Hai giờ rưỡi sáng, trên mặt tôi đã có quầng thâm đen to như mắt gấu trúc, tôi gửi luận văn sang cho Cố Yến.
Nhìn dòng chữ "Gửi đi thành công", tôi thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi bò từ trên ghế xuống giường, chuẩn bị làm một giấc thật ngon.
Để hoàn thành bài luận này, mấy hôm nay ngày nào tôi cũng chỉ ngủ được tiếng.
Giường yêu giường quý, trẫm đến rồi đây ~~~
Tôi vừa chuẩn bị duỗi tay và ngã vào lòng chiếc giường yêu dấu, thông báo của máy tính đã vang lên, tôi vội vàng lao vào màn hình máy tính.
Đó là tin nhắn từ Cố Yến.
GY:【Sao gửi tài liệu còn để mật mã?】
GY:【Viết ra đống hỗn độn mà cũng cần mật mã bảo vệ?】
Nhưng rõ ràng là anh nói phải chú ý đến bảo mật tài liệu mà.
Nhưng theo kinh nghiệm của tôi, tốt nhất là đừng tranh cãi với Cố Yến, nếu không thì còn thảm hơn bây giờ nhiều.
Tôi nghiến răng trả lời:
【Dạ vâng ạ.】
Đối phương vẫn hiển thị là đang nhập tin nhắn. Tôi bắt đầu hơi lo lo, không phải là xảy ra vấn đề gì đấy chứ?
Rất lâu sau, tôi mới nhìn thấy tin nhắn của Cố Yến.
【Luận văn viết được đấy.】
Tôi dụi mắt rồi đọc lại tin nhắn vài lần. Sau đó chạy vào WC rửa mắt, cuối cùng là nhỏ giọt thuốc nhỏ mắt và massage mắt không ngừng.
Tôi gần như đã con mắt của mình ra để thanh tẩy. Sau khi đã xong thì tôi mới quay trở lại màn hình máy tính.
Tin nhắn vẫn như vậy?
Thầy Cố độc mồm độc miệng vậy mà lại không mắng tôi câu nào?
Chẳng lẽ mặt trời mọc ở hướng Tây?
Tôi đưa tay ra và run run gõ.
【Cảm ơn thầy Cố.】
GY: 【Em định đăng tải nó ở đâu? Mục "Truyện cười nhảm nhí" hay là "Tâm tình cùng bạn đọc"?】
GY: 【Chuyên mục "Góc truyện" cũng được. Tôi nhớ có một tuyển tập truyện hài hước trong đó, cực kỳ phù hợp với luận văn của em.】
GY: 【Luận văn của em cứ như Hồng Lâu Mộng vậy.】
GY: 【Toàn những thứ hoang đường.】
Tôi:…
Cố Yến là giảng viên trẻ nhất trong trường đại học của chúng tôi, cũng là giảng viên đẹp trai nhất.
Chiều cao m, vai rộng eo hẹp tiêu chuẩn, anh mặc sơ mi trắng tỉ mỉ và đeo kính gọng vàng mỗi ngày.
Ngay khi Cố Yến đến trường, anh đã trở thành giảng viên nổi tiếng nhất trong trường của chúng tôi. Lớp học đầu tiên của Cố Yến cũng đã chật ních toàn là sinh viên.
Người ta còn chụp ảnh quay video Cố Yến và đăng lên douyin. Chẳng bao lâu, cư dân mạng đều biết ở trường chúng tôi có một giảng viên cực kỳ đẹp trai.
Khiến vô số nữ sinh chảy nước miếng: "Úi, nhột quá, tớ muốn kết hôn với anh ấy rồi."
"Muốn hẹn hò, muốn có con với anh ấy luôn."
…
Giữa rất nhiều giảng viên đầu hói bụng bia, sự xuất hiện của Cố Yến quả thực là một làn gió mới.
Cụ thể là gió độc.
Chưa được mấy ngày, anh đã bị toàn bộ nữ sinh trên mạng kéo vào Blacklist.
"Cái gì mà yêu đương? Chó cũng không dám làm."
"Nếu đối tượng là Cố Yến thì độc thân cũng không thành vấn đề."
"Ông trời có thể lấy đi cái miệng của anh ấy được không? Tôi không cần hôn môi cũng được."
…
Nhờ có skill độc mồm độc miệng mà Cố Yến đã tụt hàng chục nghìn người theo dõi chỉ trong ngày.
Kể từ hôm đó, ngoại trừ sinh viên của Cố Yến, tất cả những người khác đều trốn đi mất dạng.
Mấy người chúng tôi trở thành đối tượng được cả trường quan tâm và thương hại.
Tất nhiên là cũng có nhiều chỗ tốt.
Tôi đến thư viện không cần giành chỗ trước. Nếu như vô tình đụng phải ai đó, tôi chưa kịp xin lỗi thì người kia đã nước mắt lưng tròng, sau đó dịu dàng thương cảm nhìn tôi.
"Là lỗi của tôi."
"Tôi đáng quá mà."
Ngay cả dì trong căng tin cũng sẽ cho chúng tôi thêm một thìa cơm.
Dì còn không quên an ủi chúng tôi: “Tâm không lành thì thân phải khỏe”.
"Cháu ăn nhiều một chút."
Tuy rằng Cố Yến không được hoan nghênh, nhưng luận văn của tôi phải cần anh ký tên mới được.
Tôi phải bỏ qua những lời nói cay độc của Cố Yến, dũng cảm hỏi lại anh:
【Dạ thầy ơi, thầy có thể ký tên vào cột nhận xét giúp em được không ạ?】
GY: 【Ký tên? Lý Hồng Chương tới đây cũng không dám ký.】
Tôi:...
(Lý Hồng Chương là một đại thần triều đình nhà Thanh.)
Cứ như vậy, tôi phải viết lại luận văn của mình.
Tôi càng nghĩ càng tức giận, tôi bò lên giường và chuyển sang tài khoản phụ.
Quả nhiên, tin nhắn của Cố Yến liên tục được gửi tới.
GY: 【Bé cưng, em có muốn chạm vào cơ bụng của anh không?】
GY: 【Bạn gái không trả lời tin nhắn thì anh cũng chẳng sao cả.】
GY: 【Dù bây giờ có tạt đầu xe tải, anh cũng chỉ cười lạnh rồi nói: Xe tiếp theo!】
GY: 【Bé cưng, anh chuẩn bị đi ngủ rồi, anh muốn nghe giọng em.】
GY: 【Anh bị cái đứa sinh viên ngu ngốc đó chọc giận rồi này. Em mau dỗ anh đi.】
Tin nhắn cuối cùng vừa được gửi đến.
Ừ, cái đứa sinh viên ngu ngốc đó là tôi chứ còn ai vào đây nữa.
Tôi cười khẩy, dỗ anh? Tôi còn chưa bóp cổ anh là may lắm rồi.
Tôi và Cố Yến yêu đương giấu mặt qua Internet một thời gian.
Sau đó tôi mới phát hiện. Cố Yến là người bên ngoài lạnh lùng, bên trong dễ vỡ, lại còn là kẻ yêu đương não tàn.
Não tàn đến mức độ nào ấy hả?
Chính là kiểu, vừa nhìn là biết mấy kiếp trước chuyên đi đào rau dại.
Hoa sơn trà:【Dỗ anh? Trừ khi anh dập đầu với em cái.】
Cố Yến nhanh chóng trả lời.
GY:【Dập đầu cái được không? Dập đầu cái thì ý nghĩa không tốt đâu.】
Tôi:...
Tên điên này hết thuốc chữa rồi.
Nhiều lúc tôi cũng nghĩ lại, có phải mình sống tệ, sống lỗi quá rồi không.
Nhưng Cố Yến chỉ nói vài câu đã khiến luận văn của tôi trở thành một đống sắt vụn. Chút cảm giác áy náy còn lại đều tiêu tan hết.
Nghe âm thanh tin nhắn vang lên không ngừng, tôi tắt điện thoại rồi chui vào ổ chăn.
Sáng sớm hôm sau, đàn anh vội vàng đến căn-tin tìm tôi.
"Giang Vãn, thầy Cố tìm em kìa."
Sao lại tìm tôi?
Chẳng lẽ định đem luận văn của tôi đăng trên diễn đàn “Truyện cười nhảm nhí”?
Chắc là không đâu nhỉ?
Nhưng lại nghĩ tới cái miệng xinh đẹp mà độc địa của Cố Yến…
Hơ, có cái gì mà không thể?
Tôi mang theo tâm trạng thấp thỏm rồi gõ cửa văn phòng Cố Yến.
Cửa phòng đột ngột mở ra.
Người đàn ông đứng thẳng người, anh đặt bàn tay mình vào túi quần âu đen. Tay còn lại nhẹ nhàng đỡ chiếc kính gọng vàng trên sống mũi.
Chiếc nhẫn bằng bạc sáng loáng nằm trên ngón trỏ.
Đôi mắt hoa đào đằng sau cặp kính hơi khẽ chuyển động.
Tôi lặng lẽ nhìn xuống, cổ áo sơ mi trắng mở ra nút, lộ ra xương quai xanh tinh xảo mơ hồ.
Tôi hơi sững sờ, nhớ lại câu nói của Cố Yến ngày hôm qua, đôi tai nóng lên một chút, chân tôi cũng không tự chủ được mà lui về phía sau.
"Thầy… Cố."
"Ừ, vào đi."
Tôi đi theo bước chân anh.
"Ngồi đó, chờ tôi một chút."
Tôi gật đầu rồi ngồi trên ghế sofa.
Cố Yến đi tới màn hình máy vi tính, ngón tay như bạch ngọc đang cầm con chuột. Nắng nhẹ rơi trên khuôn mặt nghiêng của anh, nhìn trong trẻo lạ thường.
Chỉ đáng tiếc…
Tôi nhìn cái miệng thâm độc ấy rồi lặng lẽ thở dài một hơi.
Khiến cho Cố Yến cũng phải ngước mắt nhìn tôi một cái.
Một lúc lâu sau, Cố Yến đứng dậy, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.
"Nếu như tôi nhớ không nhầm, nhóm chúng ta chỉ có mình em là nữ sinh, đúng không?"
Tôi gật đầu.
Nữ sinh các khoa khác đều đã chạy mất hút rồi.
"Tôi có một người bạn, anh ấy nhờ tôi hỏi một chút. Nếu như bạn gái không trả lời tin nhắn của tôi… à nhầm, tin nhắn của bạn tôi, thì nguyên nhân là gì?"
“Người bạn” nào đó: Im miệng, biến ngay.
Tôi: “Người bạn” đến từ hư vô?
Bởi vì sáng nay vừa mở điện thoại lên, tôi đã nhận được một loạt tin nhắn từ Cố Yến.
Nhưng tôi vội đến trường quá nên chưa kịp trả lời lại câu nào.
Bây giờ tôi mới để ý, trên mắt của Cố Yến có một quầng thâm nhỏ.
Tôi tò mò hỏi lại: "Thầy Cố, cả đêm hôm qua thầy không ngủ ạ?"
Chẳng lẽ là cả đêm qua anh ngồi đợi tôi nhắn tin trả lời?
Với thái độ yêu đương não tàn của Cố Yến, chuyện này cũng không phải là không thể.
Đôi mắt Cố Yến khẽ thay đổi, khóe môi cong lên một chút.
Trong lòng tôi run rẩy, mỗi lần Cố Yến nhếch môi…
Quả nhiên…
"Sau khi đọc luận văn của em, tâm trạng tôi cực kỳ khiếp sợ, cả đêm qua tôi không tài nào ngủ được."
"Luận văn của em không giúp tôi có thêm danh tiếng trong giới học thuật. Nhưng sẽ giúp hạ thấp uy tín của tôi trong nền giáo dục."
Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng. Tôi cũng lập tức trở nên bạo dạn hơn.
Tôi ngẩng đầu và nhìn thẳng vào mặt Cố Yến. Trong ánh mắt mang theo vẻ nghi ngờ:
"Vừa rồi thầy Cố nói, bạn gái của bạn thầy không trả lời tin nhắn, đúng không ạ?"
"Nếu không phải có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì chắc chắn là có vấn đề."
"Bạn gái không trả lời tin nhắn, khả năng cao là do cô ấy không thích thầy… à nhầm, không thích bạn của thầy."
…
Cố Yến lộ ra vẻ tức giận.
"Thật không?"
Tôi chột dạ nhìn sang chỗ khác, sau đó mới gật đầu.
Không biết Cố Yến nghĩ gì, anh ấy vẫy tay ra hiệu để tôi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi văn phòng Cố Yến, tôi mở điện thoại lên thì lại thấy một loạt tin nhắn.
GY:【Bé cưng à, mau nói là em yêu anh đi.】
GY:【Đứa sinh viên ngốc nghếch của anh nói, em không trả lời tin nhắn của anh thì tức là không còn thích anh nữa.】
GY:【Ngày mai anh cho nó vừa đứng lớp vừa học.】
Tôi nhíu mày.
Dùng việc công để báo thù riêng?
Vậy thì đừng trách tôi tàn ác trước.