Xem xong đoạn video thứ nhất, Tần Hoán Sâm lại càng mong đợi hai cái Uwewe sau hơn. Tuy rằng chỉ là forward, nhưng forward cũng có liên quan mà.
Khoan đã, tầm mắt vừa dừng trên ba chữ to đùng kia anh liền thấy bực mình — Thẩm Trạch Lâm, khóe môi Tần Hoán Sâm đang không ngừng cong lên hoàn toàn đóng băng.
Hừ hừ, cái — gương mặt — càng lớn lên càng trơ trẽn kia, cả ngày chỉ biết quyến rũ tiểu minh tinh.
Nhìn một loạt tim hồng nhảy lên lúc tiểu minh tinh forward lại, thời gian giữa hai cái weibo chưa đầy một phút đồng hồ, mà bản thân anh, đợi cả một ngày cũng không thấy cậu trả lời.
Một tiếng “rắc” vang lên, con chuột trong tay Tần Hoán Sâm đã chính thức tuyên bố từ trần như vậy đấy.
Ha ha, đầu năm nay chất lượng chuột máy tính thật sự càng ngày càng tệ, còn nói là bản giới hạn, thực quá vô dụng rồi.
Nhìn hai người đang kề sát mặt trên màn hình máy vi tính, nhìn thế nào cũng thấy thật chướng mắt!
Tay lại hơi ngứa rồi.
“Ring ring ~ “
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Tần Hoán Sâm xoay đầu, cái tên hiện lên trên màn hình khiến anh từ bỏ ý định hoạt động ngón tay, tiếp điện thoại.
“Có rắm thì phóng.” Tần Hoán Sâm giọng điệu âm trầm nói.
Chử Hoành ở đầu kia điện thoại bất giác run run người, cuộc điện thoại này, hình như quá không đúng lúc rồi.
“Ha ha, chuyện này, chuyện này, thật ra tôi muốn nói…” Chử Hoành do dự, vốn còn định lấy chuyện bức ảnh trêu chọc A Sâm một chút, có điều Chử Hoành biết rõ tính tình của anh lúc này nên rất không tiết tháo mà ỉu xìu.
“Cho cậu một phút cơ hội cuối cùng.” Tần Hoán Sâm giọng điệu dứt khoát nói.
“Tôi muốn nói với cậu là tiểu Thần Thần…” Chử Hoành dứt khoát thay đổi chiến lược.
“Tiểu Thần Thần?” Tần Hoán Sâm nhạy bén nắm được những chữ quan trọng, trong giọng nói không nhịn được ẩn chứa chút chua xót mà chính anh cũng không phát hiện, “Quan hệ của các người lúc nào trở nên tốt như vậy, hả?”
“Cái gì chứ, thật ra cũng chỉ là một cái tên gọi thôi mà.” Chử Hoành lập tức nhanh chóng vớt vát lại.
“Thẩm Trạch Lâm cũng gọi cậu ấy như vậy?”
“Tôi cũng chỉ nghe hắn ta gọi như vậy nên mới gọi theo thôi…” Giọng nói Chử Hoành càng ngày càng nhỏ.
Tần Hoán Sâm “cạch” một tiếng đứng lên, trái tim bé nhỏ trong ngực lo lắng nhảy loạn xạ, mà bản thân anh vẫn đang tỉnh táo đứng yên một chỗ không nhúc nhích.
Trong lúc anh không biết, hai người kia đã cấu kết đến mức độ này rồi sao?
Không được! Mình phải hành động!
“Còn chuyện gì sao?” Tần Hoán Sâm cực kỳ mất kiên nhẫn hỏi.
“Không, không còn.” Chử Hoành vô thức đáp lại.
Mãi đến khi cúp điện thoại, lúc này Chử Hoành mới nhớ tới, ơ? Mình muốn nói cái gì với cậu ta nhỉ? Bỏ đi, dù sao cũng không phải là chuyện to tát gì.
Số điện thoại tiểu minh tinh đã sớm bị Tần Hoán Sâm lưu vào di động, chỉ bởi vì một số chuyện mới chưa gọi điện thôi.
Ngón tay dừng lại trên ba chữ “Tiểu minh tinh” trên màn hình điện thoại siêu mỏng, lông mày Tần Hoán Sâm không nhịn được nhíu lại.
Dựa vào cái gì bọn họ đều thân mật gọi là Tiểu Thần Thần, mà “Tiểu minh tinh” quen biết mình trước nhưng vẫn không có cảm giác gần gũi như vậy chứ?
Phải sửa lại!
Nhưng sửa thành cái gì bây giờ? Chuyện này cũng là một vấn đề.
Đầu tiên phải loại bỏ những cái tên quá nhỏ nhặt, quá tầm thường, quá dung tục, không phù hợp thân phận to lớn của anh chút nào.
Bảo bảo bối bối gì gì đó, nghĩ tới đây tai Tần Hoán Sâm không nhịn được có chút đỏ lên, không được, không được, anh chính là một tổng tài ngay thẳng.
Đột nhiên ánh mắt Tần Hoán Sâm sáng lên, đổi thành “Người của mình” là được rồi! Một cổ khí phách đập vào mặt đúng không? Vì để tiểu minh tinh nằm vị trí đầu tiên trong danh bạ của mình, thêm vào một chữ “A” ở phía trước.
Tuyệt vời! Tần Hoán Sâm thoả mãn gật gật đầu, vấn đề bây giờ chính là, làm sao để gửi tin nhắn này.
“Ngủ chưa?” Tần Hoán Sâm cảm thấy giọng điệu các thứ đều không có vấn đề gì liền gửi tin nhắn đi.
Lúc này Tô Vũ Thần đang nằm trong căn phòng đoàn phim phân cho mình xem tác phẩm lúc trước của Chử Hoành, vừa tắm xong cả người làm ổ trên giường thoải mái vô cùng.
Sau khi điện thoại di động vang lên thuận tay cầm lấy.
Một dãy số xa lạ, ai vậy?
Tô Vũ Thần tò mò mở tin nhắn ra — Ngủ chưa?bg-ssp-{height:px}
Kẻ này muốn cái gì vậy chứ? Dám đánh chủ ý lên người cậu. Tô Vũ Thần chuyển mắt sang hướng cửa phòng, dám bước vào ta sẽ cho mi làm chị em tốt với Đông Phương cô nương!
Cũng không thể trách Tô Vũ Thần suy nghĩ nhiều, loại chuyện như vậy trước đây trong đoàn phim đã nghe nhiều rồi, cậu cũng nhìn thấy tận mắt một cô gái dáng vẻ không tệ hơn nửa đêm chỉ mặc một chiếc áo tắm gõ cửa phòng đạo diễn.
“Sao vậy, cô đơn à?” Khóe miệng Tô Vũ Thần cong lên thành một nụ cười xấu xa vừa trả lời tin nhắn vừa tìm kiếm một số vũ khí xung quanh để lát nữa dùng.
Tần Hoán Sâm một mực chờ Tô Vũ Thần trả lời, vì vậy vừa nhận được đã nhanh chóng mở ra xem.
Nhìn thấy một tin nhắn đầy hàm ý như vậy, mũi anh lại có chút nóng lên.
“Cậu đang làm gì?” Tần Hoán Sâm lần thứ hai gửi tin nhắn.
“Xem phim đó.” Tô Vũ Thần nhanh chóng trả lời lại.
Xem phim? Phim gì còn cần phải hỏi sao? Trong đầu Tần Hoán Sâm nghĩ đến tình cảnh Tô Vũ Thần vừa nằm trên giường xem phim vừa — “ầm” một tiếng, chỗ nào đó trên người bày tỏ kháng nghị.
Không xong rồi, không thể tiếp tục nói về vấn đề này.
“Tại sao không trả lời tôi?” Tần Hoán Sâm kịp thời nói sang chuyện khác.
Một ngày tôi gặp rất nhiều người đó, Tô Vũ Thần bĩu môi, trả lời: “Anh là ai vậy?”
Không ngờ nói chuyện nửa ngày rồi mà còn không biết mình là ai? Tần Hoán Sâm buồn bực, tiểu minh tinh ngốc ngếch này nói chuyện với ai cũng đều không kiêng kỵ như vậy sao?
“Tần Hoán Sâm!”
Tô Vũ Thần thờ ơ mở tin nhắn mới ra, sau đó “vèo” một tiếng từ trên giường nhảy lên, nút thắt áo tắm vốn không chặt đã trực tiếp bãi công.
Cảm giác một trận mát mẻ trên người, Tô Vũ Thần lập tức hốt hoảng chui trở vào ổ chăn, vẻ mặt quả thực là khóc không ra nước mắt.
Boss đại nhân ngài nói ngài trăm công nghìn việc, không có chuyện lại trêu chọc một minh tinh cấp ba như tôi làm gì chứ? Đùa giỡn tôi rất vui sao? Tôi đã nói cái gì đâu? Chẳng lẽ tên này cho rằng lúc nãy mình đang câu dẫn anh ta sao? Còn cái dấu chấm than này nữa, dấu chấm than chứng tỏ tâm tình kích động như vậy, làm sao có thể viết ra bằng dáng vẻ mặt than chứ? Cho nên vậy là tức giận rồi? Nhất định là tức giận rồi!
“Đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi /(ToT)/~~ “
“Ừm, vậy thì sao?” Tần Hoán Sâm rất hài lòng với thái độ của tiểu minh tinh, nhưng vẫn không thể quên một chuyện quan trọng là cậu vẫn chưa trả lời anh!
“Tiểu nhân lập tức trả lời ~(^_^)~ “
Tần Hoán Sâm vui vẻ trong lòng, bắt đầu chuyển sang nghiên cứu hai cái biểu tượng kỳ kỳ quái quái mà tiểu minh tinh gửi qua cho mình.
Nhìn thật thú vị, hơn nữa tiểu minh tinh còn gửi cho anh đến hai cái biểu tượng, dù sao anh cũng phải gửi lại vài cái mới phải.
Tô Vũ Thần gửi tin nhắn xong liền dùng tốc độ nhanh nhất mở Uwewe của mình ra, tìm bài đăng của Tần Hoán Sâm.
Trên bài post hỏi thăm làm sao khiến thỏ con vui vẻ, chẳng lẽ Boss nuôi thú cưng sao? Có điều, tưởng tượng dáng vẻ Boss mặt không chút biểu tình đưa cho thỏ con một củ cải đỏ, Tô Vũ Thần không nhịn được “xì” một tiếng bật cười, ôi, thì ra Boss còn có thuộc tính manh như thế này nữa sao.
Về chuyện làm sao khiến thỏ con vui vẻ, vậy còn không phải rất đơn giản sao? Trẻ con lớp mẫu giáo còn biết nữa, đút nó ăn cà rốt là được rồi, Tô Vũ Thần không chút áp lực cứ đáp lại như vậy.
Còn một thứ nữa, lại là một bức ảnh, Tô Vũ Thần nhẹ nhàng mở bức ảnh ra.
Ừm, khí phách của Boss vẫn trước sau như một, mặc tây trang đen cũng rất đẹp trai, sau đó, chuyện này, đứa nhóc ôm trong tay, tại sao, lại quen mắt như vậy chứ?
Tô Vũ Thần trợn tròn mắt, đây không phải chính là cậu sao?
Muốn đáp lại một emo giật mình, kết quả tay run lên, biến thành một đầu chó ánh mắt kỳ lạ.
Tô Vũ Thần vừa định giải thích một chút, Tần Hoán Sâm ở bên kia liên tục F trực tiếp gửi lại một dãy tim hồng, thật sự rất nhiều, còn nhiều hơn so với đống tim hồng Tô Vũ Thần forward Trầm Trạch Lâm trên Uwewe.
Tô Vũ Thần bối rối, lúc này điện thoại di động lại vang lên.
“Ngủ ngon, ngày mai tặng quà cho cậu ╭(╯╰)╮ “
Tô Vũ Thần run tay đánh rơi điện thoại di động lên giường, cậu mở lại tin nhắn, nội dung vẫn giống hệt như cũ.
Thật ra, người tối nay nhắn tin với cậu lâu như vậy, nhất định không phải là vị Boss cao lãnh kia đúng không?
Tần Hoán Sâm khá là hài lòng tắt điện thoại di động, cả buổi tối đều ngủ rất ngon, mà Tô Vũ Thần bị anh chơi một chiêu như vậy liền mất ngủ.
Đêm nay còn có thêm vài người mất ngủ, trong đó bao gồm Thích Ngọc phát hiện mình tỉnh lại trên giường bệnh, sau đó được báo rằng mình bị đuổi khỏi đoàn phim.
Thừa dịp Chu Vũ Hiên đến phòng vệ sinh, hắn ta tức giận đăng Uwewe, tất nhiên giọng điệu trước sau vẫn đơn thuần như Tiểu Bạch Liên. Không bao lâu sau, bài đăng này đã nhanh chóng lên top.