Editor: demcodon
Sở Chiêu mở to mắt nhìn trần nhà trắng tinh trước mắt thở dài thật dài, một ngày mới bắt đầu nhưng trong lòng hắn không cảm thấy tinh thần phấn chấn. Mỗi ngày bận rộn về đến nhà nằm ở trên giường ngủ một giấc lại thức dậy một ngày vội vàng, mỗi ngày như vậy có nghĩa gì chứ? Nhưng không có biện pháp vẫn là phải rời giường, bằng không thì phải đến muộn.
Hắn đứng dậy muốn xuống giường. Ai! Sao lại dậy không nổi? Đây là có chuyện gì? Đây là nơi nào? Sở Chiêu đánh giá bốn phía phát hiện mình nằm ở trong một giường làm bằng gỗ có hàng rào, cách khe hở thanh gỗ hắn thấy được vị trí phòng mình. Đây là một cái phòng diện tích không nhỏ được trang trí đơn giản, tầm mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy dưới cửa sổ có một giường đôi và tủ đầu giường, đèn bàn.
Chỗ này nhìn thật quen mắt, đây rõ ràng là nhà mình ở trước đây, cái đèn bàn kia nhớ rõ chính là hắn trước kia nghịch ngợm quăng rớt hư còn bị mẹ dạy dỗ một trận. Chẳng lẽ mình sống lại? Hắn giơ tay lên phát hiện là một cục thịt trắng nõn. Thật sự hắn đã sống lại về lúc mình còn nhỏ, hàng rào này chính là giường em bé của mình, mà phòng này là phòng ngủ của ba mẹ.
Nghĩ tới đây trái tim hắn điên cuồng nhảy lên, sợ tất cả chỉ là một cảnh đẹp trong mơ. Hắn nhắm mắt lại mở ra, không phải mơ mà là thật, hắn thật sự sống lại. Muôn vàn suy nghĩ trong nháy mắt trào lên trong lòng. Lúc này ông nội còn sống, thân thể ba mẹ vẫn còn khỏe mạnh, tất cả bất hạnh đều không có xảy ra, hắn vẫn còn cơ hội.
Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ đi vào, diện mạo cô mặc dù không phải xinh đẹp nhưng cũng là một người thanh tú, tóc dài được cô chỉnh tề buộc ở sau ót. Cô mặc váy dài liền màu hồng nhạt, thoạt nhìn khí chất rất dịu dàng. Cô lập tức đi đến bên cạnh giường em bé ôm Sở Chiêu lên.
"Ai ôi, Tiểu Chiêu của chúng ta thức dậy rồi, hôm nay thật ngoan nha, thức dậy không có khóc."
Sở Chiêu nhìn mẹ mình còn trẻ tuổi không tự kìm chế được tựa đầu ở trên vai mẹ cọ cọ, trong lòng thề đời này nhất định phải làm cho mẹ hạnh phúc cả đời.
Thẩm Lệ Hà mặc quần áo cho con trai ngoan của mình xong ôm bé đi ra ngoài: "Hôm nay là đầy tháng Tiểu Chiêu của chúng ta, tất cả mọi người đều chúc mừng Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu có vui hay không?"
Sở Chiêu hưng phấn phất phất tay, hôm nay hắn có thể nhìn thấy tất cả người nhà sao? Cũng đúng, lúc này hẳn là tháng năm , mọi người còn chưa có từng người chuyển ra nhà cũ. Thật tốt quá!
Đi xuống lầu, Sở Chiêu lại nhìn thấy một đám người đang hòa thuận vui vẻ ở bên nhau nói chuyện phiếm. Ngồi đầu ở trên ghế sô pha chính là chủ một nhà, ông nội của mình. demcodon-lqd Tóc ông nội Sở đã trắng nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn. Đời trước bởi vì ba mẹ bận rộn công việc nên hắn vẫn luôn sống chung với ông nội, cho nên tình cảm với ông nội là sâu nhất. Lúc này nhìn thấy ông nội đời trước sớm đã qua đời thì trong lòng kích động vạn phần, không khỏi từ trong lòng mẹ vươn ra thân thể nhỏ muốn ôm ông nội một cái.
"Ai ôi, xem Tiểu Chiêu chúng ta vừa tới thì biết tìm ông nội, vẫn là người lớn tuổi nhất được lòng trẻ con."
Ông Sở nghe nói như thế trên mặt cũng tràn ra tươi cười nhận Sở Chiêu từ trong tay Thẩm Lệ Hà. Sở Chiêu hưng phấn kéo quần áo ông nội.
Ông nội làm tướng lãnh mở nước, năm sinh ra ở trong một gia đình cử nhân khu vực Tứ Xuyên hiện giờ. Năm trải qua đảng Trường Chinh năm đó đối địch đảng ở trong quá trình truy kích đánh cướp địa phương, ông cố dẫn dắt mọi người tự vệ thất bại. Lúc sau dường như cả nhà bị giết, ông nội một mình chạy ra đi theo đảng một đường cho tới hôm nay. Từ một người thư sinh trở thành một người dũng tướng, mỗi lần đánh giặc đều xông lên phía trước, thân thể không hề ít vết thương cũ. Mấy năm trước trong rung chuyển cũng chịu không ít thương tổn, hiện giờ thân thể cũng có rất nhiều vấn đề. Trong lòng Sở Chiêu từ từ bình tĩnh trở lại nhìn về phía những người khác.
Vừa mới nói chuyện chính là bác gái cả của mình Trương Ngọc. Bác gái cả hơi mập, mặt mũi hiền lành, diện mạo phúc hậu, miệng lại ngọt, vẫn luôn giỏi nhất là cách đối nhân xử thế. Ngày thường bất luận là xử lý quan hệ trong gia tộc, hay là lui tới với các phụ nữ bên ngoài đều cực kì am hiểu, làm con dâu trưởng trong nhà lúc bà nội qua đời thì sau đó bà trở thành đại quản gia trong nhà.
Bên cạnh bà chính là bác cả của mình, bác cả tên là Sở Quốc Thắng, mặt như chữ Quốc (囶), cao lớn mạnh mẽ, làn da đen sẫm, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc lúc này cũng dịu đi một chút, mặc trên người là bộ ngụy trang ngắn tay. Bác cả năm nay hẳn là đã tuổi, hiện tại hẳn là một sư đoàn trưởng quân khu Bắc Kinh. Bởi vì là từng bước một từ căn bản bò lên cho nên thân thể vô cùng mạnh mẽ, tính tình uy nghiêm, đám trẻ con tinh nghịch trong nhà vẫn luôn bị một tay ông bắt dạy dỗ từng đứa, ngay cả mình khi còn nhỏ cũng sợ nhất là ông.
Trong lòng bác cả và bác gái cả ôm một bé trai và một bé gái bé, đều là con của bác cả. Bé trai đã tuổi tên Sở Húc, là anh cả của mình, diện mạo giống bác gái cả hơn một chút. Bởi vì đang ở vào giai đoạn phát triển thân thể nên cả người vừa cao vừa gầy, lúc này vẻ mặt đang tò mò nhìn hắn. Anh cả bởi vì là cháu trưởng cho nên trong nhà cực kỳ lo lắng dạy dỗ, lại tự mình trải qua rung chuyển cho nên từ nhỏ đến nay đều hiểu chuyện. Bé gái vừa mới tuổi tên Sở Tình, là sau khi rung chuyển vững vàng một chút mới sinh ra, lại bởi vì là bé gái nên mọi người đặc biệt thương hơn một chút, khuôn mặt mập mạp được chải tóc đuôi ngựa nhỏ, vẻ mặt nhìn mình thèm nhỏ dãi. Toàn thân Sở Chiêu cảm thấy không tốt, chị cả ngay từ nhỏ chính là đứa trẻ tinh nghịch, mình đời trước chính là món đồ chơi của cô, về sau nhất định phải trốn một chút.
Ngồi đối diện chính là cô mình Sở Á Nam, năm nay hơn tuổi, dáng vẻ cô cực kỳ xinh đẹp, lúc còn trẻ vẫn là một đóa hoa trung tâm. Dượng là lính cấp dưới của ông nội, kiên định chịu khó cũng không cổ hủ. Năm đó chính là hậu bối ông nội xem trọng, dáng vẻ mặc dù không đẹp trai, ba mẹ cũng chỉ công nhân bình thường nhưng ông nội vẫn giới thiệu cho cô và dượng quen. May mà cô cũng cực kỳ tin tưởng ông nội, dượng cũng làm cho cô thích, hai người thuận lợi ở bên nhau không xuất hiện tình tiết gì khoa trương giả tạo.
(Hậu bối: người thuộc lớp sau, thế hệ sau.)
Dượng hiện tại là một đội trưởng, còn cô đi làm ở trong cơ quan, bên cạnh bọn họ chính là con trai của bọn họ Lý Nghị Nhiên, năm nay tuổi. Lý Nghị Nhiên chính là con khỉ quậy điển hình, từ nhỏ bị dượng dạy dỗ. Đời trước về sau suýt nữa vào xã hội trở thành kẻ ăn chơi trác táng, cuối cùng bị ném vào trong hải quân mài dũa mới tốt hơn.
Ngồi phía sau nữa chính là ba mẹ của mình, khách khí mà nói ba hắn có thể nói là người trong ba anh em để cho người nhọc lòng. Năm nay ba mới tuổi bởi vì là ông nội tuổi, bà nội gần tuổi liều mạng sinh ra. Khi còn nhỏ ông nội bà nội có một chút nuông chiều, may mắn chính là nhân phẩm không tệ, cũng hiểu rõ lý lẽ; chỉ là có chút nuông chiều không trải qua cực khổ cho nên không muốn tham gia quân ngũ. Hiện tại mặc dù đi làm ở trong cơ quan, ba lại bởi vì từ nhỏ đến giờ thích mấy thứ văn học cảm thấy trong cơ quan nhàm chán không có tính khiêu chiến mà rất nhiều quan chức đã cực kì không chịu nổi. Đời trước sau khi ông hưởng ứng quốc gia kêu gọi xuống biển kinh doanh bất động sản nên lập chí muốn trở thành một thế hệ nho thương. Lúc bắt đầu dựa vào thời cuộc tốt không chừa cho ông nội một chút mặt mũi cũng còn được, nhưng ông kỳ thật cũng không hiểu về kinh doanh buôn bán, theo thời đại tiến bộ hình thức buôn bán không ngừng đổi mới, buôn bán cạnh tranh tăng lên, công ty nghiệp vụ của ông cũng không ngừng tuột dốc.
(Nho thương: người có học thức văn vẻ làm kinh doanh.)bg-ssp-{height:px}
Tất cả gia tộc chuyển biến sau khi ông nội qua đời. Sau khi ông nội qua đời công ty ba đã bị đối thủ tuôn ra mấy năm vì đất mà bức chết mấy người, lại kết hợp với thân phận quan nhị đại của gã, ở dưới thời đại tin tức nổ mạnh tự nhiên là dân tình mãnh liệt, công ty ba cũng phải đóng cửa. Lại bởi vì ngay lúc đó người lãnh đạo tiền nhiệm muốn xử lý vấn đề tham ô hủ hóa đảng và trong chính phủ, khắp nơi đều cho rằng vị lãnh đạo này chỉ là muốn chiến tích, cho nên đều đang đánh cờ muốn bảo toàn cho mình, thuận tiện đẩy ra một con dê chịu tội thay.
(Quan nhị đại = quan đời thứ hai là: cậu ấm của gia đình nhà quan.)
Thời điểm mấu chốt người nhà họ Sở phơi mặt xấu nghe, bình thường không hợp với mấy thế lực tham ô hủ hóa, cuối cùng không nghĩ tới mấy thế lực đối địch tham ô hủ hóa liên hợp lại đẩy nhà họ Sở ra ngoài, mượn công kích này hãm hại bác cả, cô, dượng và anh cả tham ô hủ bại. Thế lực khác cũng chỉ có thể bo bo giữ mình, nói đến đối phương quả thật tài năng cao một bậc, chuyện của ba nhiều nhất chỉ là mở đầu mà thôi, tin tức từ người dân địa phương hối lộ người đến lấy tài sản, thủ đoạn hãm hại đan xen liên tục. Cái gọi là tham ô hủ bại cũng chỉ là sau khi đánh cờ thất bại muốn vu oan giá họa cho người khác thôi.
Không có sức cứu lại, cuối cùng bác cả anh cả cô thật sự không có cách giữ được bị loại bỏ ra khỏi đảng, cướp đoạt chức vụ ban đầu. Bác cả bị phán ở tù chung thân, cô dượng cũng vào tù, anh cả còn trẻ tuổi kết cục kiếp sống chính trị cũng bị phán thời hạn thi hành án năm. Còn lại anh họ là cả nhà vận dụng một chút quan hệ nhân tình của ông nội để lại mới có thể giữ được, chỉ là cũng không còn cơ hội thăng chức. Chị cả bởi vì lúc ấy làm quân y tham gia tập huấn ở nước ngoài duy nhất may mắn thoát khỏi, ba mẹ của mình sau đó thân thể cũng không tốt, vẫn luôn ở vào trong hối hận và oán hận.
Mà mình đời trước thong thả ung dung, được người nhà che chở còn sống. Mặc dù không có trở thành ỷ thế hiếp người ăn chơi trác táng, nhưng cũng không có lòng tiến thủ. Nhậm chứ ở công ty nhà mình chờ giá trị về sau tiếp nhận công ty, làm một binh lính gìn giữ những thứ đã có, ưu điểm duy nhất đại khái chính là hiếu thảo.
Mãi cho đến mọi chuyện xảy ra hắn mới hối hận mình tầm thường vô vi và bất lực. Chỉ sợ đông đảo người dân ai cũng không biết lúc ấy án tham ô hủ hóa oanh động cả nước xoá sạch con cọp lớn nhất cả nước là oan uổng. Ba của hắn mặc dù không tính có tài nhưng tuyệt đối hẳn không coi mạng người như cỏ rác, nhiều nhất cũng chỉ gánh một trách nhiệm trông coi không nghiêm, không thể không thừa nhận ba không có tài năng kinh doanh. Cấp dưới vì chức vụ lừa trên gạt dưới, bức chết mạng người nhưng ba lại hoàn toàn không có phát hiện. Nếu ông nội còn sống những tiểu nhân này tuyệt đối không có lá gan mượn chủ đề để nói chuyện với mình.
Mà đối với vấn đề mấy người bác cả tham ô hủ hóa, ai biết được tòa nhà lớn ở quê nhà bọn họ là từ đâu xuất hiện, tiền vàng ở bên trong lại là từ đâu xuất hiện.
Chỉ sợ những người đó cũng thật không nghĩ tới vị lãnh đạo kia và gánh hát quả nhiên đích thực là có quyết tâm phản hủ, đối với nhà họ Sở thấy chết mà không cứu chỉ là mồi dụ rắn ra khỏi hang. Sau khi thấy nhà họ Sở gặp chuyện không may vị kia cũng lấy khí thế mạnh mẽ vang dội quét hết rất nhiều tham quan ô lại.
(Phản hủ: phản – phản kháng, phản đối, chống lại. Hủ - hủ bại, thối rửa, mục nát.)
Mãi cho đến qua một năm sau thời cuộc mới vững vàng lại, một ít người cảm ơn nhà họ Sở và trong lòng áy náy mới ra tay trợ giúp, giúp ba mẹ xem bệnh, giới thiệu công ty kinh doanh trong nước ổn định cho mình làm việc, giúp bác cả cô dượng anh cả giảm bớt thời hạn thi hành án.
Không phải không có oán hận qua những người này và vị kia, chỉ là đối phương bồi thường những thứ khác cũng không ít, hơn nữa cũng chỉ có thể trách nhà họ Sở bản thân thực lực không đủ mạnh mẽ, chẳng trách người khác. Tất cả vu oan hãm hại, tình cảm ấm lạnh của mọi người, cho tới hôm nay vẫn cứ rõ ràng trước mắt. Kiếp này hắn nhất định cường đại hơn nữa, không phải vì che chở cho vận mệnh của hắn, mà che chở cho hưng thịnh và suy yếu của nhà họ Sở.
Bất quá tất cả những điều này đều là chuyện đời trước, muốn thay đổi vận mệnh dựa vào thân thể nhỏ bé của mình hiện tại cũng là không có khả năng, tạm thời mang những thứ này vứt ra sau đầu cùng người nhà hưởng thụ dịu dáng đã lâu này đi.
Hôm nay làm nhân vật chính, Sở Chiêu tự nhiên là trở thành thú vui của mọi người. Hắn cũng quên mình đã hơn tuổi mà làm cho mọi người vui vẻ.
"Tiểu Chiêu, cười cho ông nội một cái." -demcodon
Sở Chiêu có ý đồ nhếch môi cười một cái, nhưng hắn còn quá nhỏ không có cách khống chế cơ, miệng mở ra một cái thì nước miếng chảy xuống chọc cho mọi người cười ha ha. Sở Chiêu bất đắc dĩ nhìn người một nhà không có lương tâm này.
Chờ sau khi mấy người lớn thay phiên trêu chọc hắn một lần thì mẹ Sở mới đặt hắn vào trong xe em bé cùng cô và bác gái đi chuẩn bị cơm trưa. Ba đứa nhỏ tinh nghịch sớm nóng lòng muốn thử lập tức đến gần, một đứa xoa bóp chân của hắn, một đứa cắn cắn tay nhỏ của hắn.
"Em trai thực ngoan, không giống như em trai nhỏ khác vẫn luôn khóc." Sở Tình ngây thơ khoe khoang nói.
Sở Chiêu khóc không ra nước mắt, chỉ có em mới có thể chịu đựng được chị thôi.
Chờ đến khi ăn cơm trưa, Sở Chiêu nhìn thấy trên bàn vài món thức ăn đơn giản và một chậu sủi cảo biết ở trong giai đoạn này đã cực kỳ phong phú, vừa mới thể nghiệm một phen sữa mẹ nuôi nấng Sở Chiêu còn có chút xấu hổ an tĩnh nhìn mọi người cắn một miếng nhai. Sau khi ăn xong mời thợ chụp ảnh đến chụp cho cả nhà không ít ảnh, xem như để lại ký ức quý giá.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Tác giả có lời muốn nói: chương này chủ yếu vẫn là giới thiệu bối cảnh nam chính, tất cả lục đục với nhau đều đã dùng ở chương . Về sau chờ nam chính trưởng thành là có thể dựa vào thực lực nghiền ép toàn bộ yêu ma quỷ quái.