Phong Lăng vừa nghe thế thì cẩn thận xem xét, quả nhiên thấy chỗ trước ngực của anh bị ướt.
Vì tư thế khom lưng gội đầu ban nãy, cộng thêm việc cô mải giội nước giúp anh nên chắc không chú ý tới có nước từ cổ chảy vào bên trong áo, làm ướt phần áo trước ngực.
Phong Lăng không nghi ngờ gì: "Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý, để tôi lau giúp anh."
Lúc này, Lệ Nam Hành mới đứng dậy, trong giây phút đứng thẳng lưng lên, anh nhìn thẳng vào mặt cô.
Phong Lăng lại nghiêm túc cầm một cái khăn lông khô bên cạnh qua, lau chỗ áo bị ướt trước ngực anh, sau đó nhìn vệt nước vẫn còn sót lại ở phía trên, cô lập tức xin lỗi: "Anh cởi đồ ra tắm đi, không phải anh còn quần áo để thay sao? Để tôi lấy cho anh thay trước."
Người đàn ông đứng ở đó không nhúc nhích, chỉ giật giật khóe miệng: "Ừm, cậu cởi giúp tôi."
Bàn tay đang cầm khăn lông của Phong Lăng khựng lại, nếu không phải vì cổ tay của anh thật sự không thể cử động thì cô còn nghi ngờ có phải anh đang cố tình lừa mình hay không.
"Không cởi thì thôi vậy, để tôi tự làm." Không đợi cô trả lời, Lệ Nam Hành lạnh mặt, muốn đẩy cô ra.
"Anh đừng cử động, để tôi làm." Phong Lăng không có cách nào, đành phải để khăn lông xuống, đưa tay kéo vạt áo người đàn ông từ giữa đai lưng hướng lên trên. Sau đó cô đứng ở trước mặt anh, thân thể gần như dán sát vào ngực Lệ Nam Hành, dùng tư thế hai tay ôm anh, cuốn vạt áo anh lên trên từng chút từng chút một. Sau đó Phong Lăng nhắm hai mắt lại, dứt khoát hoặc là không làm; hoặc là đã làm thì làm cho xong, nhanh chóng vén áo của anh lên.
Đến lúc giúp anh cởi áo qua khỏi đỉnh đầu, Phong Lăng mới nhìn anh đang lắc đầu vì vừa mới gội đầu xong, ánh mắt cô hơi khựng lại, sau đó cô đột nhiên xoay người đi thẳng ra ngoài.
Cô đi tìm quần áo thay sau khi tắm cho anh, vẫn là áo phông ôm dáng mà bình thường anh hay mặc bên trong, chẳng qua chiếc này là màu xám đậm. Bình thường, cô thấy anh hay mặc màu đen hơn, thỉnh thoảng cũng có lúc anh mặc áo may ô màu trắng, chắc là vì bình thường cũng rất ít khi vào phòng của anh, nên số lần thấy anh mặc màu sắc khác cũng không nhiều.
Phong Lăng cầm quần áo đi vào, thấy người đàn ông rất đường hoàng để trần nửa người trên, đứng đó đợi mình, giống như chờ cô tới hầu hạ là một chuyện rất đương nhiên vậy.
Cô đi vào vừa định cầm quần áo đưa cho anh, lại thấy thứ quấn trên cổ tay người đàn ông, cuối cùng vẫn đi qua cầm quần áo mặc vào cho anh. Động tác mặc quần áo vào và động tác cởi quần áo ra ban nãy trái ngược nhau, một động tác vén lên trên, một động tác kéo nhẹ xuống phía dưới, nhưng cơ bản đều là gần như phải tựa vào ngực người đàn ông.
Rốt cuộc cũng giúp anh mặc quần áo xong, Phong Lăng đang muốn lùi ra, nhưng không ngờ người đàn ông trước mặt không biết từ bao giờ cứ cúi đầu nhìn cô, lúc cô đang muốn lùi lại thì bỗng nhiên anh lại tiến thẳng lên trước một bước. Cô lùi thêm một bước nữa theo bản năng, người đàn ông lại tiến thêm một bước về phía trước, mãi đến khi lưng cô đụng vào vách ngăn thô sơ được dựng lên làm cửa phòng tắm trong góc phòng.
Khi không thể lùi tiếp được nữa, cảnh tượng từng xảy ra ở trong phòng của anh đêm đó lại xuất hiện khiến Phong Lăng bỗng trở nên căng thẳng, vội vàng muốn tách ra. Trong chớp mắt này, người đàn ông lại cúi đầu xuống giống như muốn hôn cô, cô lập tức quay mặt sang hướng khác, môi người đàn ông chỉ sượt nhẹ qua bên tai cô.
Lệ Nam Hành cúi đầu nhìn động tác quay đầu của cô bằng ánh mắt sâu thẳm, nhưng lại không tiếp tục có động tác khác.
Cô giơ tay lên, suy nghĩ một chút rồi vẫn đẩy chỗ bên hông anh ra: "Lão đại, nếu anh đứng không vững thì tôi dìu anh ra ngoài."
Cô nói xong thì cúi đầu, giả vờ không phát hiện tia tối tăm trong mắt anh, giơ tay lên bày ra tư thế muốn đỡ anh.
Người đàn ông cúi đầu, trông thấy vẻ mặt này của cô, vừa rồi, có giây lát, anh thật sự rất muốn hôn cô một cái, nhưng nghĩ đến việc cổ tay mình còn bị thương, tạm thời vẫn cần cô chăm sóc, nếu mình trêu chọc thì cô sẽ lại tức giơ súng nhắm vào anh. Hiện tại anh cũng không chắc mình có thể cạy tay của cô ra trong một khoảng thời gian ngắn hay không. Suy cho cùng một tay đúng là vẫn không bằng hai tay, dù cho Phong Lăng có gầy hơn đi chăng nữa thì thể lực của cô cũng là do anh huấn luyện ra, cô có mạnh hay không, anh biết rất rõ.
Lệ Nam Hành đứng thẳng người lên, không tiếp tục cúi người, đè ép cô nữa. Phong Lăng có khoảng trống thì dìu anh ra ngoài, lúc đi tới bên giường, cô mới chợt nhớ ra, anh chỉ không thể dùng sức ở cổ tay mà thôi, cũng không phải là chân bị thương, cô đỡ làm gì chứ?
Phong Lăng chợt rút tay về, ngẩng mặt lên đã thấy người đàn ông ngồi bên giường nhìn mình, cười như không cười.
Cô lại nhanh chóng đổi chủ đề: "Lão đại, anh nghỉ ngơi trước đi, tôi lại qua xem Tam Bàn thế nào…”
"Không phải cậu mới đi xem rồi sao? Lại muốn đi thêm lần nữa?"
"À, đúng, tôi vừa đi xem rồi..."
Thấy bộ dạng đứng ở bên giường không biết phải làm gì tiếp theo của cô, Lệ Nam Hành không nói thêm gì nữa, anh giơ cái tay không bị thương lên tùy ý gạt tóc mình, sau đó thản nhiên nói: "Lần trước ở cửa phòng y tế, cậu có thấy Văn Nhạc Tình giúp tôi xoa bóp như thế nào không?"
Phong Lăng hồi tưởng một chút: "Có nhớ đại khái."
Hình như chủ yếu là động tác lưu thông máu đơn giản, không thể quá nặng cũng không thể quá nhẹ mà nhẹ nhàng mát-xa vị trí dây chằng bị tổn thương.
"Vậy thì thử xem." Người đàn ông nói, giơ tay lên. Phong Lăng: "Anh muốn tôi xoa bóp giúp anh?"
Lệ Nam Hành nhíu mày: "Làm thế thì mới nhanh lành được, nếu không cậu muốn đút cơm cho tôi, gội đầu, thay quần áo giúp tôi thế này tới khi nào? Cứ tiếp tục như vậy nữa, sợ rằng bắt đầu từ ngày mai, ngay cả lúc đi vệ sinh, tôi cũng phải gọi cậu đi cùng mất."
Phong Lăng yên lặng một lát rồi mới đi qua, cô giúp anh cởi thứ trên cổ tay ra, sau đó lại nhìn cổ tay hơi trắng bệch vì bị chườm nóng cả một ngày. Không có thuốc nước, cũng không có bác sĩ, chỉ chườm nóng đơn giản như vậy cũng không biết có hiệu quả hay không, nhưng nhìn bộ dạng không gấp gáp, không lo lắng này của anh, cô cũng không tiện nói nhiều. Lúc ban đầu cô vẫn còn hơi không quen tay, xoa xoa nắn nắn trên cổ tay anh một hồi.
Vừa mới bắt đầu Lệ Nam Hành dường như thấy hơi đau, song anh lại không nói gì, chỉ để tùy cô nắn bóp. Sau mười phút xoa bóp, Phong Lăng tìm được quy luật và phương hướng mát xa, mặc dù biểu cảm trên mặt anh không rõ ràng, nhưng ít nhiều cũng có thể nhìn ra được khi nào anh đau hay là thoải mái nên cô cứ căn cứ vào quy luật lúc anh dễ chịu mà làm.
Lệ Nam Hành nhìn cô liên tục ấn, bóp trên cổ tay mình, không bao lâu sau, đột nhiên giơ tay kia lên kéo cô tới bên người: "Ngồi xuống."
"Tôi đang giúp anh xoa bóp..."
"Ngồi xuống xoa!"
Tư thế ngồi xuống như vậy thật sự là dựa vào nhau quá gần, Phong Lăng hơi tiến lại gần, tiếp tục giúp anh cẩn thận xoa bóp, vừa xoa vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của anh, xác định anh thật sự thoải mái mới yên tâm.
Người đàn ông liếc nhìn mái tóc của cô, bỗng nhiên nói: "Lâu rồi cậu chưa cắt tóc hả?”
Đúng là một thời gian dài rồi Phong Lăng không hề cắt tóc. Đợt trước có quá nhiều chuyện xảy ra, cô không có thời gian đi cắt, bây giờ độ dài đã quá mang tai, đúng là hơi dài rồi.
"Ừm." Cô trả lời một tiếng, giơ tay lên vén tóc về phía sau tai một chút.
Chỉ là một động tác theo thói quen mà lại khiến ánh mắt của người đàn ông tối sầm lại.