Lời tác giả:
Chương đặc biệt là chương mà Mộc viết riêng để tặng các bạn độc giả đang đọc truyện của Mộc. Sau này, mỗi phần của truyện đều sẽ có một chương đặc biệt dành tặng các bạn. Mọi người theo dõi truyện của Mộc nha!
Lưu ý: Những gì Mộc viết trong chương đặc biệt đều không có ở những chương khác. Là câu chuyện phía sau nữ nhân vật Lê Thủy Tinh, và được cô ghi lại trong quyển nhật kí với tên đề tựa "Tự truyện Lê Thủy Tinh".
~oOo~
Có một khoảng thời gian tôi đã tự hỏi xem, rốt cuộc bản thân cần gì. Tôi đã từng oán trách ông trời rằng ông ấy không công bằng với tôi nhưng khi bình tâm suy nghĩ lại, tôi bỗng nhận ra rằng, ông trời thật ra không bất công với tôi chút nào, chỉ là tôi đã dùng cái thái độ tiêu cực nhìn về tương lai phía trước thôi.
Hôm nay, tôi đi qua rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều loại người. Nhưng chẳng thể tìm ở đâu ra được cái con người đã cùng tôi đi qua cái lứa tuổi đẹp nhất ấy. Tôi nghĩ, có lẽ tôi nên tập cách quên đi tất thảy mọi điều đã từng xảy ra ấy, và bắt đầu lại một câu chuyện mới. Thế nhưng, mỗi lần nhắm mắt lại, tôi chẳng thể nào tìm được lời giải đáp cho câu hỏi: Rốt cuộc tôi phải làm thế nào đây?
Lại bắt đầu một ngày mới, hôm nay trời Nhật Bản vào thu, gió cứ thổi mãi, trời không một gợn mây. Tôi mặc chiếc áo phông trắng và quần jean, quàng một chiếc khăn choàng cổ. Chưa bao giờ tôi cảm thấy lòng nhẹ nhàng như hôm nay, có thể thong thả tản bộ trên con đường đầy lá thông già.
Thật ra, đã lâu lắm rồi, kể từ cái ngày mà Hàn Thiên rời khỏi, tôi luôn vùi đầu vào công việc, để quên đi những chuyện đau buồn mà bản thân đã trải qua. Cuối cùng, tôi nhận ra, có một thứ có thể song hành cùng cùng thời gian và công việc, nó được gọi là nhớ nhung.
Có một loại nhớ nhung chẳng gọi được thành tên, nó luôn song hành ngay cả khi bạn quây quần giữa bộn bề của cuộc sống. Nó luôn theo bạn ngay cả khi bạn ngủ hay cả lúc bạn tỉnh giấc, nó đều luôn ở bên bạn như một người bạn, mà lúc nào bạn cũng chẳng thể biết được sự tồn tại của loại nhớ nhung này.
Thế giới này rộng lớn vô hạn, gặp được ai, yêu được ai thì hãy biết quý trọng, đừng để khi nó đã vụt khỏi tay thì mới biết đến sự tồn tại của nó, lúc đó đã quá muộn để níu giữ rồi. Cho nên hãy trân trọng những gì bạn đang có nhé! Đừng giống như tôi, khi đã mất rồi mới đuổi theo!
Nhìn vào quán cà phê nhỏ ven đường, trên tấm biển đang chạy một dòng chữ "Life always give you opportunities named tommorow!"
Phải! Cuộc sống luôn cho bạn những cơ hội, nó mang tên ngày mai!
Rồi sẽ có một ngày bạn chợt nhận ra, cuộc sống có lắm những thứ tốt đẹp đợi bạn. Thế nên đừng vì một thứ gì đó mà đánh mất cả tuổi xuân. Và cũng đừng vì tuổi xuân mà bỏ quên một ai đó!
Tôi vốn định rời đi nhưng thu hút sự chú ý của tôi chính là cái người đang ngồi trong quán cà phê nhỏ kia. Tiến lại gần một chút, tôi phát hiện người đó là Dương Sâm. Anh mặc một bộ đồ thể thao cổ rộng màu xám nhạt. Tôi bước vào cửa, nhân viên phục vụ có ý muốn hỏi tôi uống gì nhưng tôi ra dấu bảo họ im lặng. Khi tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Dương Sâm vẫn chưa phát hiện ra tôi đang ngồi trước mặt anh, tôi gõ nhè nhẹ xuống mặt bàn thủy tinh ba cái, lúc ấy Dương Sâm mới ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt anh hiện rõ hai chữ "tâm sự".
"Thủy Tinh? Ở đây bao giờ thế?"
"Vừa đến thôi!"
Dương Sâm vẫy tay gọi phục vụ nhưng bị tôi ngăn lại, tôi nói: "Tôi chỉ đến đây ngồi một lát, chút nữa sẽ đi ngay thôi!"
Chúng tôi không ai nói gì nữa, ngọn gió thu vẫn cứ thổi mãi. Đến khi tôi định đứng lên, Dương Sâm mới chậm rãi lên tiếng: "Thủy Tinh, cô đã từng yêu ai đó chưa?"
"Có, tôi đã từng yêu. Cậu ấy là cả tuổi xuân của tôi nhưng chúng tôi không thể ở bên nhau. Chúng tôi có con đường riêng của mình, cậu ấy vì tôi mà lẳng lặng chờ, còn tôi vì cậu ấy bay cao bay xa. Thật ra, tôi biết cậu ấy đã không còn ở bên cạnh tôi nữa nhưng tôi vẫn cứ đợi, cứ đợi cậu ấy..."
Dương Sâm dường như rất thích thú với câu chuyện của tôi, buông chiếc thìa trong tay xuống, hỏi: "Cậu ấy... mất rồi?"
Tôi lắc lắc đầu: "Không, cậu ấy còn sống. Nhưng vì một tai nạn mà bị liệt mất hai chân, sau đó cậu ấy bỏ đi mất, và tôi cũng không thể tìm được cậu ấy, nhưng tôi biết cậu ấy vẫn luôn dõi theo tôi! Dương Sâm, anh có tâm sự?"
"Ừ!"
Nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi đứng dậy. Định ra về, trước khi về tôi không quên nói với anh một câu: "Dương Sâm, có đôi khi yêu một người không cần biết người ấy có yêu mình không chỉ cần anh biết bản thân yêu người ấy là được rồi. Trong tình yêu, có yêu, có tha thứ và có hi sinh, tình yêu chẳng phải là mua bán, anh là người chịu thiệt cũng chẳng sao đâu. Đừng để khi người ấy đã xa anh rồi anh mới biết hối hận, lúc đó không còn kịp nữa đâu! Tôi về trước nhé!"
Sở dĩ tôi nói với Dương Sâm như vậy là vì Hàn Thiên đã từng nói với tôi như vậy. Tôi chẳng muốn thêm một ai giống tôi nữa, đến khi tình yêu đã rời xa mình, lúc ấy mới hối hận thì đã muộn rồi.
Trong tình yêu, chẳng có chữ hơn chữ thua gì nhau cả. Nếu bạn thật lòng yêu ai đó thì thiệt một chút cũng chẳng sao. Cái quan trọng là khi bạn quay đầu mỉm cười với quá khứ, ít ra bạn đã từng yêu, đã từng hận, đã từng tha thứ, đã từng buông tay và cầu chúc người ấy hạnh phúc.
"Gửi tất cả những người tôi yêu..."