“Đại nhân~” Trên mặt Tô Vũ Thần mang theo nụ cười cực kỳ rực rỡ, giọng điệu kéo dài đầy vẻ nịnh nọt.
“Ừm.” Tần Hoán Sâm hai tay ôm vai nhìn một hàng răng trắng của Tô Vũ Thần, vẻ mặt tự tiếu phi tiếu.
Trái tim Tô Vũ Thần nhảy lên một cái, mạnh mẽ nuốt vào những lời sắp thốt lên.
“Nói.” Tần Hoán Sâm tiếp tục truy hỏi.
Tô Vũ Thần cắn môi, đôi mắt thoáng chốc đã rưng rưng, nhãn thần tội nghiệp ra hiệu cầu cứu.
“Khả năng diễn xuất không tệ.” Tần Hoán Sâm gật gật đầu bình luận.
“Tôi không nghĩ ra được mà.” Tô Vũ Thần nhụt chí, nhỏ giọng lầm bầm một câu, “Gọi Tần tổng không phải rất hay sao?”
Tần Hoán Sâm kề sát vào cậu, vươn tay ra kéo gương mặt của cậu lại, để hai mắt cậu nhìn thẳng vào hai mắt của anh.
“Đó là lúc trước, bây giờ quan hệ của chúng ta đã khác rồi.”
Trong ánh mắt đen thẫm đầy nghiêm túc, còn phảng phất vẻ cưng chiều khiến Tô Vũ Thần có chút hoảng hốt, đó là cảm xúc chỉ có trong ánh mắt của mẹ cậu.
Có chút không chân thực.
Tô Vũ Thần lắc lắc đầu, giải cứu đầu mình khỏi tay Tần Hoán Sâm.
“Vậy gọi là Tần Boss? Boss đại nhân?” Tất nhiên những đáp án cậu nói ra đều bị Tần Hoán Sâm bác bỏ, hứng thú của Tô Vũ Thần không khỏi giảm xuống, không muốn đoán nữa.
“Anh là gì của em?” Tần Hoán Sâm vừa nói vừa liếc mắt nhìn điện thoại di động của Tô Vũ Thần.
“A, tôi biết rồi!” Hai mắt Tô Vũ Thần bỗng nhiên sáng lên, nhớ lại những bài post mà cậu đã từng xem, lớn tiếng nói: “Kim chủ đại nhân!”
“Haiz~” Tần Hoán Sâm hít một hơi thật sâu, “Ngày mai anh sẽ đưa vàng cho em!”
Hai mắt Tô Vũ Thần sáng lên, “Hào phóng vậy?”
Đang thiếu tiền nè, rất nhiều chuyện muốn làm đều bị hạn chế bởi một chữ tiền.
Từ sau lần trước cãi nhau với Tô Hằng Nghị, người nọ đã trực tiếp khóa thẻ tín dụng của cậu, bây giờ trong thẻ của cậu cũng chỉ còn hơn một vạn. Ăn cơm còn không đủ, nói gì đến làm việc.
Tần Hoán Sâm lập tức mở ví tiền của mình ra, quơ quơ trước mắt Tô Vũ Thần.
“Cho tôi?” Tô Vũ Thần nuốt nước miếng một cái.
“Sau này tiền của anh, cho em tha hồ xài.” Tần Hoán Sâm vừa nói vừa cất ví tiền vào, “Anh là gì của em?”
Thật xấu xa.
Tô Vũ Thần ai oán trừng mắt liếc Tần Hoán Sâm một cái.
Tần Hoán Sâm dứt khoát cầm lấy điện thoại di động của Tô Vũ Thần, quơ quơ trước mặt cậu.
“Tôi nghĩ ra rồi!” Trong đầu Tô Vũ Thần lóe lên linh quang, lúc đó chẳng phải anh ấy lấy điện thoại di động của cậu rồi sửa lại cái gì đó sao?
“Người đàn ông của tôi!”
Một tiếng “bịch” vang lên, ba người sống ào ào ngã xuống.
Từ dưới lên lần lượt là: Hoa Văn, bạn nhỏ trợ lý, Chử Hoành.
Chử Hoành đứng lên trước nhất, cười ha ha nói: “Hai người tiếp tục đi tiếp tục đi.”
Bạn nhỏ trợ lý lặng lẽ đứng một bên cố thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
“Ôi dào, thật ra người ta không nhìn thấy gì hết, thật đó.” Hoa Văn xoay thắt lưng thô to vung Lan Hoa Chỉ lên.
“Các người tới làm gì?” Tần Hoán Sâm xoay người lại, giọng nói không chút phập phồng, mặt không đổi sắc càng khiến đám người kia luống cuống hơn.
“Thật ra tôi chỉ tới xem Tô Vũ Thần một chút thôi.” Chử Hoành sờ sờ gáy vòng qua Tần Hoán Sâm đi tới trước mặt Tô Vũ Thần, “Thân thể thế nào rồi?”
Hoa Văn vội vàng đi theo, “Tôi cũng chỉ lo lắng cho tiểu Tô Tô nhà chúng tôi thôi.”
Tô Vũ Thần đỏ bừng mặt, vừa rồi nói những chuyện xấu hổ như vậy với Tần Hoán Sâm chắc bọn họ cũng nghe được ít nhiều.
Thấy Chử Hoành đang nói chuyện với cậu, đành phải giả vờ tự nhiên nói: “Đạo diễn, thật ra tôi cũng chỉ đau chân mà thôi.”
“Không cần để ý cậu ta.” Tần Hoán Sâm đi tới đẩy đẩy Chử Hoành, lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho Tô Vũ Thần rồi nói: “Xài thoải mái đi.”
Tô Vũ Thần vô thức nhận lấy, khi nghe thấy câu nói tiếp theo của Tần Hoán Sâm bỗng nhiên cảm thấy có chút phỏng tay.
Bàn tay Tần Hoán Sâm nắm chặt tay Tô Vũ Thần, ngăn cản động tác muốn ném tấm thẻ xuống của cậu, sau đó kề sát vào mặt cậu, thấp giọng nặng nề nói: “Nhớ kỹ, anh là người yêu của em, sau này gọi anh là Sâm.”
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cậu, Tô Vũ Thần cảm thấy mặt mình thoáng chốc đã nóng bừng.
“Hửm?” Tần Hoán Sâm tiếp tục hỏi.
Tô Vũ Thần bất giác gật gật đầu.
“Ngoan.” Tần Hoán Sâm sờ sờ đầu cậu, “Ngoan ngoãn dưỡng thương, vết thương lành mới cho phép xuất viện.”
“Cậu!” Tần Hoán Sâm chuyển mắt về phía Hoa Văn, vừa rồi đang nhẹ nhàng lập tức biến thành bão tuyết đầy trời, “Chăm sóc cậu ấy cho tốt.”
“Còn cậu nữa, ” Tần Hoán Sâm nhìn về phía Chử Hoành, “Đi theo tôi.”
Chử Hoành vui vẻ theo Tần Hoán Sâm lên chiếc xe sang trọng của anh, còn bạn nhỏ trợ lý kia từ sau khi ra khỏi bệnh viện đã bị đuổi về nhà.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lời nói của Tần Hoán Sâm vẫn ngắn gọn trước sau như một, thế nhưng Chử Hoành biết rõ tính tình của anh đương nhiên hiểu anh đang hỏi gì.bg-ssp-{height:px}
“Nhân viên đạo cụ trong đoàn phim nói là anh ta nhận tiền của Thích Ngọc đổi đao giả thành đao thật.” Chử Hoành trả lời một câu, tất nhiên lúc Tần Hoán Sâm nghe thấy cái tên Thích Ngọc liền nhíu nhíu mày, Chử Hoành liền giải thích: “Cũng là một minh tinh nhỏ, có chút quan hệ với Tô Vũ Thần, là…”
“Không cần nói, ” Tần Hoán Sâm khoát khoát tay, “Trực tiếp đóng băng.”
Chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé chẳng dính dáng gì, không đáng giá để anh hao tâm tốn sức nhớ kỹ.
Vẫn chưa kịp nói ra đã bị ngắt lời như vậy, Chử Hoành rất muốn nói thật ra chuyện này có gì đó không ổn lắm, có điều nhìn thấy Tần Hoán Sâm căn bản không hề để tâm, anh ta nghĩ nghĩ liền quên luôn. Nói cho cùng cũng chỉ là một minh tinh nhỏ không có danh tiếng mà thôi, muốn đóng băng hắn ta cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Hoa Văn thấy Tô Vũ Thần ngơ ngác vẫn giữ nguyên một tư thế không hề nhúc nhích, liền rón ra rón rén đi tới, cẩn thận định rút đi thẻ tín dụng cậu cầm trên tay.
Tô Vũ Thần phản xạ có điều kiện xoay cổ tay một cái, dùng ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn anh ta.
“Người ta chỉ muốn nhìn một chút thôi mà.” Hoa Văn bĩu môi, kiếp này còn chưa được chạm vào thẻ kim cương đâu, Tiểu Tô tô thật đúng là hẹp hòi.
“Ầy, cứ nhìn như vậy cũng được mà.” Tô Vũ Thần cầm thẻ quơ quơ trước mặt anh ta, phong thuỷ xoay vần, bây giờ cậu cũng có thể trải nghiệm lạc thú đùa giỡn người khác.
Hoa Văn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Tô Vũ Thần liền có chút chua xót, kẻ độc thân bị kích thích cả ngày bị tổn thương đến nỗi không chịu đựng được.
“Cảm giác được bao dưỡng rất tốt đúng không?”
Tô Vũ Thần xoay xoay tấm thẻ trong tay gật gật đầu, mặc dù khi kích động qua đi cũng hiểu rõ vẫn phải dùng thẻ của mình mới được.
“Tô Vũ Thần cậu hư hỏng rồi.” Vẻ mặt Hoa Văn đầy thương tiếc, “Sao cậu có thể bị người khác bao dưỡng như vậy chứ? Tiết tháo của cậu đâu? Tiết tháo của cậu đâu?”
Nói tới đây trong mắt Hoa Văn liền toát ra ngọn lửa bát quái hừng hực.
“Các người có lên giường chưa?”
Tô Vũ Thần không chút để ý gật gật đầu, liếc xéo Hoa Văn nói: “Mới vừa rồi ở góc tường, à không, ở khe cửa nghe lén vui không?”
Hoa Văn cũng gật gật đầu, sau đó vẻ mặt trở nên khó tin, “Lúc nào? Sao tôi lại không biết? Tôi chính là người đại diện kiêm trợ lý kiêm bạn khuê mật tốt của cậu đó!”
“Bỏ ngay mấy từ phía sau cho tôi.” Tô Vũ Thần tức giận nói, “Chính là đêm trước ngày vào đoàn phim, tôi say xỉn nghiêng ngả sau đó ngày thứ hai tỉnh lại đã ở trên giường anh ấy.”
“Ai? Người đàn ông của cậu?” Hoa Văn chế nhạo nói.
“Anh ấy nói muốn trừ lương của anh!”
Tô Vũ Thần quả quyết trả lời.
“Đừng đừng đừng, Tiểu Thần Thần cưng à, cưng nên giúp đỡ anh đây thổi chút gió bên gối anh ta nha.”
“Biến đi, bớt buồn nôn cho tôi.”
“Khoan đã.” Hoa Văn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Tôi thấy ngày đó cậu vào đoàn phim sắc mặt không tái nhợt hành động cũng không bất tiện mà, các người lên giường thế nào vậy?”
“Thì là ngủ trên một cái giường chứ gì.” Tô Vũ Thần thản nhiên trả lời.
“Không làm chuyện gì khác? Trên người cậu không có dấu hơn? Hoa cúc nhỏ cũng không đau?” Hoa Văn liên tục hỏi.
“Không a.” Tô Vũ Thần nhẹ nhàng trả lời: “Còn phải làm gì nữa? Không phải lên giường là xong sao?”
Hoa Văn bất lực che mặt, mình biết ngay mà, biết ngay đường tư duy đại não của mấy tên này mãi mãi cũng không đi cùng một tuyến với người bình thường.
“Chờ tôi trở về gửi cho cậu một vài bộ phim cậu sẽ biết cái gì gọi là ‘lên giường’!”
“Ồ.” Tô Vũ Thần tùy ý gật đầu, cất thẻ tín dụng vào cẩn thận rồi cầm điện thoại di động lên lướt Uwewe.
Người đại diện nhà mình lại bắt đầu kỳ lạ, lúc này không cần để ý đến anh ta là được rồi.
Hoa Văn nhìn nghệ sĩ vừa đơn thuần vừa ngốc ngếch nhà mình liền không nhịn được đau đầu, “Bỏ đi, tôi về nấu chút canh bổ xương, thuận tiện lấy vài bộ phim giáo dục cho cậu.”
Hoa Văn tàn bạo cố ý nhấn mạnh mấy chữ “phim giáo dục”.
Ánh mắt Tô Vũ Thần dán chặt lên một bài post có tên là “Ngày hôm nay tôi gặp phải một tổng tài mắc bệnh thần kinh”, không hề để ý phất tay đuổi Hoa Văn đi.
Loại thái độ tồi tệ này khiến Hoa Văn vốn dĩ chỉ muốn gửi cho cậu một vài bộ phim giáo dục bình thường một chút liền trực tiếp gửi qua mười bộ GV, nội dung gì cũng có, từ người đến thú từ dịu dàng đến các loại BDSM, trực tiếp giúp Tô Vũ Thần mở ra cánh cửa một thế giới mới, vô tình khiến cuộc sống tính phúc sau này trở nên gian khổ không ít.
Tô Vũ Thần vừa liếc mắt một cái liền có một suy đoán mơ hồ, xem tiếp xuống quả nhiên khiến cậu càng ngày càng không nhịn được nằm trên giường cười đến đau cả bụng.
Bên trong bài post trần thuật cặn kẽ quá trình chủ cửa hàng bán hoa làm sao nhìn thấy một tổng tài cao lớn uy vũ trong phút chốc biến thành một tên bệnh thần kinh.
Sự thực chứng minh cho dù là tổng tài bá đạo lái một chiếc xe xa xỉ mặc tây trang may riêng cả người phát ra hào quang cũng có thể là một tên bệnh tâm thần, bạn có từng gặp một tổng tài nào mang đến một túi cà rốt buộc chủ cửa hàng phải bọc thành bó hoa lại còn phải quấn dây ruy băng màu hồng không? Khổ là chủ cửa hàng không chỉ phải chịu đựng mắt thẩm mỹ kỳ lạ của anh ta phải quấn đi quấn lại nhiều lần, mà còn phải hết lần này đến lần khác thay găng tay mới, dám không nghe, tổng tài bá đạo tỏ vẻ ngày mai sẽ khiến cửa hàng của bạn không thể mở cửa nữa…
Vốn dĩ đây chỉ là một bài post phun trào nỗi lòng, kết quả sau khi trên mạng truyền ra đoạn video Tần Hoán Sâm tặng cho Tô Vũ Thần một bó cà rốt ở trường quay, cả bài post liền hot lên. Comment thì đủ kiểu từ mắng chửi bệnh thần kinh chuyển thành gào thét thật đáng yêu, còn có những comment ước ao ghen tị chủ post có thể tiếp xúc thân mật với tổng tài bá đạo, liên lụy Tô Vũ Thần cũng bị lôi ra, trong lúc vô tình giúp cho quân đoàn fan của cậu đã tăng lên không ít.
Tô Vũ Thần cong cong khóe miệng share bài post này lên Uwewe của mình, đồng thời còn tag thêm Tần Hoán Sâm — Tổng tài bệnh thần kinh mau đến xem.
Mắt thấy chỉ mới qua mấy giây mà bình luận phía dưới đã tăng vọt, Tô Vũ Thần cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
Những fan mà trong mắt Tô Vũ Thần đời trước sợ hãi như thú dữ như lũ lụt, bây giờ nhìn lại, cả đám người đều hiền lành đáng yêu vô cùng, cho dù có vài lời mắng chửi cũng nhanh chóng bị nhấn chìm trong một đoàn fan chân ái yêu thương cưng chiều cậu.
Tô Vũ Thần trong lòng vui vẻ móc ra một chiếc di động nhỏ trong túi xách, là đồ cổ mười năm trước, tuy chức năng không sánh được với bây giờ, nhưng cũng không dễ bị theo dõi được.
Gắn cái sim mới vào điện thoại, Tô Vũ Thần dựa theo sở thích của lão biến thái kia gửi tư liệu của Thích Ngọc qua, trong lời nói đầy vẻ khiêu khích.
Có số điện thoại của lão biến thái kia là vì lão ta gọi quấy rầy cậu nhiều lần nên mới ghi nhớ, không ngờ còn có chút tác dụng.
Rút sim, một chân nhảy vào phòng vệ sinh, ném điện thoại vào bồn cầu trôi tuột xuống dưới.