Cố Yến (Phiên ngoại)
Một yêu cầu kết bạn hiện lên trên WeChat của tôi.
Lúc đầu tôi không để ý. Nhưng ngày sau, người kia kiên nhẫn gửi thêm, lại còn kèm ghi chú "Con trai, mẹ mới đổi số này."
Tôi nhíu mày rồi bấm từ chối yêu cầu.
Đối phương vẫn không bỏ cuộc. Vẫn liên tiếp gửi yêu cầu kết bạn đến, ghi chú cũng lần lượt thay đổi.
"Kết bạn đi, không làm gì đâu mà."
"Tôi bị bệnh, bác sĩ đưa cho tôi Wechat của anh đó."
Tôi hơi nhếch miệng, nhưng tình cờ lại nghe được giọng nói của Giang Vãn ở bên ngoài.
"Chậc, sao còn chưa chấp nhận nhỉ, mình đã gửi yêu cầu lần rồi."
Tôi đếm lại, chính xác là tôi đã từ chối lần.
Sau khi trở về, tôi đã chấp nhận yêu cầu kết bạn kia.
Người nào đó tất nhiên là không chờ được.
Hoa sơn trà: 【Xin chào.】
【Anh trai à, buổi tối kể chuyện cho em nghe được không?】
Tôi nhếch miệng.
【Tôi chấp nhận lời mời kết bạn, không phải lời mời làm bạn trai.】
Cô ấy vẫn trả lời lại.
Tôi vẫn phối hợp trò chuyện đôi câu. Sau đó mới hiểu, kẻ nhẫn tâm này rõ ràng là có ý định riêng.
Mặc dù ham chơi, nhưng cô ấy học tập cũng rất nghiêm túc. Bình thường có người tỏ tình, nhưng cô ấy vẫn luôn cự tuyệt.
Ừm, cũng ngoan lắm.
Tôi trò chuyện với cô ấy vài ngày.
Rồi tôi dần dần phát hiện ra, cô ấy hình như là muốn… chơi tôi?
Hoa sơn trà:【Hôm nay em tiêu chảy, đều tại anh.】
GY:【Sao lại trách tôi?】
Hoa sơn trà:【Nhớ anh nên mới tiêu chảy.】
Tôi:...
GY: 【Không tỏ tình được thì đừng có cố.】
Giang Tiểu Vãn hình như là xấu hổ, liên tục vài ngày cũng không tìm tôi nữa.
Tôi bèn nhắn tin cho cô ấy trước. Giang Tiểu Vãn vội vàng đáp lại ngay.
Cũng không biết học được ở đâu, suốt ngày gọi là “anh” không ngừng, làm cho tôi cũng phải gọi theo cô ấy.
Thêm một thời gian nữa, tôi mới phát hiện… Giang Tiểu Vãn ban ngày bị tôi chọc giận, thế là đêm về lại hành hạ tôi.
Hoa sơn trà:【Ăn cơm tối chưa?】
GY: 【Chưa ăn.】
Hoa sơn trà: 【Không ăn cơm tối, làm em lo lắng vô ích, phạt anh chống đẩy cái.】
Tôi biết cô ấy đang trút giận thay cho sáng nay, thế nên tôi vui vẻ chịu đựng.
Haiz, đúng là thích lắm thì hành hạ nhiều.
Giang Tiểu Vãn đang chuẩn bị luận văn nên không thèm trả lời tin nhắn của tôi nữa.
Thế là tôi hỏi, tại sao bạn gái lại không trả lời tin nhắn.
Cô ấy nói cho tôi biết “Bạn gái không trả lời tin nhắn, đa phần là do không thích… thầy.”
Tôi có chút tức giận.
Tôi không phải dùng việc công để trả thù riêng. Tôi chỉ muốn cô ấy để ý đến tôi thêm một chút.
Giang Tiểu Vãn mặc kệ tôi, bảo tôi đứng nắng tiếng đồng hồ. Nhưng cũng may mắn, cuối cùng cô ấy cũng trả lời tin nhắn của tôi rồi.
Nửa giờ sau, cô ấy bảo tôi trở về đi. Tôi cười cười, nhưng vẫn đứng yên ở đó.
Giang Tiểu Vãn mấy hôm nay quả thực mệt mỏi, tôi biết cô ấy đang bận đến bù cả đầu vì khóa luận. Tuy tôi đau lòng vì cô ấy, nhưng cũng không thể can thiệp vào chuyện học hành của cô ấy được.
Giang Tiểu Vãn đi qua tôi thì tin nhắn điện thoại lập tức vang lên. Là do tôi gửi đến.
Nhưng cô ấy vẫn không thèm trả lời tin nhắn của tôi trước đó.
Tôi kiềm chế ý nghĩ muốn liên lạc với cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không trả lời tôi.
Tôi bắt đầu nghi hoặc, Giang Tiểu Vãn ngày trước còn nói là yêu tôi nhất cơ mà.
Mặc dù cũng chính ngày hôm đó, cô ấy dỗ tôi chống đẩy cái trên nền nhà.
Sau khi Giang Tiểu Vãn trở về, tôi cảm nhận được cô ấy đang cố tình giữ khoảng cách với tôi.
Cũng may là cô ấy tốt nghiệp rồi.
Tôi đã đợi mấy năm trời, thêm , tháng nữa cũng có sao.
Nghe nói, mấy người họ vừa đến quán hát hò, tôi có chút lo lắng nên cũng đi theo.
Tôi âm thầm nghĩ, nếu như Giang Tiểu Vãn uống say, có thể mơ màng ôm tôi một cái thì tốt rồi.
Nhưng Giang Tiểu Vãn lại không uống rượu.
Nhờ chơi trò “Thật hay thách”, tôi đã có thể ôm lấy Giang Tiểu Vãn một lần.
"Giang Tiểu Vãn, tốt nghiệp vui vẻ."
Từ ngày mai, anh sẽ không còn là giảng viên của em nữa.
Tôi nhìn Giang Tiểu Vãn mang theo hành lý rời đi. Khuôn mặt cô ấy lộ ra vẻ chột dạ.
Chỉ mấy hôm sau, chị dâu của Giang Tiểu Vãn cầm ảnh chụp của cô ấy đến tìm tôi, bảo là chuyện xem mắt đã tính xong cả rồi.
Nhưng mà Giang Tiểu Vãn đã đi nước ngoài du lịch, một thời gian nữa mới có thể trở về.
Tôi lại tiếp tục chờ.
Lại chờ được hình ảnh Giang Tiểu Vãn vi vu ở nước Ý. Dường như đã ném tôi ra sau đầu từ lâu lắm rồi.
Sau khi Giang Tiểu Vãn trở lại, tôi quyết định vạch trần lời nói dối của kẻ nhẫn tâm này.
Cô ấy cúi đầu muốn xin lỗi với tôi.
Nhưng mà tôi không muốn xin lỗi, tôi muốn bồi thường.
Tôi dẫn cô ấy đi xem phim, đi làm những chuyện mà các cặp tình nhân khác hay làm.
Bộ phim là do tôi cẩn thận chọn lựa. Cũng là năm tôi chờ cô ấy.
Là nhất kiến chung tình.
Là yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
Chúng tôi ở cùng một chỗ.
Giang Tiểu Vãn vẫn không thèm cho tôi danh phận.
Ngày xem mắt hôm đó, tôi nhìn thấy Giang Tiểu Vãn mặc đồ đỏ, như là… khụ… mặc váy cưới rồi gả cho tôi vậy.
Giang Tiểu Vãn tỏ tình với tôi.
Bé cưng ngoan quá đi mất.
Để thưởng cho Giang Tiểu Vãn, tôi quyết định sau này chỉ đưa % tiền lương cho cô ấy thôi.
Còn dư lại một phần, tôi sẽ giữ lại rồi mua hoa cho Giang Tiểu Vãn.
Kẻ nhẫn tâm mà tôi mưu đồ đã lâu, cuối cùng đã có thể lừa đem về nhà.
Sau khi kết hôn, tôi đăng bài thông báo trên vòng bạn bè.
Bạn bè nhắn lại: Đừng rải cơm chó nữa.
Trước đây tôi là giảng viên của bọn chúng, quyết định phải nhắc nhở mấy cái tên này.
Mà cô ấy lại cười rộ lên, không cho tôi nói thêm nữa.
Tôi hôn lên nhẫn kim cương trên tay cô ấy, ngoan ngoãn trả lời
"Được."
Đêm tân hôn.
Giang Tiểu Vãn ngồi trên lưng của tôi, phạt tôi chống đẩy cái.
Tôi vẫn vui vẻ làm theo.
Mà Giang Tiểu Vãn cực kỳ giảo hoạt, xong việc thì lặng lẽ ôm chăn lủi mất.
Ôi cái kẻ nhẫn tâm này.
Để chứng minh là mình cũng lãng mạn. Sau khi Giang Tiểu Vãn đi làm, tôi lên mạng tải một cuốn “Bí kíp tỏ tình” về.
GY: 【Nếu như cuộc đời anh là một bộ phim.】
GY: 【Thì em chính là quảng cáo.】
Hoa sơn trà: 【Ý gì? Chê người ta phiền? Chiếm được thì không quý trọng nữa? 】
Hoa sơn trà: 【Tạm biệt.】
Tôi lập tức gửi tin nhắn mà mình đã chuẩn bị sang.
GY: 【Xuất hiện vào thời điểm thú vị nhất trong cuộc đời anh.】
Tôi bị Giang Tiểu Vãn chặn rồi. Lại phải cuống lên đi dỗ vợ.
Thật lâu sau đó, tôi và Giang Tiểu Vãn đồng thời lấy cuốn “Bí kíp tỏ tình” đã in sẵn ở trong ngăn kéo ra.
Bốn mắt nhìn nhau, tâm tình lặng.
(Hoàn)
- ------
Giải thích chút, tại sao lão Cố lại mỏ hỗn với bà Giang như vậy.
Là vì Cố Yến biết bà Giang Vãn vì “trả thù” nên mới tiếp cận lão ý. Nếu Cố Yến không hành Giang Vãn nữa, Giang Vãn cũng không có lý do gì để “trả thù” nữa. Và Giang Vãn sẽ bơ Cố Yến luôn.
Trong ngoại truyện Cố Yến có nhắc rất nhiều lần đến câu “Tôi muốn cô ấy để ý đến tôi.” Thà là bị hành, chứ bị bơ tin nhắn thì không chịu được.
Thế là ban ngày Cố Yến hành bà Giang, tối về bà Giang lại hành Cố Yến để trả thù. Cố Yến biết mà vẫn vui vẻ dỗ dành bà Giang, vì cái quả đắng đó là do lão ấy tự tạo ra chứ ai, nghĩ cũng khổ mà cũng kệ =)))
Thôi thì quả đắng cũng là quả.
Sau này bị bơ mấy tháng trời, bị block lòi mỏ rồi, rồi đến lúc hẹn hò thì miệng cũng không hỗn nữa, cũng dịu dàng hơn.