Tối hôm đó, tôi rất thê thảm bước ra khỏi nhà hàng. Bọn họ thật đáng ghét, gọi hết bao nhiêu là món. Điều đáng giận nhất là tên Tịch Hướng Hoành kia đã ăn chực mà không biết ngượng, gọi một bàn thức ăn ngon. Tôi cảm thấy anh ta hình như có thâm thù đại hận với tôi mà. Lúc anh ta bao ăn thì dẫn chúng tôi đi đến một quán ăn lụp xụp nằm bên vệ đường. Còn đến lượt người ta thì anh ta hào sảng chọn địa điểm. Anh ta nhất định bị quả báo!
Trong lúc tôi đang xem lại lịch sử cuộc gọi, Tịch Hướng Hoành rất chi là biểu cảm đứng bên vệ đường, gào rú tên tôi: “Lê Thủy Tinh, lần sau đi ăn tiếp nha!”
Tôi rất muốn quăng ngay chiếc điện thoại trong tay vào mặt anh ta, nhưng suy nghĩ lại thì... cũng không được. Thế nên đành ngậm đắng nuốt cay vẫy vẫy tay với anh ta. Dương Sâm không biết ở đâu chạy xe tới: “Thủy Tinh, về không?”
”Không cần đâu, tôi còn có chút việc phải làm, anh về trước đi!”
Dương Sâm nghe tôi nói như vậy, đạp chân ga. Chiếc xe đua của anh ta chạy mất hút. Bây giờ trời cũng đã tối lắm rồi, bay qua bay lại giữa Tokyo và Luân Đôn những hai lần. Nhìn màn hình điện thoại, đã giờ đêm rồi. Tôi lê những bước chân nặng nề trên đường dành cho người đi bộ.
Đột nhiên, bờ vai của tôi chạm vào ai đó. Chiếc áo khoác quen thuộc kia, tưởng chừng như tôi đã quên rồi nhưng sự thật tôi còn nhớ rất rõ. Vội vàng giữ chặt người trước mặt, tôi nói: “Hàn Thiên, tớ vẫn đang đợi cậu!”
Khi nhìn rõ người trước mặt là ai, tôi mới từ từ buông tay ra: “Xin lỗi tôi nhận nhầm người!”
Người đàn ông đó chỉ cười cười rồi vội vàng đi mất. Làm như tôi là người không bình thường. Tôi cũng cảm thấy mình không bình thường, Hàn Thiên làm sao có thể xuất hiện ở đây được cơ chứ? Bởi lẽ cậu ấy sẽ không nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ đến như vậy. Tôi nhớ đến câu nói của Hàn Thiên năm đó, dường như nó vẫn cứ vang vọng bên tai tôi: “Trên thế giới này có hàng vạn người tên là Thủy Tinh, nhưng cậu là độc nhất vô nhị...”
Ngày hôm nay tôi đã hiểu được câu nói ấy, nhưng đáng tiếc tôi hiểu được nó quá muộn. Phải, trên thế giới này tồn tại hàng vạn con người, nhưng tôi là duy nhất của cậu ấy, cũng giống như cậu ấy là niềm kiêu hãnh trong tôi. Nhưng qua rồi, đã qua rồi, sẽ không còn ai có thể yêu tôi giống như Hàn Thiên đã từng yêu. Cậu ấy yêu một cách thầm lặng, nhẫn nhịn chịu đựng cũng như chờ đợi tôi. Sẽ không còn ai nữa đâu, bởi vì đối với tôi, cậu ấy là duy nhất, là duy nhất trong trái tim tôi.
Chậm rãi lê từng bước trong đêm vắng. Thành phố Tokyo về đêm, ánh đèn điện xa xăm kia vẫn sáng. Như có mà lại như không. Hòa vào dòng người đi bộ, rất nhanh tôi đã về đến nhà. Bật hết tất cả đèn lên, tôi tự nhiên cảm thấy vô cùng chói mắt, tôi lại nhớ đến Hàn Thiên, những lúc như này, có lẽ cậu ấy sẽ nói với tôi: “Thủy Tinh, tớ thấy cậu nên đổi đèn tường đi, màu cam ấy, giống như của tớ, sẽ không chói mắt nữa...”
Tôi ngã người trên chiếc ghế sô pha bên cạnh. Tôi sống trên đời hai mười năm vẫn không hiểu thế nào là không mất đi làm sao biết trân quý, không mất mà phục hồi sẽ không biết thế nào là đau khổ. Nhưng chỉ một lần Hàn Thiên ra đi mãi mãi, tôi đã biết thế nào gọi là quý trọng. Có lẽ tôi nên cảm ơn cậu ấy nhỉ? Bởi vì nhờ cậu ấy tôi đã biết trân trọng những gì mình đang có, như cách mà cậu ấy trân trọng tình cảm dành cho tôi.
Hàn Thiên từng nói: “Có thể hôm nay cậu không hiểu những gì tớ nói, nhưng cho đến một ngày nào đó cậu nhất định sẽ hiểu!”
Đúng, tôi đã hiểu nhưng tiếc rằng cậu ấy đã không còn!
Hàn Thiên từng dạy tôi một đạo lí: “Cậu đừng nản. Rồi sẽ có một ngày, cả thế giới này sẽ biết đến cậu.”
Ngày đó cũng đã đến rồi nhưng người dạy cho tôi cái đạo lí ấy lại không thể chứng kiến được lúc cả thế giới biết đến tôi.
”Thủy Tinh, tớ thích cậu...”
”Thủy Tinh, tạm biệt cậu...”
”Thủy Tinh, hạnh phúc nhé!”
Tất cả dường như vẫn còn như ngày hôm qua, mà tôi đã đi qua cái ngày hồn nhiên đầy non trẻ ấy. Cả tôi và Hàn Thiên đều như nhau, chúng tôi mãi mãi cũng chẳng hiểu được thế nào là hạnh phúc trọn vẹn. Thôi thì trải nghiệm từng ngày của cuộc sống, có được cho là hạnh phúc trọn vẹn.
Có người từng nói: “Trên thế giới không có thứ gọi là hạnh phúc trọn vẹn, chỉ khi trải qua đau khổ chúng ta mới biết cách tìm thấy nụ cười...”
Hôm đó, nước mắt theo tôi vào giấc ngủ. Lần này tôi mơ một giấc mơ thật dài thật dài.
...
Những chiếc lá thông màu đỏ cam rơi đầy trên con đường đến trường, tôi rảo bước thật chậm, thật chậm trên con đường nhựa quen thuộc. Năm nay, tôi đã là học sinh cấp ba, trải qua khoảng thời gian khổ cực rèn luyện trong cái lò luyện đơn của bác tôi, hôm nay tôi đã toàn mạng trở về với quỹ đạo của cuộc sống. Ngoài mặt thì nhìn tôi điềm đạm thế thôi, nhưng trong lòng tôi thì đang nhảy nhót theo điệu nhạc đấy.
Rất nhanh tôi đã đến lớp học. Cũng như mọi ngày, Thanh Tuyền là người sôi động nhất, vừa vào lớp đã nghe được giọng hát giết người của Thanh Tuyền. Còn Thiên Tình thì đang nhấm nháp món ăn khoái khẩu của nó. Tôi như thường ngày ngồi vào bàn học, lấy một quyển truyện tranh trong cặp ra đọc. Tuy rằng năm nay tôi đã học lớp mười, nhưng mà tính nào vẫn tật nấy. Tôi rất thích đọc truyện tranh!
Đọc được chưa bao lâu thì tiếng chuông vào giờ học vang lên. Hàn Thiên hổn hển chạy vào lớp, lại đi trễ! Ngồi xuống bên cạnh tôi, vẫn như mọi ngày cậu ấy lấy ngay ra một quyển sách, nhưng thực ra là mặt cúi gằm vào trong sách nhưng tâm hồn thì treo ngược trên cành cây đại thụ ngoài sân trường.
Tôi rất tốt bụng nhắc nhở Hàn Thiên: “Nè, cậu lơ đãng đi đâu thế hả?”
Hàn Thiên chưa kịp trả lời thì giọng nói chua lét của Thục Trinh vang lên: “Đóng tiền đi nè, hôm nay ai không đóng, tớ phạt sất!”
Thế là mấy đứa trong lớp mặt xị xuống, ấm ức đưa tiền cho Thụ Trinh. Sau khi Thục Trinh thu tiền xong, cô giáo cũng vừa vào lớp. Chúng tôi lại bắt đầu tiết học Sinh chán ngắc của cô Oanh. Tôi hôm nay đặc biệt thích học Sinh, cho nên chăm chú nghe cô giảng bài. Bù lại, tên ngồi cạnh tôi đang đọc quyển truyện tranh của tôi.
Rốt cục cậu ta có đang học không nhỉ?