Ở với cậu mới đó đã năm ngày, hôm nay là Chủ Nhật, một ngày cuối tuần mát mẻ, từng cơn gió hiu hiu thổi nhè nhẹ.
Như mọi cuối tuần, buổi chiều tối hai người thường đi dạo mua sắm vài món đồ linh tinh.
Đi ngang OCEAN, không khí nơi đây khiến Lệ Thanh dừng bước, lâu rồi cả hai chưa đến đây.
"Chính Phong, sao anh lại mua lại chỗ này?"
Đã đổi cách xưng hô được vài ngày nhưng nói ra vẫn có chút ngượng ngùng.
Bàn tay lớn đang nắm lấy tay cô siết chặt lại một chút: "Nơi này có nhiều kỉ niệm với anh, là nơi anh gặp em từ lúc chưa hiểu chuyện đến lúc theo đuổi em, có thể nói là nơi kết nối chúng ta, anh sẽ mở rộng thêm chi nhánh, để OCEAN không bao giờ biến mất khỏi thế gian này.
"
Tự nhiên hôm nay lại sến súa vậy////
Lệ Thanh phân vân có nên sờ thử trán cậu xem có bị bệnh hay bị đập đầu vào chỗ nào không.
Thấy cô im lặng, cậu cũng ngờ ngợ nhận ra tự nhiên lại nói mấy lời kì cục này bèn ho liền vài cái, kéo theo cô đẩy cửa vào trong, tiếng chuông treo trên cửa kêu leng keng, thu hút cái nhìn từ nhân viên.
Hàn Lâm bây giờ đang bận làm đồ án tốt nghiệp nên vị trí quản lí đã giao cho người mới, còn cậu ấy đã có suất vào Phong Nguyệt làm rồi.
Hôm nay, cô và Chính Phong đi ăn ở bên ngoài thế nên ăn mặc có chút kĩ lưỡng, cậu mặc chiếc áo sơ mi đen, tay áo xắn gần nửa gọn gàng, mặc quần cũng đen nốt, khéo léo khoe đôi chân dài miên man.
Trái lại với cậu, Lệ Thanh lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài quá đầu gối, cùng với quần jean đen trông cực kì thời trang.
Không gian bên trong rất rộng rãi, vì là vào cuối tuần nên khá đông khách, từng hàng máy đều tăm tắp, nhìn rất đẹp mắt.
Một cậu trai trẻ đang chơi game cảm thấy có người lại gần thì nhìn sang, khuôn mặt có chút bất ngờ: "Chính ca, sao anh lại ở đây?"
Nói xong cậu bạn bên cạnh cậu ta cũng nhìn theo.
??? Họ quen nhau sao?
Lệ Thanh chớp chớp mắt.
"Xin chào, anh là Dư Cảnh, nếu thích thì có thể gọi anh là Cảnh Cảnh.
"
Dư Cảnh trông rất ưa nhìn, cao tầm m cậu ta năm nay tuổi, nhưng gương mặt nhìn có hơi trẻ con, làn da lại trắng mướt, nhìn không tương xứng với số tuổi chút nào.
"Còn anh là Hạ Mộc.
"
Tuổi của Hạ Mộc cũng ngang Dư Cảnh, có điều vẻ ngoài nghiêm túc khiến cậu ta trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Thấy cô vẫn chưa hết thắc mắc Dư Cảnh tiếp tục giải thích: "Bọn anh vừa được tuyển vào công ty đấy, còn em là em gái anh Chính à? Gen tốt thật, ai cũng đẹp hết chỗ chê.
"
Chính Phong im lặng nãy giờ chợt phun ra hai chữ sát thương thấu tận trời xanh: "Trừ lương.
"
Không biết mình đã nói sai cái gì, Dư Cảnh quay sang khóc lóc.
"Anh Chính, mới gặp mặt có hai lần, còn chưa đi làm ngày nào mà hai lần anh đều trừ lương, anh muốn thằng em này sống sao đây.
"
Lần gặp mặt đầu tiên của họ là lúc được trúng tuyển, vì vui mừng quá khích mà Dư Cảnh lỡ tay làm rơi chậu hoa nhỏ, Chính Phong cũng không phản ứng mãnh liệt gì, miệng cũng phun ra hai chữ khiến cậu ta sầu thúi ruột.
Thấy thằng bạn thân mình tội nghiệp quá, Hạ Mộc cũng mở lời với cô: "Thế là bạn gái hửm?"
Lệ Thanh vừa gật đầu xong, Dư Cảnh lại nhanh nhảu nói tiếp: "Là chị dâu, chị dâu, em có mắt không thấy thái sơn, chị dâu cứu em.
"
"Dư ca, yên tâm, tiền em giữ, nhưng phải xem biểu hiện của ca như nào.
"
Quá rõ ràng, cô muốn dùng tiền mua chuộc đồng minh.
"Được, được, nghe lời chị hết.
" Được cây lớn bảo kê, Dư Cảnh đứng lại thẳng thóm, tay nghiêm túc giơ lên trán kiểu tuân lệnh đại ca.
Chính Phong nhíu mày: "Làm việc chính đi.
"
Vào ôn lại kỉ niệm mà lại thành ra buổi giao lưu kết bạn, hết nói nổi cô.
Hai người kia cũng trở lại vị trí tiếp tục công việc còn dở dang ban nãy.
Bỗng nhiên, cô cũng muốn chơi game một chút, Lệ Thanh yên vị trước màn hình máy tính, số máy quen thuộc.
"Anh Chính, lúc trước chơi máy tính nhiều quá thường bị chú dì cấm túc, đi học về em phải chui vô quán net để lên U Linh với anh đấy.
" Lệ Thanh vừa nói, vừa đăng nhập vào game.
Không ngờ tuổi thơ cô cũng dữ dội quá, trông ngoan ngoãn vậy mà cũng biết trốn đi chơi điện tử.
Dạo gần đây không thường xuyên chơi, nhiệm vụ xếp chồng xếp đống, thứ hạng của cô và cậu vẫn đứng top đầu, nhưng cũng bị tụt đi vài phần, người chơi mới dạo này cũng hăng dữ.
Game được nâng cấp khó hơn trước rất nhiều nhưng đi cùng Chính Phong nên cô không lo lắm, chiến thắng nằm trong lòng bàn tay một cách dễ dàng.
Ngày mai chính là ngày đầu tiên đi làm của mọi người trong công ty, cô cũng có chút háo hức, như một đứa trẻ mà cả đêm thao thức lăn qua lăn lại.
Nhân lực đông đến mức Lệ Thanh không tài nào tin nổi, chỉ mới thành lập cách đây một tuần mà Phong Nguyệt đã đông người đến vậy sao?
giờ sáng.
Không gian rộng rãi chìm trong sự tĩnh lặng, thứ âm thanh duy nhất tồn tại chính là tiếng gõ lạch cạch kia, ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím, nhanh nhẹn khi di chuyển chuột, không khí tràn ngập sự nghiêm túc, đến thở cũng không ai dám thở mạnh.
Đa số ở đây đều là sinh viên mới ra trường hoặc sinh viên năm cuối đến thực tập, tất cả đa số đều còn rất trẻ, rất có tương lai.
Nam, nữ đều có phòng nghỉ riêng cho nên việc họ ở chung rất thoải mái, nếu tăng ca thì sẽ ở lại ngủ qua đêm, ở đây gì cũng có, muốn ăn đã có bếp, không muốn nấu nướng thì có cửa hàng tiện lợi gần đó, muốn ngủ thì đã có sẵn chỗ, nói chung là ở đây cực kì tốt, không thiếu gì.
Ở công ty, Lệ Thanh cũng chẳng làm gì nhiều nên cũng dần trở thành chủ đề bàn tán của nhân viên, ngoài Hàn Lâm, Dư Cảnh và Hạ Mộc ra, tất cả đều không biết cô là bà chủ, chỉ nghĩ cô là trở lí suốt ngày chạy lăng xăng theo tổng giám đốc Hứa thôi.
Ban đầu, cô dự định đem dàn máy của mình đến công ty làm để thuận tiện làm việc, nhưng Chính Phong lại dắt cô đi xem máy ở chỗ anh Đinh Mặc, vì thế mà cô lại có thêm đồ chơi mới.
Tập đoàn Phong Nguyệt quy mô không lớn lắm nhưng ngày càng trở nên nổi tiếng, phủ sóng khắp báo đài, thanh danh tổng giám đốc Hứa trên sàn chứng khoán ngày một nâng cao, càn quét mọi hợp đồng lớn nhỏ, chính vì thế mà công ty luôn trong tình trạng quá tải nhân viên, người đến đây không vì danh tiếng thì vì độ đẹp trai của Chính Phong, cho nên khâu tuyển chọn lần này cực kì khắt khe, nhưng khi đã được tuyển chọn rồi thì làm việc rất thoải mái, đãi ngộ cũng vô cùng tốt.
Hai người vẫn không có ý định mở rộng công ty, cứ như vậy đã ổn rồi, tiền kiếm được họ xài mấy đời cũng không hết nữa, bây giờ chỉ chủ yếu tập trung về chất lượng để hoàn hảo nhất, đến mức không cần có sự góp mặt của Chính Phong công ty vẫn được điều hành ổn thỏa.
Hơn một tháng nay, cô dần trở nên quen thuộc với cuộc sống này, trước khi chính thức làm ở Phong Nguyệt, Lệ Thanh cố gắng xử lí hết tất cả công việc cũ để chấm dứt trong tháng nên cô không để tâ m đến bạn trai lắm, làm cậu ta dường như giận mất rồi.
Dựa người vào ghế sau khi hoàn thành tất cả hợp đồng, cả người đều nhức mỏi, nhất là cái lưng già cỗi của cô, từ giờ đã được giải phóng rồi, làm ở chỗ Chính Phong may ra sẽ không cần phải ngồi nhiều như thế này.
Cô thở một hơi dài, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Cảm giác êm ái từ chiếc giường mang lại khiến cô thấy thoải mái vô cùng.
Lệ Thanh lăn qua lăn lại trên giường lớn trong phòng riêng của Chính Phong, chỉ có một mình cô nằm, còn Chính Phong đâu? Là cậu đem cô vào đây?
Lệ Thanh nhìn lên đồng hồ trên tường, lúc này là giờ sáng, cô lười biếng trùm chăn kín mít bước xuống giường mở cửa ra ngoài.
Quả nhiên là cậu nằm ngủ ngoài này, thời tiết vào thu bắt đầu se lạnh, ấy vậy mà Chính Phong lại không đắp chăn, nằm ngủ ngon lành trên ghế sofa kia.
Cô nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cậu, đôi chân trần vì sàn nhà lạnh mà khẽ run lên.
Khuôn mặt khi ngủ của cậu vẫn đẹp trai như vậy, ngũ quan cực kì hoàn hảo, Lệ Thanh rướn người, hôn lên môi cậu một cái.
Cứ ngồi ngắm cậu mãi cho đến khi Chính Phong thức giấc.
Hàng mi dài lười biếng nâng lên, kéo theo sự xuất hiện của ánh mắt cọc cằn vì chiếc ghế này quá ngắn so với chiều dài của cậu nên cơ thể khá mỏi.
Lệ Thanh ngồi bệt dưới sàn, dùng hai tay chống khuôn mặt nhỏ, hai chân khoanh tròn, người hướng thẳng về ghế, không vì thấy cậu thức dậy mà đổi tư thế.
"Chào buổi sáng, Chính ca.
"
"Lạnh, lên đây ngồi.
" Chính Phong ngồi dậy, kéo cô lên trên ghế, xoa đầu cô một cái rồi vào nhà vệ sinh.
Không lâu sau, cậu trở ra thì nhìn thấy cô đang cuộn tròn trong chăn, nhìn rất đáng yêu, ấy vậy mà mặt cậu vẫn không thay đổi biểu cảm, cứ lạnh lẽo như vậy mà đến ngồi bên cạnh cô.
Thấy cậu ngồi xuống, cô lấy chăn đắp cho cậu rồi dựa cả người vào lồ ng ngực ấm áp.
"Ôm em.
"
Bình thường không cần cô sáp lại cậu cũng chủ động ôm cô, vậy mà lần này lại để cô nhắc nhở, cậu bị làm sao thế? Mới thả ra có chút mà lại như người xa lạ vậy.
"Giờ mới chịu nhớ đến anh?" Cậu nghiêng đầu, vẫn không có ý định ôm cô.
Lệ Thanh gãi gãi má: "Em chỉ hơi chú tâm vào công việc thôi, lỡ kí hợp đồng nên phải làm nốt, anh đừng giận, được không? Em đền cho anh.
"
Một bên lông mày cậu nhếch lên thăm dò tình hình: "Thứ anh muốn em chưa làm được đâu.
"
"Anh muốn gì?" Lệ Thanh chớp chớp mắt.
"Thật sự muốn biết?"
Cô gật đầu lia lịa.
Chính Phong nghĩ nhanh, nuốt nước bọt, giữ eo kéo cô lại gần, giọng nói trầm ấm nhấn mạnh từng chữ: "Muốn solo với em.
"
Lệ Thanh nhăn mày khó hiểu: "Thế đơn giản thôi…"
"Đơn giản cái khỉ, là kiểu solo cả đêm trên giường.
"
"…".