao? Xã hội bây giờ, giới tính đã không còn là trở ngại nữa rồi. Mặc dù lão đại đã rất kiềm chế, nhưng mấy người thường ở bên cạnh lão đại như bọn tôi đã sớm nhìn ra. Chắc chắn anh ấy có tình cảm với cậu, chuyện lần này anh ấy sẽ không để cậu đi nộp mạng. Sau khi lão đại rời khỏi phòng họp thì không xuất hiện nữa, có điều tôi nghe nói lão đại đang chấn chỉnh tinh anh trong căn cứ. Những việc có thể sẽ nộp mạng kiểu này có lẽ lão đại sẽ đích thân đi làm.” Nói đến đây, Tiểu Hứa thở dài một tiếng “Lần này đám phần tử khủng bố phải đối phó là cái loại hoang dâm vô độ, theo tôi thấy vẫn nên dùng mĩ nhân kế mới ổn thỏa. Thấy lão đại vì trách nhiệm với căn cứ XI, còn vì danh dự của mấy cụ nhà họ Lệ, lại càng không thể để cậu mạo hiểm mà tình nguyện xả thân vì nghĩa, trong lòng tôi thật sự không yên, thế nên mới đi tìm cậu nói chuyện.”
Sau khi nghe Tiểu Hứa nói lão đại thích mình, Phong Lăng rối bời, không biết là đang nghĩ chuyện gì, rồi lại nghe thấy câu lão đại muốn xả thân vì nghĩa, cô kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào lão đại định tự mình đóng giả thành nữ?”
Khóe miệng Tiểu Hứa co rút: “Cậu cảm thấy một người đàn ông to cao như lão đại mặc đồ con gái có ai không nhận ra anh ấy là nam à? Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu, mặc đồ con gái vào là giống hệt con gái?”
Phong Lăng: “…”
Cô ngừng một chút rồi nói: “Căn cứ XI đã không nhất thiết phải nghe theo sắp xếp của quân đội thì sao không đem nhiệm vụ rõ là nộp mạng này lên trao đổi với cấp trên? Nhất định phải đi mạo hiểm sao? Vậy quân đội để làm gì? Chỉ là đồ trang trí vô dụng thôi hả?”
Tiểu Hứa thở dài: “Làm gì có chuyện lão đại bị người quân đội ép buộc, nhưng căn cứ có sứ mệnh của căn cứ. Căn cứ XI là tâm huyết mấy chục năm của nhà họ Lệ, cũng là mạng sống của nhà họ Lệ. Anh ấy có thể dễ dàng thỏa hiệp nhưng không thể dễ dàng để danh tiếng của căn cứ XI bị chôn vùi bởi miệng lưỡi của kẻ khác. Chuyện nên làm anh ấy nhất định sẽ làm dù có thể phải trả giá bằng tính mạng, nhưng nhiệm vụ cho chúng ta có cái nào là nhẹ nhàng an toàn đâu? Không có nguy hiểm nhất chỉ có nguy hiểm hơn…”
Nói đến đây, Tiểu Hứa lại lắc đầu: “Thật ra tôi nói nhiều như vậy chỉ là muốn nói cho cậu biết, lão đại thật sự luôn suy nghĩ cho mỗi thành viên, chỉ trừ bản thân mình… Tình hình hiện tại, Phong Lăng à, mặc dù lão đại không cho phép cậu cùng tham gia hành động, nhưng tôi cảm thấy lần này cậu có thể đóng vai trò quan trọng. Lão đại và nhóm tinh anh của căn cứ chúng ta có thể quay về an toàn hay không, tất cả đều dựa vào cậu.”
Không thấy Phong Lăng nói gì, Tiểu Hứa đột nhiên quay người đi vào trong, xách một cái túi ở dưới chân cầu thang đến: “Vừa nãy tôi sợ quá đột ngột nên không cầm nó trên tay. Tôi cũng nói nhiều như vậy rồi, giờ tôi giao nó cho cậu, đi hay không là do cậu quyết định, khi về tôi sẽ nhắn tin vị trí tập hợp thực hiện nhiệm vụ cho cậu.”
Không đợi Phong Lăng trả lời, Tiểu Hứa đã quay người đi mất.