Ngay trong khoảnh khắc Phong Lăng xông đến, cô liền nằm sấp xuống, không chút do dự nắm chặt lấy cổ tay của Lệ Nam Hành: "Lão đại, tay anh!"
Lệ Nam Hành thấy cô ‘hăng hái’ xông tới thì nhíu chặt mày: "Cậu tới đây làm gì? Ra phía sau đi!"
Phong Lăng không nói lời nào, chỉ liều mạng dùng hai tay nắm chặt lấy cổ tay Lệ Nam Hành để tránh việc khớp cổ tay của anh lại bị thương lần nữa vì thể trọng quá khổ của Tam Bàn.
Lệ Nam Hành nhìn động tác này của Phong Lăng, lại nhíu mày lần nữa, một tay vẫn kéo lấy Tam Bàn, một tay kia lại giơ lên, gạt cô ra: "Lùi về phía sau đi!"
"Tôi là người nhẹ nhất trong cả bọn, thêm trọng lượng của tôi vào cũng không khác biệt gì." Phong Lăng vẫn cứ cố chấp nắm chặt cổ tay anh: "Lão đại, anh bỏ tay ra đi, tôi với anh cùng nhau kéo Tam Bàn lên, anh không thể dùng quá nhiều sức, nếu không cái tay này của anh sẽ bị tàn phế thật đấy!"
"Lão đại... Lão đại.... A a a..." Hơn nửa người của Tam Bàn đã ngâm vào trong nước, anh ta vừa lạnh lại vừa sợ đến mức trắng bệch cả mặt.
Mấy người còn lại đang dùng sức kéo ở phía sau, nhưng trên mặt băng vô cùng trơn trượt, bởi vì dưới chân đứng không vững nên họ chỉ có thể sử dụng được một nửa sức lực của bản thân.
Phong Lăng nắm lấy cổ tay của Lệ Nam Hành, không ngừng kéo lên, một lúc sau nửa người trên của Tam Bàn đã được kéo lên, nhưng phần thân dưới đã bị đông lạnh tới mức cứng đờ, không thể tự leo lên trên được nữa, những người còn lại vẫn phải dùng sức kéo anh ta ra ngoài.
Cuối cùng, sau gần mười phút đồng hồ, Tam Bàn cũng được kéo ra khỏi khe băng nứt, thân thể béo mập bị kéo sang bên cạnh, cơ thể đã bị lạnh, hoàn toàn đông cứng, nhưng tên mập mạp lại rung rưng nước mắt sau khi trở về từ cõi chết, anh ta thở hổn hển, nói: "Cảm ơn lão đại nhiều... Hụ... Làm tôi sợ muốn chết..."
Đám Đại Bân đang muốn đến xem tay Lệ Nam Hành thế nào nhưng thấy Phong Lăng vẫn luôn bên cạnh lão đại, không ai không tiến lên nữa, lại đảo mắt nhìn Tam Bàn đang nằm trên mặt băng, cả đám nhanh chóng tới gần, cởi áo khoác chống lạnh trên người mình ra để đắp lên người Tam Bàn. Những người khác cũng làm theo, dù sao hiện tại, cả người Tam Bàn đều ướt sũng, nếu cứ để anh ta chịu lạnh cóng như thế thì cho dù không rơi xuống nước thì không chừng cũng sẽ bị chết rét trên đường về chỗ đóng quân.
"Cổ tay lão đại thế nào rồi? Có phải lại bị thương nữa rồi không?" Phong Lăng đứng bên cạnh Lệ Nam Hành, thấy anh buông thõng tay xuống bên người, không động đậy gì thì lập tức nắm tay anh, đồng thời cũng xoa bóp vài cái ở vị trí cổ tay, quả nhiên cô thấy được sắc mặt vốn luôn bình tĩnh của anh hơi tái nhợt. Lệ Nam Hành im lặng nhìn cô rồi rút tay về nhưng Phong Lăng vẫn giữ chặt lấy.
"Lão đại, cổ tay của anh thế này thì không được rồi, gọi đám Đại Bân lái xe đưa anh về bang Montana đi, tìm bệnh viện nào đó khám hoặc là gọi Bác sĩ Văn bay đến bang Montana khám cho anh!" Phong Lăng vừa nói vừa dùng hai bàn tay mình ủ phần cổ tay nhằm giúp anh sưởi ấm khớp cổ tay, tuyệt đối không thể để cho chỗ đang bị thương chịu lạnh nữa.
"Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu." Lệ Nam Hành hờ hững nhìn đôi tay nhỏ đã lạnh đến mức ửng đỏ đang đặt trên phần cổ tay của mình, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Bỏ tay ra đi, tôi xem Tam Bàn thế nào."
"Tam Bàn có đám Đại Bân lo rồi." Phong Lăng cũng quay đầu lại nhìn, cô thấy bọn họ đã khiêng Tam Bàn đang nằm dưới đất lên thì mới dời mắt, tiếp tục nhìn anh: "Anh cứ về trước đã!"
Lệ Nam Hành không nhiều lời, định xoay người rời đi. Nhưng lúc xoay người thì anh bỗng nhiên phát hiện Phong Lăng chưa thả cổ tay của mình ra, cô dứt khoát xoay một vòng theo anh, đôi tay vẫn cứ nắm chặt lấy cổ tay.
Lệ Nam Hành lại liếc cô một cái, ánh mắt thăm thẳm tưởng chừng sâu không thấy đáy. Phong Lăng vẫn nắm thật chặt tay của anh, ngay cả lúc trở về, cô cũng cẩn thận bảo vệ cho tay anh. Sau khi đi được một đoạn, cô dứt khoát kéo ống tay áo vừa dài, vừa rộng của mình ra một khoảng bọc kín cổ tay của Lệ Nam Hành, sau đấy, ống tay áo rộng lớn của cô vẫn luôn bọc kín bàn tay của cả hai người, cô vẫn nắm chặt tay anh, cứ thế trở về.
Nếu như họ không biết cổ tay của lão đại lúc trước từng bị thương, bây giờ Phong Lăng chỉ đang giúp lão đại bảo vệ cổ tay, thì dù bất kỳ ai quay đầu lại nhìn thử cũng đều sẽ tưởng rằng hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm lén lút nắm tay nhau dưới ống tay áo.
Cảnh tượng này hài hòa đến thế nhưng Tam Bàn bên kia đang lạnh đến nhe răng trợn mắt, đau đớn than thở: "Đục băng lâu như thế, khó khăn lắm mới phá được lớp băng đó mà kết quả một con cá cũng không bắt được, đã thế suýt nữa tôi còn tự biến mình thành mồi cho cá luôn… Chắc tôi sẽ không bị lạnh đến mức tê liệt tay chân đâu nhỉ? Giờ người tôi chẳng cảm nhận được gì ngoài lạnh, hình như bị tê hết cả rồi, không phải tôi sẽ bị tàn phế đấy chứ..."
"Cậu câm mồm lại đi, ai cho cậu dũng khí mang cái thân một trăm năm mươi kí thịt mỡ của mình đi loanh quanh trên lớp băng đã bị nứt như thế hả? Nếu người khác đứng ở đó thì chưa chắc đã xảy ra chuyện như thế này đâu." Mấy người anh em mắng anh ta vài câu nhưng vẫn luôn cẩn thận khiêng anh ta vào trong lều.
Sau đó, họ lột sạch quần áo từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài trên người Tam Bàn xuống, lấy thảm giữ nhiệt quấn quanh người anh ta, có người vắt khăn nước nóng lau tay chân, cả đám đều tất bật hối hả. Họ cũng biết bây giờ có Phong Lăng ở chỗ lão đại rồi, dù sao bọn họ cũng chẳng chen tay vào được nên cuối cùng tất cả vẫn chỉ có thể vây quanh con heo này thôi.
Ở phía bên kia, Phong Lăng đẩy Lệ Nam Hành vào trong lều, kéo anh đến cạnh giường rồi bắt anh ngồi xuống, sau đó cô lại xoay người loay hoay tìm kiếm một hồi. Phong Lăng nhớ rằng bọn họ chỉ mang đến đây một ít thuốc thông thường như thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh với cả mấy lọ thuốc trị vết thương do rét lạnh gây ra, mấy thứ thuốc nước hỗ trợ dùng để xoa bóp, trị liệu khớp xương thì không có ở đây.
Lệ Nam Hành ngồi ở bên giường, cổ tay anh đúng là rất đau, nhưng chuyện xảy ra quá cấp bách, cho dù cái tay này có bị tàn phế đi nữa, anh cũng không thể trơ mắt nhìn anh em, cấp dưới của mình xảy ra chuyện được. Lệ Nam Hành im lặng nhìn cô rồi rút tay về nhưng Phong Lăng vẫn giữ chặt lấy.
"Lão đại, cổ tay của anh thế này thì không được rồi, gọi đám Đại Bân lái xe đưa anh về bang Montana đi, tìm bệnh viện nào đó khám hoặc là gọi Bác sĩ Văn bay đến bang Montana khám cho anh!" Phong Lăng vừa nói vừa dùng hai bàn tay mình ủ phần cổ tay nhằm giúp anh sưởi ấm khớp cổ tay, tuyệt đối không thể để cho chỗ đang bị thương chịu lạnh nữa.
"Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu." Lệ Nam Hành hờ hững nhìn đôi tay nhỏ đã lạnh đến mức ửng đỏ đang đặt trên phần cổ tay của mình, vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, anh chỉ lạnh nhạt nói: "Bỏ tay ra đi, tôi xem Tam Bàn thế nào."
"Tam Bàn có đám Đại Bân lo rồi." Phong Lăng cũng quay đầu lại nhìn, cô thấy bọn họ đã khiêng Tam Bàn đang nằm dưới đất lên thì mới dời mắt, tiếp tục nhìn anh: "Anh cứ về trước đã!"
Lệ Nam Hành không nhiều lời, định xoay người rời đi. Nhưng lúc xoay người thì anh bỗng nhiên phát hiện Phong Lăng chưa thả cổ tay của mình ra, cô dứt khoát xoay một vòng theo anh, đôi tay vẫn cứ nắm chặt lấy cổ tay.
Lệ Nam Hành lại liếc cô một cái, ánh mắt thăm thẳm tưởng chừng sâu không thấy đáy. Phong Lăng vẫn nắm thật chặt tay của anh, ngay cả lúc trở về, cô cũng cẩn thận bảo vệ cho tay anh. Sau khi đi được một đoạn, cô dứt khoát kéo ống tay áo vừa dài, vừa rộng của mình ra một khoảng bọc kín cổ tay của Lệ Nam Hành, sau đấy, ống tay áo rộng lớn của cô vẫn luôn bọc kín bàn tay của cả hai người, cô vẫn nắm chặt tay anh, cứ thế trở về.
Nếu như họ không biết cổ tay của lão đại lúc trước từng bị thương, bây giờ Phong Lăng chỉ đang giúp lão đại bảo vệ cổ tay, thì dù bất kỳ ai quay đầu lại nhìn thử cũng đều sẽ tưởng rằng hai người đang trong giai đoạn yêu đương nồng thắm lén lút nắm tay nhau dưới ống tay áo.
Cảnh tượng này hài hòa đến thế nhưng Tam Bàn bên kia đang lạnh đến nhe răng trợn mắt, đau đớn than thở: "Đục băng lâu như thế, khó khăn lắm mới phá được lớp băng đó mà kết quả một con cá cũng không bắt được, đã thế suýt nữa tôi còn tự biến mình thành mồi cho cá luôn… Chắc tôi sẽ không bị lạnh đến mức tê liệt tay chân đâu nhỉ? Giờ người tôi chẳng cảm nhận được gì ngoài lạnh, hình như bị tê hết cả rồi, không phải tôi sẽ bị tàn phế đấy chứ..."
"Cậu câm mồm lại đi, ai cho cậu dũng khí mang cái thân một trăm năm mươi kí thịt mỡ của mình đi loanh quanh trên lớp băng đã bị nứt như thế hả? Nếu người khác đứng ở đó thì chưa chắc đã xảy ra chuyện như thế này đâu." Mấy người anh em mắng anh ta vài câu nhưng vẫn luôn cẩn thận khiêng anh ta vào trong lều.
Sau đó, họ lột sạch quần áo từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài trên người Tam Bàn xuống, lấy thảm giữ nhiệt quấn quanh người anh ta, có người vắt khăn nước nóng lau tay chân, cả đám đều tất bật hối hả. Họ cũng biết bây giờ có Phong Lăng ở chỗ lão đại rồi, dù sao bọn họ cũng chẳng chen tay vào được nên cuối cùng tất cả vẫn chỉ có thể vây quanh con heo này thôi.
Ở phía bên kia, Phong Lăng đẩy Lệ Nam Hành vào trong lều, kéo anh đến cạnh giường rồi bắt anh ngồi xuống, sau đó cô lại xoay người loay hoay tìm kiếm một hồi. Phong Lăng nhớ rằng bọn họ chỉ mang đến đây một ít thuốc thông thường như thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh với cả mấy lọ thuốc trị vết thương do rét lạnh gây ra, mấy thứ thuốc nước hỗ trợ dùng để xoa bóp, trị liệu khớp xương thì không có ở đây.
Lệ Nam Hành ngồi ở bên giường, cổ tay anh đúng là rất đau, nhưng chuyện xảy ra quá cấp bách, cho dù cái tay này có bị tàn phế đi nữa, anh cũng không thể trơ mắt nhìn anh em, cấp dưới của mình xảy ra chuyện được.