Người đàn ông đột nhiên cúi thấp đầu xuống, Phong Lăng bất ngờ đến trợn to hai mắt, cảm thấy môi tê dại đi, nụ hôn không chút do dự lại hơi bá đạo khiến cho Phong Lăng cứng đờ cả người, hai tay dán chặt lên trên vách tường lạnh lẽo ở sau lưng.
Vào khoảnh khắc cô đang thất thần, người đàn ông trước mặt tách hàm răng của cô ra, hung hăng đẩy lưỡi vào hôn mút. Cô bị nụ hôn kịch liệt bất ngờ này kích thích đến giật nẩy cả người, run rẩy, theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị người đàn ông ôm chặt hơn, đè cứng lên trên tường. Giữa hai thân thể không có một chút khe hở nào, trong nháy mắt, cô tựa như không thở được.
Qua khoảng hơn mười giây, tiếng bước chân của những người đó càng lúc càng gần, Phong Lăng giương mắt nhìn người đàn ông đang quấn quít hơi thở cùng mình gần trong gang tấc.
Trên mặt Lệ Nam Hành không có chút biểu cảm nào thay đổi, chỉ có Phong Lăng vẫn đang duy trì tỉnh táo thực hiện nhiệm vụ, nhưng bởi vì nụ hôn này mà cảm thấy hơi sợ hãi hốt hoảng. Không để cho cô có thời gian suy tính gì, bàn tay anh mạnh mẽ nâng lấy nửa bên mặt của cô, cúi đầu xuống tiếp tục quấn lấy hôn thắm thiết hơn.
Bước chân càng ngày càng gần, lúc này Lệ Nam Hành dùng ánh mắt cảnh cáo cô phối hợp, không nên lộn xộn.
Phong Lăng hoàn toàn không dự liệu được phương thức anh đơn độc đến đây trợ giúp mình sẽ là như thế này. Đương nhiên cô không động đậy, dù sao vẫn giữ bình tĩnh, nhưng thực tế lại thấp thỏm, dường như trong khoảnh khắc đó, cô cơ hồ không chịu sự khống chế của bản thân. Khi cánh môi của mình bị làn môi mềm ấm của người đàn ông dán chặt vào, thậm chí thâm nhập càng sâu hơn, gần như chạm vào răng, Phong Lăng cảm thấy đỉnh đầu mình như bị giội một chậu nước nóng hôi hổi, từ đỉnh đầu nóng dần đến tay chân rồi lan đến đầu ngón chân, không có chỗ nào không nóng bỏng sôi trào. Còn cả bàn tay dán lên trên tường, không thể động đậy được giống như bị chết máy vậy.
"Bọn David vẫn đang ở trong phòng bao à?" Tiếng bước chân đi tới phía sau Lệ Nam Hành, mấy thành phần khủng bố vừa từ bên ngoài chạy về, ánh mắt hung dữ quét tới đám người đang điên cuồng khiêu vũ nơi sàn nhảy của quán bar phía sau. Chúng đang muốn đi về hướng phòng bao, lại chợt thấy ở phía trước hành lang, nơi cửa toilet có một nam một nữ đang ôm hôn thắm thiết. Ở góc độ này chúng chỉ có thể nhìn thấy cô gái bị đè lên tường để hôn rất mảnh mai, dường như hoàn toàn bị động, bị người đàn ông nhân ấn vào nơi đó cưỡng hôn, mà người đàn ông mặc áo sơ mi đen cài cúc một nửa có thân hình cao lớn vượt trội khiến người ta không thể không liếc mắt nhìn.
"Chắc vẫn còn ở đó, chúng ta hẹn thời gian là tám giờ rưỡi, hiện tại đã trễ gần một tiếng đồng hồ, có lẽ còn đang chờ chúng ta cùng nhau sắp xếp kế hoạch hành động tuần này." Một người khác trong đám người nói nhỏ: "Gần đây Quán bar kinh doanh rất tốt, ở đây người lui tới nhiều lắm, chúng ta vẫn nên cẩn thận, đừng để bị người ta nhìn ra sơ hở."
"Toàn là đám phế vật chạy đến quán bar uống rượu cua gái, cùng lắm là mấy thằng côn đồ lôm côm mà cũng cần phải phòng bị sao?" Gã cầm đầu vừa nói vừa lạnh lùng đi nhanh qua sau lưng người đang ôm hôn bên tường.
Mười mấy người đi theo phía sau gã cũng đưa mắt liếc nhìn một nam một nữ bên tường.
Trong khoảnh khắc ánh mắt của đám người kia chuyển hướng về phía bọn họ, Lệ Nam Hành kéo dây áo trên vai Phong Lăng xuống, áp cô vào tường rất chặt. Tuy lộ ra bờ vai trần, nhưng “thiếu nữ” lạ không bị hở bộ phận riêng tư nào. Dẫu vậy, khi nhìn vào người ta vẫn có thể nhận ra hai người này đang nồng nàn, dường như hai người đang thật sự chìm đắm trong ôm hôn và sắc dục, không hề ngượng ngập hay sơ hở.
Ngay vào lúc hầu như toàn bộ ánh mắt của người qua đường đều nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lệ Nam Hành, rốt cuộc Phong Lăng cũng đã thông suốt, giơ cánh tay vốn đang dán cứng ngắc trên tường lên, thò ra phía trước ôm chặt lấy tấm lưng của người đàn ông, đồng thời dường như không kiềm hãm được mà kéo lấy góc áo sơ mi đang dắt bên trong thắt lưng, tay cũng lần theo vạt áo sơmi của người đàn ông mò xuống bên dưới, lục lọi lung tung vùng bụng có những đường cong hoàn mỹ rắn chắc và phía sau lưng của người đàn ông.
"Bọn trẻ thời nay vào quán bar chơi vui vẻ nhỉ, còn định quất nhau ở ngay bên ngoài toilet nữa à..."
"Ha ha ha, nếu không phải vì chúng ta không có thời gian, phỏng chừng đứng ở chỗ này thêm mấy phút sẽ có thể được xem tường thuật trực tiếp từ hiện trường luôn ấy chứ!"
Một đám người hi hi ha ha đi qua phía sau, không nhìn thấy bất cứ súng ống đao thương đồ vật khả nghi gì trên hai người này, trái lại còn khiến người xem nhiệt huyết sôi trào. Chúng dời mắt khỏi họ, cũng không có chú ý cửa toilet nữ bên cạnh đang mở, cười cười nói nói đi thẳng qua.
Mặc dù do thường xuyên cầm súng mà bàn tay Phong Lăng có vết chai hơi mỏng, thế nhưng bàn tay bé nhỏ của thiếu nữ mềm mại trắng nõn khác thường, không giống với đàn ông, cứ như vậy cố ý xoa nắm trên thân thể người đàn ông, không giống với bình thường tranh đấu vật lộn khi huấn luyện, mềm mại đến không tưởng tượng được.
Mục đích là để giúp cô đánh lạc hướng sự chú ý của mấy thành phần khủng bố này, dù sao ở đây không có chỗ ẩn thân nào khác an toàn hơn, nhưng những tiếp xúc nơi vùng bụng và thắt lưng làm cho Lệ Nam Hành vốn chỉ là hôn cho người khác nhìn bây giờ không khống chế được hôn càng lúc càng sâu. Thân thể mảnh mai mềm mại trong lòng vì không rõ kế tiếp anh dự định làm gì nên chỉ có thể phối hợp. Anh dựa thế kiên quyết tách hàm răng của cô ra, quấn lấy lưỡi Phong Lăng mãnh liệt hôn sâu, hô hấp dồn dập, tựa như trong khoảnh khắc đó có thể hung hăng bẻ gãy eo của Phong Lăng. Anh gắt gao ôm cô vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn mút thật sâu.
Nghe tiếng bước chân của đám người kia đi xa, Phong Lăng lập tức bỏ tay ra khỏi hông của Từ Lệ Nam Hành, một lần nữa dán trở lại trên vách tường, từ ban đầu không dám lộn xộn, cho đến khi người đàn ông lâu như vậy nhưng vẫn không buông ra.
Cô nghi ngờ mở to đôi mắt hơi mơ màng lại xen lẫn vài phần tỉnh táo mà nhìn anh, muốn nói chuyện, bờ môi lại bị người đàn ông nhân gắt gao phủ lấy, nụ hôn càng sâu đậm hơn đang từ từ truyền đến môi cô những xúc cảm và tê dại. Phong Lăng há miệng muốn nói chuyện, người đàn ông lại thừa cơ mà vào, dường như muốn chiếm đoạt hết thảy mọi thứ trong miệng cô.
Phong Lăng xác định những người đó đã rẽ vào phòng bao bên hướng kia của hàng lang, một nhóm người khác ở trong thấy Proan lâu thế rồi vẫn chưa trở lại, nhất định sẽ hoài nghi, cô giơ tay lên muốn đẩy Lệ Nam Hành ra, nào ngờ người đàn ông trái lại còn ép chặt cô vào tường hơn, đôi tay đang giam giữ hông cô càng bóp chặt, lực độ trên môi càng nặng thêm. Khoảnh khắc Phong Lăng cảm thấy dường như có thể bị một người đàn ông ăn tươi nuốt sống khiến cô giật cả mình, trong vô thức còn muốn đẩy ra, người đàn ông đã hung hăng mút sâu thêm vào trong môi cô như nghiêm phạt. Cơn đau thoáng qua làm cô cảm giác môi của mình sắp sưng lên rồi.
Cô muốn cắn lại, người đàn ông bỗng nhiên cúi đầu cười. Cô không nghe thấy tiếng anh cười, chỉ cảm nhận được do đang dính chặt vào lồng ngực người đàn ông, cô đang muốn giơ tay lên cố sức hất người đàn ông văng ra, anh lại biết được động tác tiếp theo của cô, nhanh chóng dùng một tay đè lại cổ tay của cô, đồng thời giơ cánh tay vẫn đang bóp chặt bên hông cô, đặt lên trên người cô, ngón tay mạnh mẽ hướng lên phía trên, phủ lên ngực cô.