Tần Boss vẻ mặt ngay thẳng hệt như không nhìn thấy mấy lão gia đang sợ đến ngây người ở phía sau, nắm tay bảo bối của mình vẻ mặt thản nhiên bước về phía thang máy.
Boss mà, thỉnh thoảng buông thả một chút, thật ra cũng rất đáng sợ.
Lần này không có ai mắt mù dám tới quấy rầy hai người bọn họ, Tần Hoán Sâm nhấn nút thang máy, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của bảo bối nhà mình liền không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên.
“Cơm chiều muốn ăn món gì?”
Tô Vũ Thần nhìn thang máy không ngừng đi xuống, không trả lời mà hỏi lại: “Anh không cần quay lại làm việc à?”
Tần Hoán Sâm lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chuyện này không gấp, bây giờ anh chỉ muốn ở bên em.”
Tô Vũ Thần bĩu môi, tất nhiên vẫn không giấu được nụ cười nơi khóe miệng, mặc dù cậu không làm những công việc tay chân nặng nhọc, thế nhưng phải hát hết bài này đến bài khác cũng là một chuyện rất đày đọa đó.
“Ăn hai quả lê là được rồi, em phải bảo vệ cổ họng ngày mai còn tiếp tục luyện hát nữa.” Tô Vũ Thần bặm môi, tuy rằng cậu rất muốn ăn thứ gì đó thật kích thích, nhưng mấy vị tiền bối nói mấy hôm nay nên ăn những thứ có nhiều nước như trái cây hoặc uống chút canh thanh đạm, không có mùi vị gì hết, chi bằng không ăn còn hơn.
“Gần đây có quán ăn nhà làm, những món ăn ở đó tuy rằng thanh đạm nhưng hương vị cũng không tệ.” Tần Hoán Sâm nhéo nhéo ngón tay bảo bối nhà mình, nhìn dáng vẻ buồn bả ỉu xìu của cậu anh rất đau lòng.
“Ừm.” Tô Vũ Thần gật đầu, dựa vào người Tần Hoán Sâm, lười biếng không muốn nói chuyện.
Tần Hoán Sâm ôm bảo bối vào lòng, lấy kính râm trong túi ra chuẩn bị đeo cho bảo bối.
Xung quanh HY thường có paparazzi ẩn nấp, mà bảo bối lại không thích kính râm gì đó anh chuẩn bị, hơn nữa dáng vẻ mệt mỏi hiện giờ của em ấy cũng không thích hợp để đeo kính.
Cửa thang máy mở ra, Tần Hoán Sâm bình tĩnh đi ra trong ánh mặt hoặc kinh ngạc hoặc đánh giá của mọi người, đương nhiên bên cạnh còn có Tô Vũ Thần, nhưng lúc này tay hai người đã buông ra.
Tô Vũ Thần nhìn bàn tay trống rỗng, biết rõ như vậy là tốt nhất, nhưng trong lòng cậu lại có chút không vui.
Đến khi nào, bọn họ mới có thể quang minh chính đại đứng trước mặt người?
Đến khi nào, mới có thể để tất cả mọi người biết bọn họ đang yêu nhau?
Trong lòng đầy tâm sự nên cơ thể cũng không thoải mái, sau khi ăn cơm xong về nhà Tô Vũ Thần trông càng uể oải hơn.
Tần Hoán Sâm chỉ tưởng là Tô Vũ Thần mệt, tuy rằng đau lòng nhưng cũng không giúp được gì, dù sao đây chính là sự nghiệp của bảo bối, anh chỉ có thể giúp đỡ chứ không thể thay thế được.
Cửa ải cuối năm sắp tới Tô Vũ Thần cũng thật sự bận rộn, thu âm xong lại phải theo đoàn đi tuyên truyền. Đúng rồi, đã xác định sẽ chiếu vào giờ vàng của CCTV, bộ phim lịch sử làm người ta ngóng chờ này đã tiết lộ mười poster phim, chuẩn bị bắt đầu phát sóng vào những ngày nghỉ đông.
Những tác phẩm của Chử Hoành từ trước đến giờ đều trường không thiếu tiền, trước là diễn viên sau là trang phục bối cảnh, tuyệt đối không qua loa có lệ, điều này làm cho khán giả bị đầu độc bởi những bộ phim lịch sử thô sơ cẩu thả sau khi xem xong poster cũng cảm thấy không chờ nổi muốn xem cả bộ phim.
Trong buổi họp báo tuyên truyền Tô Vũ Thần đứng bên cạnh Chử Hoành, khoảng thời gian hơn nửa năm đã đủ để anh ta thấy rõ thái độ của bạn tốt đối với cậu thanh niên này, mặc kệ người khác thế nào, đối với người bạn tốt lớn lên từ nhỏ cũng mình anh ta vẫn luôn ủng hộ.
Mấy vị ngôi sao điện ảnh từ lúc đóng phim cũng đã nhìn ra sự chăm sóc của Chử Hoành đối với Tô Vũ Thần, đối với chuyện đứng ở vị trí bên cạnh kia bất kể trong lòng suy nghĩ như thế nào, ít nhất bên ngoài vẫn hòa thuận vui vẻ chào hỏi Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần cũng tự nhiên tươi cười đáp lại, diễn kịch ai lại không biết chứ.
Tô Vũ Thần cầm micro lẳng lặng đứng đó vốn dĩ không hề muốn nói nhiều để tăng thêm cảm giác tồn tại của mình, nhưng trong số những người ở đó chỉ có cậu là người có nhiều vấn đề để hỏi nhất, điều quan trọng nhất là có thể hỏi mà không phải kiêng kỵ gì cả.
“Tô Vũ Thần, trên mạng có người tung tin cậu và Tần tổng của HY có quan hệ ám muội thậm chí đã ở chung, đối với chuyện này cậu có gì muốn nói không?”
Nụ cười trên môi Tô Vũ Thần trong nháy mắt cứng đờ, cho dù trên mạng bàn tán vui vẻ, nhưng đối với chuyện đồng tính thích nhau vẫn còn bảo thủ, nếu thật sự bắt được tận mắt sẽ có chuyện lớn, dù sao hoàn cảnh trong nước vẫn chưa cởi mở như vậy.
Tô Vũ Thần hơi nheo mắt lại nhìn về phía bảng tên trước ngực đối phương, bốn chữ lớn “Giải trí Bắc Độ” có chút chói mắt, Giải trí Bắc Độ được mệnh danh là con chó điên trong giới giải trí, bình thường còn được, nhưng nếu muốn theo dõi ai thì không cắn được một miếng thịt to sẽ không buông tha.
Nếu bọn họ dám nói như vậy, chứng tỏ trong tay bọn họ đã có bằng chứng, rõ ràng là không dễ nói chuyện, Tô Vũ Thần cũng không muốn trả lời vấn đề này.
May mà lúc này Chử Hoành đỡ lời, trên mặt tuy rằng cười cười nhưng giọng điệu lại trở nên lạnh lùng, anh ta cũng cảm thấy có chuyện không hay, chắc chắn có người đang nhắm vào tiểu Thần Thần.
“Vị phóng viên này, đây là buổi họp báo tuyên truyền cho bộ phim , xin đừng đề cập đến những vấn đề không liên quan đến bộ phim.”
Tên phóng viên kia còn định nói gì đó, nhưng nhanh chóng bị vệ sĩ duy trì trật tự trong hội trường che miệng lại lôi ra ngoài.
Những phóng viên khác nghe thấy câu hỏi này liền sáng mắt lên, nhưng nhìn thấy tính cảnh của tên phóng viên kia, liền nháy nháy mắt dứt khoát chuyển mục tiêu.
Phóng viên chính là một nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao, gió chiều nào che chiều đó chính là kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất.bg-ssp-{height:px}
Thẩm Trạch Lâm cũng đùa giỡn Chử Hoành vài câu, nhanh chóng chuyển trọng tâm lên người mình, không lâu sau đã thu hút sự chú ý của các phóng viêm.
Tô Vũ Thần ở một góc độ camera không quay được đã nắm chặt hai tay, nụ cười trên mặt tuy rất hoàn hảo, nhưng nhìn kỹ mới thấy đôi mắt của cậu đã trở nên lạnh như băng.
Tô Vũ Thần xuống sân khấu liền lập tức bắt đầu tìm kiếm những tin tức về mình trong thời gian gầy đây, một đoạn video xuất hiện trên màn hình. Ngón tay Tô Vũ Thần có chút run rẩy nhấn nút mở, bên trong hiện lên cảnh cậu và Tần Hoán Sâm thân mật trong phòng khách, xem đoạn video này nếu nói là tình bạn thuần khiết thì chắc chắn không ai tin.
Khi cậu định xem lại lần thứ hai thì phát hiện video đã bị xóa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đoạn video này ở một trang web khác. Hơn nữa thời gian đã lâu như vậy, chắc chắn đã có người download về máy tính. Nói cách khác, bây giờ có xóa cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn khiến cho người ta có cảm giác bịt tai trộm chuông.
Những trang web giải trí lớn thường kiêng kỵ Tần Hoán Sâm nên tốt xấu gì cũng không dám làm quá đáng, nhưng đối với những trang web nhỏ hay những diễn đàn linh tinh lấy tiêu đề giật tít để thu hút lượt view mà nói, không có gì bọn họ không dám làm!
Nhiều trang web cùng lúc post lên như vậy, nếu không có ai đó sắp đặt trước thì hoàn toàn không thể làm được.
Cũng là do cậu bất cẩn! Chẳng lẽ còn phải mừng là đoạn video mơ hồ kia chỉ quay đến cảnh hai người hôn môi rồi vuốt ve nhau thôi sao?
Tô Vũ Thần bất lực ném điện thoại sang một bên, vốn tưởng trong khu biệt thự canh phòng nghiêm ngặt của Tần Hoán Sâm chắc hẳn sẽ không có paparazzi mò vào, vốn tưởng rằng dựa vào địa vị của Tần Hoán Sâm hôm nay thì không có kẻ nào dám to gan công khai khiêu khích thế lực của anh như vậy.
Lần này phải làm sao bây giờ, nếu không thể giải quyết chuyện video, đừng nói cạnh tranh để giành giải Diễn viên mới xuất sắc nhất, thậm chí ngay cả vai diễn trong 《 Đế quốc phong vân truyền 》cũng chưa chắc có thể giữ lại được. Lại còn phát hành album, những lời mời làm người đại diện hay kịch bản phim gì đó, sợ là sẽ trôi theo dòng nước.
Điện thoại di động đang vang lên không ngừng, Tô Vũ Thần thở dài nhặt lại, chắc là Tần Hoán Sâm điện thoại tới, chuyện xóa video lúc nãy chắc cũng là do anh tìm người làm rồi.
Nhưng khi nhìn thấy ba chữ “Tô Hằng Nghị”, Tô Vũ Thần lập tức cực kỳ chán ghét, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ông ta gọi tới không phải để an ủi cậu gì đâu.
Nhấn nút từ chối không có tác dụng gì, Tô Vũ Thần dứt khoát tháo pin điện thoại di động ra.
Thế giới yên tĩnh rồi, nhưng Tô Vũ Thần lại không nhịn được có chút thất vọng.
Những lúc như thế này, anh đang làm gì chứ?
Tô Vũ Thần ngẩng đầu định hỏi tại sao không khởi động xe thì cửa xe đột nhiên bị người khác mở ra.
Cậu quay đầu, nét vui vẻ lập tức hiện lên trên khuôn mặt.
“Sao anh lại tới đây?”
“Anh không yên tâm.” Tần Hoán Sâm dang hai tay ôm chặt bảo bối vào lòng.
Trời mới biết lúc đó anh tức giận cỡ nào khi đang xem truyền hình trước tiếp buổi họp báo trên mạng thì đột nhiên bị thư ký cắt ngang, sau đó nói cho anh biết có người đăng video anh cũng bảo bối thân mật lên mạng, sau đó lại cực kỳ lo lắng, sợ bảo bối sẽ đau lòng không vui.
Tô Vũ Thần nghe tiếng nhịp tim Tần Hoán Sâm đập thình thịch, tâm trạng lo lắng buồn bực lúc này nháy mắt trở nên bình tĩnh lại.
Dù sao cũng không có gì, cùng lắm thì rút khỏi giới giải trí, chỉ cần có anh là được rồi.
“Em không sao.” Tô Vũ Thần nhẹ nhàng nói, sau đó lặng lẽ nói thầm một câu trong lòng — chỉ cần có anh ở bên cạnh thì em sẽ không sao cả.
“Yên tâm, mọi chuyện đều có anh rồi.”
Giọng nói trầm thấp mà giàu từ tính vang lên bên tai, khóe môi Tô Vũ Thần hơi cong lên, khẽ đáp lời.
Khu biệt thự trong nội thành thì không thể đi rồi, nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì chứng tỏ chỗ đó không an toàn, xe chở hai người đến nhà cũ ở vùng ngoại thành của Tần gia.
Lão quản gia trên người mặc tây trang đen mang găng tay trắng đã chờ ở trước cửa, sau khi nhìn thấy xe thiếu gia cũng xác định thiếu gia đang ngồi bên trong xe mới phất tay ra hiệu cho người đi vào.
Nơi này là lần đầu tiên Tô Vũ Thần đến, kiến trúc cổ điển lộ ra một cỗ cảm giác nặng nề. Quay đầu lại nhìn vẻ mặt Tần Hoán Sâm, sau khi thấy anh lộ ra vẻ căng thẳng Tô Vũ Thần liền biết Tần Hoán Sâm không thích nơi này.
Cho nên quen nhau lâu như vậy mà đến bây giờ anh mới đưa cậu đến đây sao? Tô Vũ Thần lặng lẽ quay đầu lại.
Bị Tần Hoán Sâm ôm eo đi vào phòng khách, sau đó Tần Hoán Sâm liền dặn dò quản gia không cho người khắc quấy rầy rồi đưa cậu lên một căn phòng trên lầu ba.
Sau khi bước vào phòng, vẻ mặt căng thẳng của Tần Hoán Sâm mới thả lỏng hơn, mà ánh mắt Tô Vũ Thần lại bị thu hút bởi những vật trang trí bày biện trong phòng.