Bên ngoài có tiếng pháo nổ, chắc là đứa trẻ ở viện nào đó chạy ra ngoài chơi, Tần Minh Nghĩa đi ra khỏi thư phòng, thấy Vạn Ngọc Đình đang đứng ở ngoài, quay lưng về phía này ngắm phong cảnh.
Anh ta gọi: "Ngọc Đình.
"Vạn Ngọc Đình xoay người, chỉ chỉ vào bên trong: "Tâm trạng tốt không?""Như tắm trong gió xuân.""Thế thì tôi an tâm rồi." Trong lòng Vạn Ngọc Đình không còn gánh nặng, nhảy qua mấy bậc thang, bước vào cửa.Vạn Ngọc Sơn đang uống trà, ngước mắt lên thấy Vạn Ngọc Đình, anh liền ném tách trà trong tay vào trán anh ta, nước nóng vẽ thành một đường vòng cung đẹp mắt, cuối cùng đổ hết lên mặt Vạn Ngọc Đình.Anh ta tránh không kịp, bị bát trà đập trúng, mắt đầy sao xẹt, té ngã ra đất, thế này mà tắm trong gió xuân con mẹ nó à!!“Cút!” Giọng Vạn Ngọc Sơn không lớn nhưng rất có tính uy hiếp.Vạn Ngọc Đình vội đứng dậy lau mặt, lui ra phía sau vài bước, nói: "Anh cả, anh đối xử với em mình tốt một chút được không, lần nào cũng động tay động chân với em."Vạn Ngọc Sơn cười lạnh một tiếng: "Anh đây mà tử tế với cậu, khéo cậu phá nát cái Vạn gia này.""Em làm gì dám.""Cút, không thì đừng trách anh đánh gãy hai cái chân chó của cậu."Vạn Ngọc Đình đột nhiên thấy đau chân, anh ta cọ cọ chân vào cánh cửa, nói: "Anh cả, giang hồ cứu nguy.""Không cứu." Vạn Ngọc Sơn lại cầm một tách trà khác.Vạn Ngọc Đình sợ hãi lui ra ngoài, hé cửa nói một câu: "Cha em không chịu bỏ ra một phân tiền nào, chú tư anh không những không giúp mà còn cười nhạo em nữa.
Anh, em cam đoan chỉ một lần này thôi.
Nếu có lần sau, anh cứ đánh gãy chân em đi.""Không cần, cậu tự mình nghĩ cách đi."Vạn Ngọc Đình gào lên: "Vậy em đi tìm lão thái thái.”"Cậu dám đi, anh sống chết với cậu!" Vạn Ngọc Sơn đột ngột ném tách trà trong tay qua, một tiếng “xoảng” vang lên, tách trà vỡ nát.Vạn Ngọc Đình không ngờ Vạn Ngọc Sơn lại ném, chút nước trà chảy ra ngoài qua khe cửa, bên trong còn có vài mảnh sứ vỡ, anh ta ngẩn người, bèn đóng cửa, đi đến chỗ cầu thang ngồi thụp xuống, tâm thái tuyệt vọng.Vạn Ngọc Sơn ném mất hai tách trà, sau đó chạm tay vào cái thứ ba, uống vài ngụm trà rồi gọi điện thoại cho Vạn Ngọc Xuyên: "Chuyện của Ngọc Đình đã tra được chưa?"Vạn Ngọc Xuyên trả lời: "Có một chút, lần này có lẽ người gây chuyện không phải Ngọc Đình, có vẻ đã bị người khác gài bẫy.”"Điều tra thêm đi.
Còn nữa, nếu cậu có gặp Ngọc Đình thì cứ đuổi nó ra ngoài, bảo là mệnh lệnh của anh.""Yên tâm.
Nó không dám đến chỗ của em đâu."Vạn Ngọc Đình mất tinh thần nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Vạn Ngọc Sơn bước ra, bên trong không có động tĩnh gì, hy vọng trong lòng từng chút lụi tắt.
Không còn cách nào khác, cuối cùng anh ta đành đứng dậy đi ra ngoài, muốn đến tìm lão thái thái, lại nhớ đến lời của Vạn Ngọc Sơn, đột ngột dừng bước, quay về phòng mình, người anh cả này nói được làm được, không hề nương tay chút nào.Kể từ khi có ký ức, Vạn Ngọc Đình và tất cả anh em trong tộc đều rất sợ người anh này, trước hết là anh lớn tuổi nhất, thứ hai là anh rất tàn nhẫn.Vẫn nhớ lúc anh ta tầm sáu bảy tuổi, em trai họ Thường Tỉ nhà dì cả có tới chơi, Thường Tỉ là đứa con dì có được lúc tuổi đã cao nên người lớn trong nhà đều yêu chiều hết mực, mà cậu ta lại vì một món đồ chơi đi tranh chấp với con gái, chọc con bé phát khóc, lão thái thái thấy vậy mới nhắc nhở Thường Tỉ vài câu, vậy mà Thường Tỉ lại dám chào hỏi đến mẹ của lão thái thái, Thường Tỉ còn chưa nói xong, bên cạnh bỗng xuất hiện một bóng người giơ chân lên một cước đá bay cậu nhóc.Thường Tỉ bị đá trúng giữa ngực, không thở được, nhắm mắt ngất luôn.Dì cả chạy tới bế Thường Tỉ nằm bất động trên đất, xem cậu ta còn thở hay không, lớn tiếng hét lên: “Ngọc Sơn, con làm vậy là muốn dì chết mới vừa lòng đúng không?!”Vẻ mặt Vạn Ngọc Sơn vô cảm: “Dì cả, dì nên mang em họ về nhà dạy dỗ lại thì hơn! Nếu còn lần sau nói không chừng dì phải chết thật đó."Sau đó Thường Tỉ từ từ tỉnh lại, thấy ngực vô cùng đau đớn, vốn muốn mắng chửi người nhưng lại thấy Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn mình, nó sợ hãi, vừa kéo lấy áo mẹ vừa khóc lớn.Mấy anh em khác đã sớm được chứng kiến thủ đoạn của Vạn Ngọc Sơn, nhìn thấy Thường Tỉ thê thảm mà hả hê, bọn họ đã ghét nó từ lâu nhưng vẫn không có gan đánh cho một trận, lúc này đúng là vô cùng sảng khoái.Từ đó về sau, dù Thường Tỉ có phá phách, coi trời bằng vung cỡ nào thì đứng trước mặt Vạn Ngọc Sơn nó cũng không dám lỗ mãng, bởi nó biết nếu người anh họ này thật sự ra tay, nó sẽ chẳng còn mạng để sống.Vạn Ngọc Sơn không chỉ đáng sợ với mấy anh em cùng thế hệ mà với các bậc cha chú cũng không chút lưu tình.
Khi Vạn lão gia tử đột ngột qua đời, chú tư Vạn Tử Minh lợi dụng hỗn loạn khi đó để biển thủ một số tiền trong ngân sách công ty, Vạn Ngọc Sơn vừa lo tang lễ cho lão gia tử xong thì lập tức mở họp hội đồng quản trị ngay trong đêm, lấy lại cổ phần từ trong tay Vạn Tử Minh, trục xuất Vạn Tử Minh khỏi công ty, ông ta cũng bị xóa tên ra khỏi gia phả.Vạn Tử Minh vô cùng tức giận, cãi tay đôi với anh, anh đáp: "Năm xưa vẫn còn lão gia tử ở đây, tôi không muốn nhúng tay vào làm gì, chú lấy bao nhiêu cũng được, nhưng hiện tại gia tộc này nằm trong tay tôi, tôi mới là người quyết định."Vạn Tử Minh mắng anh: “Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch muốn đã muốn trèo lên đầu tao ngồi, nằm mơ đi, tao là chú của mày đấy, mày không đảm đương nổi cái nhà này đâu."Vạn Ngọc Sơn lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Tôi nói phải là phải, tuy lão gia tử ra đi đột ngột nhưng trên di chúc đã viết rõ ràng rành mạch, gia nghiệp giao cho tôi, nếu chú muốn rút, tôi sẽ ký cho chú, chỉ cần sau này chú đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa là được.".