“Cậu muốn nói cái gì với tôi? Tôi nói chuyện này không phải tôi làm thì cậu tin không?” Tô Vũ Thần nhìn Thích Ngọc, sắc mặt bình tĩnh nói.
“Chỉ có mày, chỉ có mày mới có thể làm chuyện như vậy!” Thích Ngọc hung tợn trả lời.
Tô Vũ Thần dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn ta, “Sự thông minh ngày thường của cậu đi đâu mất rồi? Bị người lợi dụng mà còn tích cực như vậy.”
Thích Ngọc nháy mắt ngây người, nhưng rồi nhanh chóng kiên định lại, ánh mắt hung ác không giảm mà còn tăng lên.
Không có gì đáng nói cả, bây giờ cho dù cậu nói gì thì người trước mặt này cũng sẽ không tin cậu một chút nào, loại chuyện quýt làm cam chịu này cũng không phải là lần đầu tiên.
Tô Vũ Thần biết rõ người như vậy thì không thể để hắn có chút cơ hội trả thù nào, nhớ đến tên biến thái kiếp trước luôn ham muốn có được mình, liền dứt khoát đưa Thích Ngọc đến tay ông ta, có người nói lão biến thái kia thích nhất là chơi trò giam cầm, Tô Vũ Thần vừa nghĩ vừa dặn dò vệ sĩ lôi Thích Ngọc ra ngoài.
Mắt thấy trò khôi hài đã kết thúc, cuối cùng đạo diễn Chử Hoành lập tức gọi mọi người bắt đầu, dù sao mỗi ngày cũng tốn không ít tiền. Thay vì lãng phí ở đây, chi bằng dồn tiền để làm trang phục diễn viên càng tinh xảo hoa lệ hơn.
“Thật sự không cần đóng thế sao?” Chử Hoành chưa từ bỏ ý định lần thứ hai hỏi lại.
Không có đạo diễn nào lo lắng sốt ruột hơn so với anh ta, vì sợ diễn viên bị thương mà cứ luôn đề nghị sử dụng đóng thế, vậy mà diễn viên còn không đồng ý quả thực chuyên nghiệp đến mức khiến anh ta đau đầu.
“Yên tâm đi đạo diễn Chử, tuyệt đối không có vấn đề gì!” Tô Vũ Thần đầy tự tin nói.
Chỉ là một phân cảnh bị đâm thôi mà, đánh nhau gì gì đó, cậu còn rất thành thạo cơ.
Chử Hoành đành bất đắc dĩ kêu bắt đầu.
Nam thứ N đóng vai thích khách cầm lấy đạo cụ là cây đao đã chuẩn bị xong, ánh mắt chíu chíu chíu phát ra sát khí khắp người, một đao đâm thẳng vào tim Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần vốn phải là không có áp lực gì biểu diễn xong phân cảnh này, nhưng lại không nhịn được bắt đầu khẩn trương, trong nháy mắt khi đao đâm tới, theo bản năng xoay người tránh ra.
Thích khách ngẩn người, tiếp tục đâm thêm một đao.
Loại cảm giác lạnh như băng kia tuyệt không phải một cây đao giả có thể có, Tô Vũ Thần nóng ruột lần thứ hai xoay một vòng, miệng hô to: “Dừng lại! Đao có vấn đề!”
Cùng lúc đó trên cổ chân cậu truyền đến một cảm giác đau nhói, không xong rồi, chân đã bị trẹo.
Bốn vệ sĩ luôn luôn nhìn chằm chằm Tô Vũ Thần ngay khi cậu hét lên liền nhanh chóng vọt vào trường quay bảo vệ cho cậu, đồng thời chia ra hai người, một người kìm cổ tay của thích khách vừa ngã xuống đất, người còn lại nhặt đao lên đưa cho Tô Vũ Thần.
“Xảy ra chuyện gì?” Chử Hoành thấy tiểu tổ tông thực sự xảy ra chuyện, không nhịn được đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, tiếp tục hỏi: “Có bị thương không?”bg-ssp-{height:px}
Tô Vũ Thần đưa đao cho anh ta, có chút tiếc nuối nói: “Chân trẹo một chút, hôm nay sợ là không thể quay phim.”
Chử Hoành trong nháy mắt tiếp được cây đao liền sầm mặt, đao này vậy mà lại thần không biết quỷ không hay biến thành đao thật, nếu thật sự đâm vào trái tim kia thì làm sao mà sống chứ?
“Đến bệnh viện! Mau!” Chử Hoành vừa nói vừa gọi trợ lý của mình: “Tiểu Vương, nhanh, lái xe của tôi tới đây.”
“Khoan đã!” Tô Vũ Thần nhanh chóng cản lại, “Chỉ trật chân mà thôi, ngày mai sẽ khỏi, thật sự không cần đến bệnh viện lăn qua lăn lại đâu.”
“Người khác không cần, nhưng cậu không giống.” Chử Hoành cũng rất bất đắc dĩ, lỡ như để lại cái quỷ di chứng gì thì sao? Đợi đến lúc đó không biết A Sâm sẽ giày vò anh ta thế nào đây.
Câu này có ý gì? Gần đây đạo diễn thật kỳ lạ mà, Tô Vũ Thần sờ sờ cằm, lẽ nào đạo diễn muốn tiềm cậu?
Nhìn thấy Tô Vũ Thần lên xe rời đi, lúc này Chử Hoành mới thầm thở dài một hơi lấy điện thoại di động ra. Thay vì đợi A Sâm nghe được tin chạy đến tìm mình tính sổ, chi bằng mình đi tự thú trước thôi.
Một loạt tiếng chuông khó chịu qua đi, điện thoại được người bắt máy.
“Nói.” Vẫn là phong phạm tổng tài bá đạo chẳng hề thay đổi.
Chử Hoành xoa xoa mồ hôi chảy ra trên đầu, “Cái này, Tô Vũ Thần bị thương ở đoàn phim, vậy… Này, này!”
Không đợi Chử Hoành nói hết lời, điện thoại đã bị người ta thô bạo ngắt máy.
Anh hùng, tốt xấu gì cũng phải cho cơ hội giải thích chứ.
Nét bất đắc dĩ trên mặt Chử Hoành nhanh chóng chuyển thành vẻ âm trầm, ánh mắt đảo qua người cả đám nhân viên đoàn phim đang xem náo nhiệt, hừ hừ, dám gây chuyện trong đoàn phim của mình, đúng là chán sống rồi.
Tô Vũ Thần buồn bực bị vị trợ lý tiểu Vương vô cùng có trách nhiệm “thúc ép” làm một loạt kiểm tra, nếu cậu không chịu thì cô nàng bắt đầu rưng rưng nước mắt, quả thực còn chuyên nghiệp hơn so với một diễn viên như cậu.
Thật vất vả mới kiểm tra xong xuôi, rõ ràng chỉ trật chân một cái liền biến thành một tên tàn tật ngồi xe lăn, có cần gióng trống khua chiêng như vậy không chứ.
Tô Vũ Thần âm thầm chửi thề trong lòng, Hoa Văn hết sức vô tình đứng một bên xem kịch vui bị đẩy đi kiểm tra phòng.
Người nào đó vừa định ra khỏi cửa thì một đám vật thể không rõ đã bay vào người cậu, còn giang hai tay ôm cậu vào lòng.
Tô Vũ Thần (⊙o⊙) — bị gấu ôm!