“Hôm nay nhất định phải nếm thử rượu này, trăm năm khó gặp, chỉ có một bình, cậu không đến, đừng nói anh em có chuyện tốt không nhớ tới cậu.
”Vạn Ngọc Sơn từ chối: “Tôi bỏ rượu rồi.
”Lý Thư Khanh bị anh cúp điện thoại, bèn nói với mọi người: “Nói là bỏ rượu rồi, không đến.
”“Quả nhiên là người sắp kết hôn, rượu lẫn gái đều cai hết rồi, có vẻ vị hôn thê đó không hề tầm thường.
”“Nghe nói xinh đẹp không ai bì được.
”Phương Lam uống một hơi hết cạn rượu trong ly rồi lại rót đầy.
“Nhị tiểu thư, rượu này không thể uống như vậy, rượu quý đó.
”“Cậu mặc kệ tôi.
” Phương Lam lườm anh ta một cái.
“Được được được, là tôi xen vào chuyện người khác, nhưng cậu tự hành hạ mình thế này cũng không phải là cách hay.
”“Vậy cậu nói tôi nghe thử xem, cách hay là cách gì?”“Chuyện tình cảm nam nữ, quan trọng nhất là tương thân tương ái, trong lòng lão Vạn không có cậu, sao cậu lại không buông tay mà nghĩ đến tôi.
”“Cậu?” Phương Lam híp mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi không vừa mắt.
”Người đàn ông cười lạnh nói: “Cậu chỉ đơn phương lão Vạn, nhưng lão Vạn lại không nhìn trúng cậu, cậu ấy thà ở bên những người phụ nữ kém cỏi hơn cậu ngàn vạn lần chứ không muốn nắm tay cậu.
Cậu còn trông mong cái gì?”“Câm miệng!” Phương Lam nghiến răng nói.
“Đến bây giờ nhị tiểu thư vẫn còn trinhđúng không?”Phương Lam vốn nhẫn nhịn chịu đựng đột nhiên phát bạo, cầm ly đập vào đầu người đàn ông.
Hiện trường nhất thời có chút hỗn loạn, người đàn ông nọ ôm lấy đầu đang chảy máu, kêu gào muốn đánh Phương Lam, lại bị những người khác ôm lấy, nhất thời không thể xông lên.
Lý Thư Khanh kéo Phương Lam đi ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Cậu định giết người à!”“Phải!” Phương Lam hung dữ nhìn anh ta.
“Hôm nay nhất định phải nếm thử rượu này, trăm năm khó gặp, chỉ có một bình, cậu không đến, đừng nói anh em có chuyện tốt không nhớ tới cậu.
”Vạn Ngọc Sơn từ chối: “Tôi bỏ rượu rồi.
”Lý Thư Khanh bị anh cúp điện thoại, bèn nói với mọi người: “Nói là bỏ rượu rồi, không đến.
”“Quả nhiên là người sắp kết hôn, rượu lẫn gái đều cai hết rồi, có vẻ vị hôn thê đó không hề tầm thường.
”“Nghe nói xinh đẹp không ai bì được.
”Phương Lam uống một hơi hết cạn rượu trong ly rồi lại rót đầy.
“Nhị tiểu thư, rượu này không thể uống như vậy, rượu quý đó.
”“Cậu mặc kệ tôi.
” Phương Lam lườm anh ta một cái.
“Được được được, là tôi xen vào chuyện người khác, nhưng cậu tự hành hạ mình thế này cũng không phải là cách hay.
”“Vậy cậu nói tôi nghe thử xem, cách hay là cách gì?”“Chuyện tình cảm nam nữ, quan trọng nhất là tương thân tương ái, trong lòng lão Vạn không có cậu, sao cậu lại không buông tay mà nghĩ đến tôi.
”“Cậu?” Phương Lam híp mắt nhìn anh ta một cái: “Tôi không vừa mắt.
”Người đàn ông cười lạnh nói: “Cậu chỉ đơn phương lão Vạn, nhưng lão Vạn lại không nhìn trúng cậu, cậu ấy thà ở bên những người phụ nữ kém cỏi hơn cậu ngàn vạn lần chứ không muốn nắm tay cậu.
Cậu còn trông mong cái gì?”“Câm miệng!” Phương Lam nghiến răng nói.
“Đến bây giờ nhị tiểu thư vẫn còn trinhđúng không?”Phương Lam vốn nhẫn nhịn chịu đựng đột nhiên phát bạo, cầm ly đập vào đầu người đàn ông.
Hiện trường nhất thời có chút hỗn loạn, người đàn ông nọ ôm lấy đầu đang chảy máu, kêu gào muốn đánh Phương Lam, lại bị những người khác ôm lấy, nhất thời không thể xông lên.
Lý Thư Khanh kéo Phương Lam đi ra bên ngoài, lạnh lùng nói: “Cậu định giết người à!”“Phải!” Phương Lam hung dữ nhìn anh ta.
.