Mới chỉ một ly rượu trắng thôi, cái ly này không quá to cũng không quá nhỏ.
Nhưng chưa đầy một phút, cô đã thấy váng đầu, tầm nhìn mơ hồ, cơn nóng hầm hập ở bụng thoáng chốc vọt lên tận óc.
Cô nhìn mấy món nhắm và vài chai rượu trên bàn, cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục ở chỗ anh thì người thiệt thòi nhất chắc chắn là mình, Lệ Nam Hành căn bản không bị lừa. Đừng nói đến chuyện gài bẫy, nếu tình trạng này cứ tiếp tục thì muốn chuốc say anh còn khó hơn lên trời.
Phong Lăng nhất thời không đủ kiên nhẫn đấu trí đấu dũng cùng anh, giơ tay đặt lên khóe miệng đầy mùi rượu của mình mà nói: “Lần đầu tiên tôi uống rượu trắng, không quen lắm nên bụng dạ hơi khó chịu, anh cứ ăn đi, tôi xin phép về trước.”
Nói rồi cô định bỏ đi luôn.
Lệ Nam Hành cười mà như không cười, nhướng đôi lông mày nghiêm nghị, liếc mắt nhìn cô, biểu cảm thâm trầm. Trong khoảnh khắc Phong Lăng đã quay người và đi được hai bước, anh giơ tay ngăn cô lại.
Khoảnh khắc người đàn ông kia giơ cánh tay ra, Phong Lăng nhanh chóng lùi về sau một bước, quay đầu nhìn anh, thấy ý cười lạnh lẽo nơi đáy mắt anh, hiển nhiên anh không dễ gì thả cho cô đi như vậy được. Cô thầm mắng mình nửa đêm nửa hôm rảnh rỗi chạy tới đây như con dê béo rơi vào miệng cọp làm gì, khi người đàn ông kia định túm lấy cánh tay cô, Phong Lăng nhanh chóng dùng chiêu thức cận chiến mà anh từng dạy để tránh thoát, sau đó giơ tay lên ngăn cản.
Nhưng chỉ qua vài chiêu thức, tất cả ngón đòn của Phong Lăng đều bị hóa giải hết. Người đàn ông dễ dàng túm được vai cô, dồn sức ấn chặt ngay khi cô định vùng ra, trở tay đẩy cô lại khung cửa bên cạnh.
Phần lưng đập mạnh lên cánh cửa, tuy khá mạnh, nhưng không đến mức đau đớn lắm. Phong Lăng ngẩng phắt lên nhìn người đàn ông đột nhiên áp sát tới, vội vàng muốn ra tay, nhưng ngay thời khắc giơ tay lên đã đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của anh: “Dùng thứ mà tôi đã dạy để đấu với tôi? Giữ thành tích xuất sắc trong các bài sát hạch của căn cứ quá lâu rồi, cậu thật sự tưởng mình có thể coi trời bằng vung sao?”
Ánh mắt của Lệ Nam Hành rất lạnh, anh giữ chặt vai cô bằng một tay. Chỉ với động tác đơn giản như vậy thôi đã đủ khiến cô không thể động đậy được nữa, thậm chí có cảm giác tất cả vị trí trên cơ thể đều nằm trong lòng bàn tay anh. Bất cứ một động tác nào từ cô, anh cũng có thể dễ dàng đoán biết được; hơn nữa cô càng nhúc nhích, sức lực anh dồn lên phần vai cô càng tăng thêm, sau cùng chỉ có mình cô đau đớn thôi.
Phong Lăng tựa người lên cửa, không dám ra tay thêm, chỉ buồn bực cất tiếng: “Lão đại, tôi có lòng tốt tìm anh ăn cơm uống rượu, chắc không cần để mọi thứ tiến triển đến mức này chứ?” Lệ Nam Hành dời mắt, hướng về mấy món ăn trên bàn: “Chuẩn bị đồ ăn rất chu đáo, rượu cũng rất ngon, nhưng mới uống một ly đã chạy, có phải vẫn qua loa quá không?”
Dạ dày Phong Lăng nóng đến mức khó chịu, cô dần mất kiên nhẫn. Thân thủ hiện tại của cô do anh dạy thì đã sao? Cũng không phải chưa từng đánh đấm trên sân huấn luyện, chẳng qua giờ cô đuối lý trước nên không muốn đánh cùng anh thôi.
“Buông tay.” Cô đã mất hết kiên nhẫn.
Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông kia nhìn thẳng vào cô, bàn tay giữ trên vai cô không chịu buông, nhưng vẫn duy trì khoảng cách một cánh tay, giống như một người đứng bên ngoài lồng nhìn chú thỏ xinh xinh bị nhốt ở bên trong đang vùng vẫy trong vô vọng.
“Lão đại, tôi nể anh là lão đại, bất kể anh nói gì hay làm gì, tôi đều tôn sùng và coi đó là kim chỉ nam. Tôi tự cho rằng mình rất chân thành và trung thực với căn cứ, tuyệt đối không hai lòng, cho nên về vấn đề chân thành, tôi không thấy thẹn với lương tâm.” Cô nhìn anh, vô cùng nghiêm túc: “Bao gồm cả lúc này, tôi đến đây thật sự vì muốn hóa giải trạng thái căng thẳng với anh, nhưng nếu như anh cứ ép buộc quá đà như vậy, tôi không dám đảm bảo mình sẽ không làm chuyện gì khác.”
Người đàn ông kia lạnh nhạt liếc nhìn cô, chiếc áo ba lỗ màu trắng ôm gọn lấy hình thể hoàn hảo, gợi cảm đến mức khiến phụ nữ không thể kháng cự được, nhưng sắc mặt vẫn kiêu ngạo và lạnh lùng, giọng nói đều đều không cao không thấp: “Tôi ép cậu làm gì chưa?”
Có lẽ anh không hề ép uổng gì cô.
Nhưng có ai đó lại chột dạ, càng phức tạp hóa mọi chuyện lên, càng dễ dàng rơi vào cảm giác bế tắc và khủng hoảng.
Cho nên, vấn đề nằm ở chính bản thân cô thôi.
Phong Lăng im lặng trong chốc lát, đột nhiên ra tay vỗ mạnh vào lồng ngực của người đàn ông kia, dùng khuỷu tay giãn khoảng cách giữa mình và cơ thể anh, sau đó cúi người định chuồn đi từ phía dưới cánh tay anh.
Lệ Nam Hành hơi rướn người, nhìn Phong Lăng vẫn còn dám ra tay, anh chẳng buồn nhíu mày, hoàn toàn không cần xuất chiêu, cứ túm cổ áo sau của cô mà lôi ngược trở lại. Phong Lăng lảo đảo, khi phần lưng một lần nữa đập mạnh vào cánh cửa, người đàn ông kia cúi xuống, ghé lại gần hơn; mà khi cô vội vàng quay đầu lẩn tránh, một tay anh bấu chặt lấy eo khiến cô không còn cơ hội ngọ ngoạy, tay còn lại dùng ngón tay nâng cằm cô lên, đồng tử đen thẫm lạnh nhạt thẳng thừng đánh giá gò má hơi ửng hồng vì hơi men của cô.
Động tác này của anh khiến Phong Lăng ngước lên nhìn với vẻ khó tin, khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông kia, trái tim cô chợt thắt lại, cô cất giọng nhắc nhở: “Lệ Nam Hành!”
Giọng nói của thiếu niên mang vài phần phẫn nộ và thẹn thùng, nhưng vì bị anh nâng cằm mà không thể không ngẩng đầu lên, cô nhíu mày: “Mới có một ly thôi mà, lão đại đã có vẻ quá chén rồi à?”
Màu sắc trong đôi mắt của Lệ Nam Hành còn thẫm hơn cả đêm đen bên ngoài cửa sổ, anh nhìn cô, rồi nhìn xuống đường cong nơi cần cổ xinh đẹp vì ngửa cổ lên của cô, ánh mắt tối sầm lại. Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ lên làn da mịn màng tinh tế dưới cằm khiến người cô cứng đờ trong thoáng chốc. “Cậu gọi tôi là gì?” Không biết là vì hơi men hay vì thứ gì khác mà giọng nói của người đàn ông trở nên khàn khàn khiến người ta khó hiểu.
Phong Lăng muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng vì sức lực trên ngón tay của người đàn ông kia nên không tiện làm việc này. Cô bám chặt lấy khung cửa, trong phút chốc, các ngón tay siết chặt lại thành nắm đấm.
“Lão đại.” Cô đành thu lại biểu cảm có vẻ hung dữ của mình, giọng nói cũng trầm hơn: “Tôi chỉ đến để mang cho anh mấy chai rượu thôi, anh đừng đùa nữa, tôi biết mình đánh không lại anh, có thể cho tôi quay về uống ít nước ấm không? Dạ dày tôi thật sự rất khó chịu.”
Thiếu niên ban nãy vẫn còn biểu cảm như con thú nhỏ phẫn nộ, chớp mắt đã thu bớt vài phần, hiển nhiên không muốn dùng cứng đối cứng.
Lệ Nam Hành nhìn cô bằng đôi mắt bình tĩnh: “Vừa uống được một ly đã đi rồi, mất hứng quá nhỉ?”
Phong Lăng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tửu lượng của tôi kém thế, uống nhiều vào lỡ như nôn ra ở chỗ anh còn mất hứng hơn. Rượu này coi như tôi thay huấn luyện viên Hàn kính lão đại...”
Người đàn ông kia hừ một tiếng, chẳng nóng chẳng lạnh, đột nhiên buông lỏng bàn tay đang giữ chặt trên vai cô.
Phong Lăng được thả tự do, vội vàng quay người định đi, trước khi đi vẫn không quên mục đích tới đây để cứu vãn quan hệ của mình, cô nói thêm một câu “cảm ơn lão đại” rồi định bỏ đi luôn.