Mẫn Tử Hiên không để ý tới cậu ta ấy, ôm bóng rổ đi tới sân bóng, người bị thương kia chính là Tạ Vãn Nguyệt, anh ấy liếc mắt một cái liền nhận ra, mái tóc dài lúc trước đẹp không gì sánh được, bây giờ để tóc ngắn lại mang một vẻ đẹp khác.Tiểu Hoàn cảm thấy nhàm chán, nhặt bóng lên tiếp tục cùng mọi người chơi đá bóng.
Mẫn Tử Hiên là đàn anh hơn bọn họ hai khoá, là chủ tịch hội sinh viên, nghe nói trong nhà rất có quyền thế nên được nhiều người trong trường ủng hộ, không thể chọc, cũng không thể vì chuyện nhỏ như vậy mà đắc tội.Hàn Lộ dẫn hai người đến phòng y tế của trường, cánh tay Tạ Vãn Nguyệt sưng phù lên.
Làn da trắng nõn của cô lẫn một mảng bầm tím, thậm chí còn có chỗ bị bầm đen khiến cho người nhìn cũng thấy nóng ruột.Bác sĩ trường học xử lý vết thương cho cô, nói: “Tổn thương mô mềm, không có gãy xương, cầm lấy thuốc giảm đau này, mỗi ngày bôi ba lần.”Tạ Vãn Nguyệt cảm ơn bác sĩ rồi hỏi: “Cần bao lâu mới có thể khỏi vậy?”“Vết thương này của em, đại khái phải mất khoảng hai tuần.”“Có cách nào để giảm sưng nhanh chóng không?”“Giảm sưng cũng không khó, cái khó chính là tan máu bầm.
Em xem, hiện tại mấy chỗ này đều bị bầm rất nghiêm trọng, thể chất này của em, làn da lại trắng, trong vòng hai mươi mấy ngày sẽ không tan hết đâu.
Nếu ngại khó coi, em hãy mặc áo dài tay che đi.”Tạ Vãn Nguyệt cũng không phải ghét bỏ vết thương xấu xí mà do cách hai tuần cô phải về Vạn gia vào cuối tuần, sợ bị Từ Tố Phương nhìn thấy, đến lúc đó cô không biết phải giải thích với bà ấy thế nào.Sau khi sống ở Vạn gia, cô mới dần dần hiểu được chuyện của người ở Vạn gia.
Trước kia Từ Tố Phương bị chồng vứt bỏ, lại mất con gái, vào Vạn gia làm bảo mẫu cho Vạn Ngọc Sơn.
Sau đó hơn ba mươi năm không tái hôn, bà ấy coi Vạn Ngọc Sơn như con của mình mà nuôi nấng.
Cuộc hôn nhân của Tạ Vãn Nguyệt và Vạn Ngọc Sơn đã định, bà ấy càng bảo vệ Tạ Vãn Nguyệt dưới đôi cánh của mình.
Chỉ cần cô hơi đau một chút, bà ấy liền cảm thấy như trời sụp đất đổ, mất ăn mất ngủ.
Nếu như để bà ấy nhìn thấy vết thương trên cánh tay cô, sợ rằng sẽ vào trường giết tên đá bóng vào cô mất.Cô chỉ muốn sống như một người bình thường.Hàn Lộ thấy gương mặt tái nhợt của cô lộ ra vẻ kỳ quái, bèn hỏi: “Đau lắm sao?”Suy nghĩ của Tạ Vãn Nguyệt bị Hàn Lộ kéo về, cô nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, chúng ta đi thôi.”Ba người trở về ký túc xá, không lâu sau có một bạn nữ tới đưa một ống thuốc voltaren, nói là Mẫn Tử Hiên đưa cho Tạ Vãn Nguyệt.Voltaren: tên thương mại của natri diclofenac, một loại thuốc chống viêm không steroid được sử dụng để giảm sưng và làm thuốc giảm đau.Ô Đan nhanh chóng chạy ra ban công nhìn xuống, không thấy Mẫn Tử Hiên đâu, cô ấy vuốt cằm nói: “Đàn anh Mẫn có ý với Vãn Nguyệt nha.”Hàn Lộ ngâm một cái khăn để cho Tạ Vãn Nguyệt chườm lạnh, nghe vậy thì nói: “Không có ý tốt.”“Đừng phán xét vậy chứ, đàn anh Mẫn đẹp trai như vậy, quả thực chính là nam chính trong phim thần tượng.
Nhìn thấy anh ấy, chân tớ đã muốn mềm nhũn ra.
Vãn Nguyệt, cậu chưa từng yêu đương sao?”Tạ Vãn Nguyệt lắc đầu: “Chưa từng.”“Vậy thì tốt quá, luyện tập một chút.”“Một ống voltaren, là sự quan tâm của tiền bối dành cho hậu bối, vừa rồi người ta không hề tỏ tình, luyện tập cái gì chứ công chúa nhỏ, nếu cậu rảnh rỗi như vậy thì đi lấy một chậu nước đi, để lát nữa cho nó nguội đi một chút.”“Được.” Ô Đan vui vẻ đi lấy nước.Ngày nghỉ kết thúc, chính thức bắt đầu đi học.
Tạ Vãn Nguyệt bị thương ở cánh tay phải, không tiện ghi chép, vì thế Hàn Lộ và Ô Đan phụ trách ghi chép tất cả bài trên lớp cho cô, ba người đi với nhau như hình với bóng..