Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

chương 859: nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (121)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô nhớ rõ chủ nhân của giọng nói này là em gái của Bác sĩ Văn.

“Đừng đụng vào, để em thoa thuốc lên cho!”

Giọng nói bên trong tiếp tục vang lên.

“Phải cẩn thận tới vậy sao?”

“Nói thừa, vốn là đã bị thương thành thế này, còn tổn thương dây chằng, nếu không cẩn thận một chút thì cánh tay này của anh sẽ tàn phế đấy.”

Lệ Nam Hành nhìn cô gái đang chăm chú thoa thuốc cho mình. Anh không có biểu cảm gì, để mặc cô ấy thoa, lạnh nhạt không nói thêm gì nữa.

“Thôi, em cũng phục anh rồi, trong thời gian ngắn phải hạn chế dùng lực ở cánh tay này, nếu như bị trật hay tổn thương thì phải tới tìm em ngay đấy.”

Lệ Nam Hành hừ cười một tiếng: “Biết rồi, tôi không phải trẻ con, có cần phải dặn dò tới mức này không?”

“Trẻ con còn nghe lời hơn, càng lớn càng khó trị.” Cô gái kia vừa nói vừa thoa thuốc cho anh, sau đó đứng thẳng người lên.

Khi nãy ở bên ngoài mấy tiếng đồng hồ, thể lực của Lệ Nam Hành thật sự đã tiêu hao quá mức, công thêm việc mấy ngày nay không nghỉ ngơi đầy đủ, hiếm khi mới có thể yên tĩnh ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại phải nghe người này lải nhải bên tai.

Anh nhắm mắt, im lặng không nói gì nữa, vừa nghỉ ngơi vừa để mặc người kia cầm băng gạc, băng bó cho anh lần nữa.

“Không phải nhà họ Lệ gọi anh về sao? Sao anh vẫn kiên trì ở lại căn cứ XI vậy?” Nữ bác sĩ băng bó kỹ càng cho anh xong, lại giơ tay ấn nhẹ vào chỗ cổ tay của Lệ Nam Hành, giúp chỗ bị giãn dây chằng của anh đỡ hơn một chút.

Lệ Nam Hành nhắm mắt, không trả lời. Đến có cảm giác đau đớn, anh mới mở mắt, nhìn thấy người phụ nữ kia cố ý ấn mạnh tay, thế này rõ ràng là đang hành hạ anh. Lúc này, Lệ Nam Hành rút tay về, thản nhiên nói: “Tiểu Tình, khi nào anh của em trở về? Lần này cậu ta rời căn cứ khá lâu rồi đấy!”

Văn Nhạc Tình nâng đôi mi thanh tú nhìn anh rồi lại nhìn cánh tay nhanh chóng rụt lại kia, cười nhạt: “Sao? Nôn nóng muốn anh trai em quay lại thế à? Anh ấy không quay lại, em làm bác sĩ ở căn cứ không phải cũng như nhau sao?”

“Dù sao em cũng là phụ nữ, thành viên của căn cứ đều là nam, một mình em ở đây không tiện.”

“Có gì không tiện? Không phải còn có anh ở đây sao? Phòng y tế này là địa bàn của anh trai em, ai dám làm gì em?” Văn Nhạc Tình vừa nói vừa muốn túm cánh tay của Lệ Nam Hành: “Đừng tránh, để em mát xa giúp anh.”

“Không cần.” Lệ Nam Hành né tránh khỏi tay cô ấy, ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt trầm tĩnh như cũ: “Đã bôi thuốc xong rồi phải không? Đưa thuốc cho tôi, bắt đầu từ mai, tôi sẽ tự mình thay thuốc.”

Văn Nhạc Tình đang vươn tay ra liền khựng lại, cô ấy nhìn Lệ Nam Hành, rút tay về, đứng cạnh bàn nói: “Anh khách sáo với em như vậy sao?”

Văn Nhạc Tình bằng tuổi Lệ Nam Hành, tuy Văn gia kém hơn Lệ gia nhưng dù gì cũng là qua lại từ nhỏ, quen biết rất nhiều năm. Hơn nữa cô ấy là em gái Bác sĩ Văn, vậy nên nhờ vào mối quan hệ giữa anh trai và anh, cô ấy cũng có liên hệ với anh.

Ở bên ngoài, Văn Nhạc Tình phải gọi cả họ tên anh hoặc là anh Lệ, khi ở riêng thì cô ấy gọi thẳng là Nam Hành.

Sau này, gọi một thời gian lại biến thành Tiểu Lệ Lệ, Tiểu Hành Hành, tuy Lệ Nam Hành chưa từng để ý đến nhưng cô ấy vẫn gọi thế theo thói quen, dù sao anh có tức giận với ai thì cũng sẽ không giận cô ấy.

Dần dà, sau khi thành viên trong căn cứ nghe thấy vài lần, liền đồn về ẩn tình trong mối quan hệ của Lệ lão đại và em gái Bác sĩ Văn. Dù Lệ lão đại ngày ngày lạnh mặt không nghĩ gì nhưng em gái của Bác sĩ Văn chắc chắn có ý với Lệ lão đại, nếu không thì sao cô ấy lại thường xuyên tới đây như vậy.

Huống chi bây giờ cô ấy đã tốt nghiệp tiến sĩ Y khoa, chắc chắn là bác sĩ ưu tú mà bệnh viện lớn nhất Los Angeles muốn mời về mà không được. Nhưng người này cứ thích chạy tới căn cứ XI vào mỗi dịp được nghỉ. Cô ấy thà ở trong này làm một bác sĩ căn cứ băng bó ngoại thương hàng ngày còn hơn.

May mà trong căn cứ có quy định, hạn chế thời gian người nhà của thành viên tới đây thăm hỏi, nếu không chắc cô Văn này sẽ tính đến chuyện sống ở đây luôn mất.

Phong Lăng đứng ngoài cửa một lát, cửa của phòng y tế không đóng chặt. Cô chỉ cần ghé sát đầu vào cửa là vừa hay có thể nhìn thấy hai người bên trong thông qua khe cửa.

Cô nhìn thấy cô Văn đang cố chấp túm lấy cánh tay Lệ Nam Hành. Tay cô ấy đang xoa chỗ cổ tay của anh.

Cô Văn mặc váy trắng thuần khiết xinh đẹp như màu áo bác sĩ, trang điểm nhẹ nhàng, thoa son môi rất nhạt, vừa xoa cho Lệ Nam Hành vừa nói: “Anh nên học theo anh trai em, rõ ràng anh ấy cũng tốt nghiệp đại học Y khoa như em mà lại ham an nhàn, hưởng thụ, không muốn nhìn sinh lão bệnh tử ở bệnh viện nên tình nguyện chạy tới căn cứ XI này kiếm sống. Thật ra, theo em, tiền lương ở đây cao hơn bệnh viện, mà mỗi ngày cũng thoải mái, tốt hơn biết bao nhiêu. Bản thân em cảm thấy người sống không cần phải quá tạo áp lực cho mình, cứ sống chậm rãi, an nhàn, vui vẻ, thoải mái thì tốt rồi. Làm gì phải biến mình thành dây cót căng chặt làm gì, rất mệt mỏi phải không?”

“Hơn nữa, em nghe anh trai kể, bình thường, đa số các thành viên trong căn cứ đều tới đây tìm anh ấy vì cường độ huấn luyện quá cao, những người bị tổn thương cơ bắp hoặc bị say nắng đều tới đây khám. Chỉ có anh là bình thường, trông như không có việc gì nhưng mỗi khi gặp phải nhiệm vụ gì nguy hiểm, anh đều là người xông lên đầu tiên, chỗ này không bị thương thì cũng là chỗ khác bị thương. Vết thương cũ vừa lành, lại có thêm vết thương mới. Anh thật sự không coi bản thân là người hả? Anh cho rằng cơ thể mình làm bằng sắt sao?”

Lệ Nam Hành làm nhiệm vụ xong quay về cũng đã là nửa đêm, nên bây giờ đã hơn mười hai giờ.

Đêm khuya, cả căn cứ chìm vào tĩnh lặng, tướng trẻ tuổi của căn cứ và nữ bác sĩ đang tuổi thanh xuân lại ở chung một phòng, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy xứng đôi.

Vừa rồi, Phong Lăng thay đồ quá gấp nên mái tóc ngắn hơi lộn xộn, dính vào trán và tai. Một người nữ không ra nữ, nam không thành nam như vậy mà so với nữ bác sĩ xinh đẹp bên trong kia thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Tiểu Hứa nói Lệ lão đại thích cô.

So sánh thế này…

Sao anh có thể thích cô được…

Có lẽ mọi người chỉ tung tin đồn nhảm thôi. Thời nay, khi đàn ông ở chung, có vài tình huống mờ ám cũng dễ bị người khác hiểu lầm.

Có lẽ Tiểu Hứa hiểu lầm hai người bọn họ rồi.

Phong Lăng đứng ngoài cửa, nhìn người đàn ông thường ngày lạnh lùng như băng đang mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi. Từ dáng vẻ của anh, có thể nhìn ra anh đã dần thả lỏng hơn.

Anh hoàn toàn yên tâm giao mình cho bác sĩ xinh đẹp kia, để mặc cô ấy bôi dầu thuốc lên cổ tay mình, xoa loạn, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Mà nghe cách nói chuyện của cô Văn này, hẳn là hai người rất thân thiết, hơn nữa còn là kiểu quan hệ kéo dài nhiều năm.

Phong Lăng không biết cảm giác ngực mình nghèn nghẹn, ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn mà còn phải đè nén nỗi buồn bực một cách khó chịu này là gì. Cô chỉ thấy ngay cả khi muốn xoay người bỏ đi thì bước chân lại vô cùng nặng nề khiến cô không thể động đậy được, thậm chí ngay cả tiến hay lùi cũng khó khăn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio