Lệ Nam Hành đón lấy chiếc áo từ tay cậu ta, gỡ từng chiếc cúc trên áo sơ mi đen đang mặc ra, sau đó mặc lên người bộ đồ mà nhân viên phục vụ vừa mới lấy cho rồi thong thả nói: “Đúng mười phút nữa cắt đường dây điện cho tôi, mười lăm phút sau tôi sẽ vào phòng.”
“Rõ.”
...
Bởi vì lúc nãy Lệ Nam Hành đã ép sát cả người Phong Lăng vào vách tường, vậy nên những người đi qua sau lưng anh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đó là một người con gái mặc váy trắng. Thế nhưng trong quán bar này có vô số người mặc đồ trắng, nên cũng không nhìn rõ được rốt cuộc là ai.
Cho nên khi Phong Lăng vào trong phòng bao, đám người đến từ đầu vừa nhìn cái đã biết ngay cô là nữ nhân viên tiếp rượu ban nãy đi cùng với Proan ra ngoài, nhưng bây giờ lại không thấy đồng bọn của mình quay lại, bọn chúng hỏi cô bằng giọng nói ồm ồm lạnh lùng: “Sao lại chỉ có một mình cô quay lại?”
Phong Lăng thì thầm: “Ngài ấy nói với tôi là bụng khó chịu, bảo tôi sau khi rời khỏi nhà vệ sinh thì quay lại trước, chắc ngài ấy vẫn đang ở trong nhà vệ sinh nam ấy.”
Dứt lời, cô lại ngoan ngoãn ngồi vào vị trí ban đầu của mình.
Sau đấy đám người đi vào trong phòng bao chỉ đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn cô một lúc, rồi bọn chúng tiếp tục thảo luận về vấn đề trước đó và kế hoạch cần làm.
Quả đúng như Lệ lão đại nói, mặc dù bọn chúng giao tiếp với nhau bằng tiếng Anh nhưng những manh mối quan trọng chỉ địa điểm và thời gian bọn chúng đều dùng ám hiệu đặc biệt và một số từ thay thế để hình dung. Mặc dù nghe không hiểu, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nghe ra được chủ đề có liên quan đến Nhà Trắng và cuộc tập kích bất ngờ vào tổng thống.
Sau khi nghe được khoảng chừng mười phút, cuối cùng cô xâu chuỗi tất cả những ám hiệu và manh mối của bọn chúng lại với nhau.
Bọn chúng dự tính chiều thứ Sáu tuần này sẽ để máy bay trực thăng xâm nhập vào khu vực trên không của Nhà Trắng, sau đó đánh bom tập kích đe dọa, kể cả những người mà bọn chúng đã cài cắm vào Nhà Trắng. Vốn dĩ tại khu vực trên không của Nhà Trắng là khu vực cấm, nhưng bọn chúng đã khống chế được người phụ trách khu vực đó và thay bằng người của mình.
Nghe được những tin tức này, vẻ mặt của Phong Lăng không hề thay đổi, cô vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh uống rượu, thỉnh thoảng lại vừa cười vừa đưa rượu cho người đàn ông bên cạnh, cố gắng duy trì thân phận nữ nhân viên tiếp rượu của mình.
Vậy nhưng mãi không thấy Proan quay lại, từ lúc ra ngoài với Phong Lăng đến giờ, cộng thêm mười phút thảo luận là đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi. Lúc này tiếng nói chuyện ở trong phòng bao đã vơi bớt, gã thủ lĩnh David da đen đã để ý đến Phong Lăng đang ngồi uống rượu, nói cười với mọi người.
Đồng thời, những tên khác cũng nhìn về phía Phong Lăng. Tuy không hề nhận ra được bầu không khí đang có sự biến đổi, nhưng Phong Lăng đã mơ hồ cảm nhận được có thanh gươm đã tuốt sẵn vỏ đang chĩa về phía mình, chỉ là bọn chúng vẫn đang quan sát cô.
Phong Lăng vẫn cười nói như thường, vừa rồi mới uống thuốc giải rượu xong, lúc này uống thêm mấy ly chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Cô vừa cười, vừa nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn rồi lấy một miếng dưa hấu từ đĩa trái cây, cắn hai miếng. Phong Lăng cười tít mắt, trông giống hệt một thiếu nữ vô hại.
Ngay lúc tất cả mọi người đang hoài nghi liệu có phải lúc nãy Proan đi cùng cô ta ra ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, thì hai kẻ đứng cạnh David đã thò tay vào trong áo, định rút súng ra.
Phong Lăng nhìn thấy hết hành động của bọn chúng nhưng lại vờ như không thấy gì, cô nhổ hạt dưa hấu ra tay, rồi nhẹ nhàng bỏ nó vào tờ giấy ăn để bên cạnh. Trông động tác của cô rất thong thả, như thể không hề hay biết gì về sát ý của đám người này vậy.
Bất ngờ, tiếng nhạc trong phòng bao đột nhiên dừng lại, ánh đèn cũng vụt tắt trong nháy mắt, bóng tối kéo đến đột ngột khiến tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác.
“Có chuyện gì vậy? Mất điện rồi à? Hay là có người phục kích?”
Ngay lúc giọng nói ấy cất lên, có người đã nhanh tay lấy điện thoại mở ra và bật chức năng đèn pin, ánh sáng đã le lói trong phòng bao. Những người khác ở bên cạnh cũng mau chóng lấy điện thoại ra làm theo.
Ngay lúc độ sáng trong phòng đủ để nhìn rõ tất cả mọi người, David chuyển mắt nhìn sang cô gái mặc váy trắng, dường như cô không hề có bất cứ hành động nào trong khoảnh khắc căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ thấy cô hoảng hốt lấy chiếc điện thoại ra, loay hoay một lúc, vội vã bật chế độ đèn pin lên theo mọi người, sau đó hoảng loạn nhìn bọn chúng, thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi: “Có phải là mất điện rồi không?”
Nếu như cô gái mặc váy trắng này thật sự được ai đó cài vào, hoặc có âm mưu nào đó thì chắc chắc trong khoảnh khắc căn phòng chìm vào bóng tối, cô nhất định sẽ có hành động nào đó, hoặc là sẽ có tình huống bất ngờ gì đấy xảy ra. Nhưng khi thấy biểu cảm bất ngờ, không hề có chút chuẩn bị nào của cô, lại còn cùng với mọi người bật chức năng đèn pin điện thoại lên, bọn chúng đã gạt bỏ nghi ngờ.
Lâu vậy rồi mà Proan chưa quay lại, có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng vấn đề không phải xuất phát từ cô gái này.
“Đi hỏi xem.” David đã cho tay vào trong túi áo, nắm lấy khẩu súng, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào xảy ra. Những người khác cũng một tay cầm điện thoại chiếu sáng, tay kia làm động tác chuẩn bị rút vũ khí.
Có người đứng dậy đi ra ngoài hỏi, vừa hay nhân viên phục vụ đang ở gần đó, tay cầm chiếc điện thoại đang soi sáng, vội vã chạy vào, cúi người xin lỗi, sau đấy giải thích: “Xin lỗi! Đường điện của quán bar đang gặp sự cố, toàn bộ quán đều bị mất điện. Chúng tôi vừa mới liên lạc với trạm sửa chữa đường điện gần đây nhất, rất nhanh sẽ có người đến để xử lý trục trặc. Trong vòng mười phút nữa chắc chắn đèn sẽ sáng lại ngay!”
“Có chắc là chỉ là vấn đề về đường dây điện không?” David vốn là người da đen, trong bóng tối của căn phòng, mọi người không thấy rõ được cơ thể và khuôn mặt của hắn, chỉ thấy rõ mỗi đôi mắt sắc bén, lạnh như băng tràn đầy sát ý, khiến cho người khác rùng mình và hoảng sợ. Tựa như trong bóng tối trống rỗng bỗng xuất hiện một đôi mắt... Thật sự rất dọa người! “Dạ phải! Mấy ngày nay, Los Angeles thường xuyên có mưa nên chắc đường dây điện bên ngoài quán xuống cấp nghiêm trọng. Ngài cũng biết mọi công trình kiến trúc trên khu phố đèn đỏ này đều đã xây dựng từ nhiều năm trước rồi, thời tiết như này, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến đường dây điện. Xin ngài yên tâm, nhân viên sửa chữa sẽ tới ngay, không làm lỡ nhiều thời gian của các ngài đâu!” Dứt lời, nhân viên phục vụ cầm điện thoại lên gọi đi, thúc giục: “Đã đến chưa? Nhanh lên!”
Phong Lăng nhìn người nhân viên phục vụ, lẽ nào vẫn còn có kế hoạch mà cô không biết? Đường dây điện thật sự gặp trục trặc hay đã có chuyện gì xảy ra?
Sau khi nhân viên phục vụ gọi điện thoại giục được mấy phút, bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh tiếng bước chân, sau đó thì nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài vội vã giải thích chuyện gì đã xảy ra, thế rồi một người đàn ông cao lớn mặc áo của một công ty điện lực nào đó ở Los Angeles, mang theo một chiếc hộp sửa chữa điện đi vào trong phòng.
Dưới ánh đèn pin của hơn chục chiếc điện thoại, Phong Lăng nhìn rõ được gương mặt của người đàn ông ấy.