Editor: demcodon
Thật lâu sau cảm xúc hai người mới bình tĩnh trở lại, Sở Chiêu kéo cậu ngồi ở bên giường.
"Anh lúc nào thì có ý kia với em?" Mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng Mạnh Vi Nghiên vẫn muốn hỏi rõ ràng.
"Khi anh nhìn thấy video em thi đấu thì anh cảm thấy dáng vẻ người này thật sự rất đẹp, ca hát lại có một loại hương vị. Sau đó anh tìm một chút tư liệu về em, càng nghĩ càng cảm thấy người này thật sự thích hợp với anh. Về sau anh nghĩ nhất định phải tự mình làm quen với cậu ấy một chút, nhìn xem người này rốt cuộc là người như thế nào. Lần đó ở khách sạn gặp mặt em hoàn toàn mê hoặc anh, anh đã nghĩ annh xong rồi, thật sự thua ở trên người người này." Sở Chiêu cầm tay cậu nắm ở trong tay, tinh tế thưởng thức ngón tay thon dài cân xứng của cậu.
"Vậy anh là khi nào phát hiện mình thích đàn ông." Mạnh Vi Nghiên vẫn là muốn xác định một chút tính hướng của hắn.
"Anh đã từng hỏi chính mình nếu em là một phụ nữ anh còn sẽ yêu em không? Đáp án là sẽ, anh thích chỉ là em, mà em vừa lúc là đàn ông, không hơn."
"Khi nào thì có thể nói như vậy thế?"
"Đối với em thì tự nhiên biết."
Mạnh Vi Nghiên cười cười cảm thấy ngồi hơi mệt nên dứt khoát cởi giày nằm xuống, Sở Chiêu cũng nằm ở bên cạnh cậu.
Mạnh Vi Nghiên thở dài một hơi chậm rãi nói: "Em và anh khác nhau, em là trời sinh đồng tính luyến ái. Lúc em lên cấp các bạn nhỏ bên cạnh đều sôi nổi có tình yêu ngây thơ, nhưng em lại khác với bọn họ. Em chưa bao giờ chú ý nữ sinh, ngược lại sẽ càng thêm chú ý nam sinh. Lúc đầu em không hiểu, mỗi ngày vội vàng học tập hát hí kịch cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Nhưng về sau đạo diễn Trần mang theo kịch bản và các diễn viên tìm đến nhà em muốn được hướng dẫn kỹ thuật, em xem kịch bản và quen được anh Chúc Khải Vinh. Em bắt đầu biết được mình không giống như người bình thường, em rất sợ hãi mà cẩn thận che giấu mình, cũng không bị bất luận kẻ nào phát hiện. Nhưng anh ấy lại khác, anh ấy cẩn thận phát hiện em không bình thường, anh ấy giúp đỡ em hiểu biết từ đồng tính luyến ái này, hiểu biết một loại người trên thế giới, em cũng khôi phục lại.
Nhưng về sau anh ấy tin người chết làm em sợ hãi, em không biết có phải bởi vì đồng tính luyến ái làm cho anh ấy gặp quá nhiều áp lực hay không, em lấy xem một lần lại một lần cảm thấy có lẽ giống như một loại bi kịch của nhân vật chính trong điện ảnh mới là điểm chung một loại người bọn em. Ngay lúc đó em bi quan chán đời thậm chí bắt đầu chán ghét chính mình, người nhà của em rất nhanh phát giác, bọn họ cũng thật sợ hãi. Nhưng em thật hạnh phúc có được thông cảm người nhà mình, bọn họ thật khai sáng, tích cực khai thông em, trợ giúp em, không có coi em như một ngoại tộc, thời gian lâu em cũng dần dần thích ứng, cũng đã hiểu ra, không nghĩ tới sẽ gặp được anh."
Trên mặt Mạnh Vi Nghiên sắc mặt phức tạp, làm Sở Chiêu từ lúc biết cậu đến nay chưa bao gặp qua. Sở Chiêu đau lòng ôm cậu vào trong ngực: "Chúng ta sẽ thật tốt, anh sẽ cố gắng vì tình cảm của chúng ta tạo ra một mảnh trời. Anh sẽ lấy được đồng ý của em, lấy được đồng ý của người nhà em, người nhà của anh và bạn bè cũng sẽ chúc phúc cho chúng ta. Những người khác không quan trọng không có tư cách phản đối chúng ta."
Mạnh Vi Nghiên nghe được thể loại hứa hẹn này trong lòng cũng rất hài lòng duỗi tay ôm eo hắn: "Sở Chiêu, kỳ thật em cũng thật thích anh, chỉ là em vẫn còn còn chưa phải rất tin tưởng. Về sau anh tuyệt đối không được lùi bước, nếu em lùi bước anh cũng muốn gắt gao lôi kéo em."
"Anh sẽ." Lời nói hắn kiên định cũng làm cho Mạnh Vi Nghiên mang toàn bộ mặt trái cảm xúc vừa rồi vứt bỏ.
"Em muốn ngủ chút, anh ngủ với em nha!" Mạnh Vi Nghiên cọ cọ ở trong ngực hắn, ở trong khuỷu tay đáng tin cậy, cậu làm một người đàn ông kiên cường đã lâu lòng cũng thả lỏng lại dần dần ngủ.
Sở Chiêu lo lắng cậu ngủ lâu buổi tối sẽ ngủ không được, cho nên qua phút kêu cậu thức dậy. Mạnh Vi Nghiên vừa mới tỉnh ngủ tóc hơi loạn, sắc mặt ửng hồng còn buồn ngủ, ngồi dậy một nửa đã chui vào trong lòng hắn, thật sự đáng yêu.
Sở Chiêu nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, xoa xoa lỗ tai cậu: "Nên rời giường, ngủ tiếp buổi tối sẽ ngủ không được."
"Ừhm, lập tức dậy." Mạnh Vi Nghiên lẩm bẩm trả lời. Nhìn dáng vẻ cậu ngày thường thật sự khó có thể tưởng tượng cậu kỳ thật là người rất chấp nhất với giấc ngủ, thật vất vả mới kêu cậu thức dậy. Sau khi rửa sạch mặt Mạnh Vi Nghiên mới hoàn toàn tỉnh táo lại: "Anh nhanh đi làm việc đi, em xem kịch bản một lát."
Công việc của Sở Chiêu cũng rất nhiều, để cho cậu ngồi yên vị trí ở trên sofa trước bàn làm việc ở dưới mí mắt của mình mới thả tâm đi xử lý công việc.
Hai người ai bận việc nấy không có nói gì lại có một chút ấm áp, mãi cho đến sắp giờ Sở Chiêu mới xử lý hoàn tất công việc. Bên kia Mạnh Vi Nghiên đang cầm di động chơi trò chơi. Đáng tiếc hiện giờ di động vẫn còn chưa tân tiến, chỉ có thể chơi mấy trò chơi nhỏ trong máy.
"Có phải nhàm chán hay không, chúng ta đi ăn cơm chiều đi." Sở Chiêu ngồi vào bên cạnh cậu ôm lấy bờ vai cậu.
"Không sao, ăn cái gì?" Mạnh Vi Nghiên điều chỉnh một chút tư thế ngồi thoải mái hơn.
"Nếu không nếm thử căn tin nơi này của bọn anh đi, đồ ăn cũng không tệ, rau dưa thịt cũng đều là nông trường công ty mình nuôi dưỡng, màu xanh khỏe mạnh."
"Công ty các anh phúc lợi tốt như vậy à, vậy thì ăn ở căn tin đi."
"Ừhm, ăn xong anh đưa em về."
Hai người thu dọn một chút đồ đạc đi xuống lầu.
"Các cô cậu đều tan ca đi. Trợ lý Từ cũng trở về đi."
Làm thư ký Sở Chiêu cũng không phải chuyện dễ dàng, may mà khi hắn không tới công ty thì thư ký có thể xin phép, phát tiền lương cho bọn họ cũng không thấp, còn cân bằng một chút.
Thực đơn công ty buổi tối hơi ít một chút, dù sao ít người ăn, nhưng mà đầy đủ phong phú. Hai người đơn giản dùng một chút cơm rồi rời đi.bg-ssp-{height:px}
"Ngày mai em có tiết học không?"
"Có, đến giờ chiều mới xong."
"Vậy anh đến đón em tan học nha, ngày kia tết Nguyên Đán anh còn phải đi công tác, không có cách nào khác ở bên em, ngày mai đi chơi đi." Sở Chiêu hôn nhẹ mu bàn tay cậu nói xin lỗi.
"Không có việc gì, vốn là không thể trải qua Nguyên Đán."
Đối mặt vợ không hiểu phong tình Sở Chiêu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười: "Vậy đoàn phim khi nào bắt đầu quay, lúc nào em đến đoàn phim?"
"Đã định rồi, ngày tháng phải bắt đầu quay, em cũng phải đến đoàn phim vào ngày đó. Bởi vì đạo diễn muốn đuổi theo liên hoa phim quốc tế Durling tháng sang năm, cho nên ăn tết xong chỉ cho nghỉ mấy ngày phải đuổi cho kịp."
"Đến lúc đó em lại đến nơi khác quay phim, chúng ta muốn gặp mặt càng khó." Giọng điệu Sở Chiêu mang theo một tia ủy khuất. Mạnh Vi Nghiên cười nhạo xoa bóp mặt hắn.
--- ---
Sau khi tiễn Mạnh Vi Nghiên về nhà, Sở Chiêu quay lại lên xe trái lo phải nghĩ, vẫn là gọi điện thoại cho Sở Tình: "Chị, em có việc muốn nói với chị." Sở Chiêu kêu tài xế quay đầu đi trường học đón Sở Tình về nhà.
Khi đến cửa trường học, Sở Tình bọc thật dày đứng ở cửa hổn hển lên xe của hắn: "Em tên nhóc thúi này cũng thật biết gây chuyện cho người, thật sự là chó không sủa nhất có thể cắn người, lập tức làm ra chuyện lớn như vậy, chú thím không bị tức chết mới là lạ!"
Sở Chiêu đuối lý cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe mắng: "Chị, chị chỉ cần nói giúp em hai câu lời hay là được, cầu xin chị."
Em trai bình thường rất mạnh mẽ ngay cả chữ "cầu" này đều nói ra miệng, Sở Tình lại muốn trách cứ cũng nói không nên lời, chỉ có thể tặng cho hắn một cái liếc mắt: "Nghe ý tứ của em cũng là rất nghiêm túc, chị xem trong nhà đối phương cũng không đơn giản, trong nhà cậu ấy đồng ý không?" Vừa rồi trong điện thoại Sở Chiêu đã mang mọi chuyện nói đại khái, Sở Tình cũng không nói lời vô nghĩa mà đi thẳng vào vấn đề.
"Trong nhà cậu ấy từ lúc cậu ấy mười mấy tuổi thì đã biết xu hướng giới tính của cậu ấy, cũng rất thông cảm với cậu ấy. Nhưng kỳ thật, em còn chưa có theo đuổi được người ta tới tay." Sở Chiêu lấy lòng cười với Sở Tình: "Nhưng cậu ấy cũng là thích em, chỉ là bọn em đều là vô cùng nghiêm túc muốn ở bên nhau cả đời. Cậu ấy đối với em còn chưa đủ tin tưởng, cho nên em muốn trước lấy được đồng ý của người nhà chúng ta, cũng không muốn xuất hiện tình tiết cẩu huyết giống như trong phim truyền hình, em cũng không muốn cậu ấy phải chịu ủy khuất vì chúng ta."
Sở Tình nghe hắn nói nghiêm túc như vậy trong lòng còn sót lại tức giận cũng bị dập tắt, chuyện em trai đột nhiên thích đàn ông cũng may trái tim của cô khỏe không có ngất xỉu: "Khi em về nhà trước nói với ông nội, sau khi lấy được đồng ý của ông nội lại nói với chú thím, có nghe hay không?"
"Vâng, em cũng nghĩ như vậy." Nhưng cho dù có biện pháp trả lời thì đáy lòng Sở Chiêu vẫn là không nắm chắc.
Thời tiết đã dần dần tiến vào mùa đông, bên ngoài mặt trời cũng mọc lên rất trễ. Vừa đến giờ thì Sở Chiêu tỉnh lại, đêm qua đủ loại suy nghĩ ở trong lòng hắn dâng lên làm cho hắn đêm không thể ngủ, không biết khi nào thì mơ màng ngủ. Nhưng đồng hồ sinh học mạnh mẽ vẫn làm cho hắn giờ phút này sớm tỉnh dậy.
Sau khi rời giường rửa mặt Sở Chiêu đi xuống lầu. Mọi người trong nhà cũng đều chưa có tỉnh dậy, phòng bếp cũng không có người chuẩn bị bữa sáng. Nói vậy đêm qua mọi người đều bởi vì chuyện của hắn mà ngủ không được.
Đêm qua công khai vấn đề tình cảm của mình cho người nhà, quả thật tạo thành chấn động rất lớn cho mọi người. Ông nội sau khi sợ hãi xác định hắn là vô cùng nghiêm túc không phải vừa vặn chơi đùa mà thôi, lại với hiểu biết cụ thể của ông về Mạnh Vi Nghiên thì bất đắc dĩ tiếp thụ hiện thực.
So sánh mà nói, ba mẹ ngay từ đầu đối chuyện này trình độ tiếp thu không cao. Ba kiên định tỏ vẻ phản đối, mẹ cũng rất đau lòng. Hắn vẫn muốn nói chuyện đàng hoàng với ba mẹ, nhưng cảm xúc của bọn họ rất kích động hoàn toàn không có cách nào để câu thông. Cho dù chị cũng giúp cầu tình, cuối cùng ba mẹ cũng chỉ là mềm hoá một chút, vẫn là tan rã trong không vui. Nhưng chuyện này đã đủ làm cho hắn vừa lòng nhìn đến hy vọng, vô luận như thế nào hắn cũng hy vọng mình giải quyết chuyện về phương diện gia tộc mà không phải để cho Mạnh Vi Nghiên gặp được một chút chuyện không vui.
Sở Chiêu sau khi làm xong bữa sáng mọi người liên tiếp thức dậy đi xuống lầu. Sắc mặt mỗi người đều không tốt lắm, trong lòng Sở Chiêu cũng rất áy náy, nhưng chuyện này không đủ để dao động quyết tâm của hắn. Người một nhà im lặng ăn cơm.
"Được rồi, công việc của Tiểu Chiêu đã rất mệt, các con đừng làm cho nó ngột ngạt." Ông nội Sở nhìn thái độ của ba Sở và mẹ Sở rốt cục nhịn không được lên tiếng. Ông nội Sở xây dựng ảnh hưởng sâu nặng, ba Sở và mẹ Sở tối hôm qua suy nghĩ một đêm trong lòng cũng có chút dao động, lúc này rõ ràng mềm hoá.
Sở Chiêu nhân cơ hội đẩy lên một phen: "Ba, vô luận thái độ của hai người là gì con cũng sẽ không thay đổi quyết định của con, hai người rất hiểu biết về con, nên là biết tính cách của con. Đây là thái độ cuối cùng của con."
Ba Sở thở dài một tiếng, ông làm sao lại không biết con trai của mình từ nhỏ chính là một người rất có chủ kiến chứ: "Con có nghĩ tới vấn đề sau khi hai đứa ở bên nhau không? Hai đứa sẽ bị áp lực khi đối mặt với xã hội rất lớn, người khác sẽ nhìn hai đứa, nhìn nhà chúng ta như thế nào? Hai đứa không có con, công ty cũng sẽ không có người thừa kế, tất cả những chuyện này con đã nghĩ tới chưa?"
"Ba, những chuyện này chưa bao giờ là vấn đề, cái nhìn của người ngoài bọn con không để bụng. Con có đủ thực lực bảo vệ tình cảm của bọn con, huống chi về sau xã hội chỉ biết càng ngày càng thoáng ra, đối với những chuyện này duy trì trình độ hiểu biết càng ngày càng cao, bọn con đều hy vọng có thể được người nhà bạn bè ủng hộ. Nhà họ Mạnh sớm đã biết tình huống của cậu ấy, cho nên không có vấn đề. Cho nên con cũng hy vọng có được sự đồng ý của hai người. Con cái cũng không phải là vấn đề, vô luận là đẻ mướn hay là lựa chọn người thừa kế trong gia tộc, hoặc là nhận nuôi cô nhi, đều có thể."
"Con đều đã suy nghĩ đến xa như vậy ba mẹ còn có thể nói cái gì, đều là tôi người làm mẹ này vẫn luôn bận rộn công việc không có quan tâm con nhiều hơn mới làm cho con đi lên đường nghiêng."
Sở Chiêu đứng dậy đi đến bên cạnh mẹ Sở ôm lấy bà: "Mẹ, chuyện này không dính dáng tới mẹ, chuyện này cũng không phải đi đường nghiêng, mẹ lại tin tưởng con một lần được không? Con và cậu ấy ở bên nhau chỉ biết càng hạnh phúc hơn những người khác ở bên nhau, về sau bọn con sẽ cùng hiếu thuận với hai người."
Mẹ Sở khóc gật gật đầu. Sở Chiêu biết kỳ thật yêu con mình nhất vẫn là ba mẹ, bọn họ sẽ luôn thỏa hiệp với con cái.