Editor: demcodon
Buổi tối hai người đến nhà hàng thì mọi người đã đến đông đủ. Viên Cương nhìn thấy bọn họ tiến vào thì dẫn theo một cô gái bên cạnh tính đứng dậy chào hỏi, cũng dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.
"Xin chào anh Sở, giới thiệu cho Tiểu Mạnh một chút đây là Tần Linh Linh vợ sắp cưới của tôi, là cô giáo đại học Bách Khoa. Linh Linh, đây là Mạnh Vi Nghiên người yêu của anh Sở, bây giờ còn đang học đại học. Bất quá tuyệt đối là một nhân tài kiệt xuất thế hệ trẻ tuổi trong giới kinh kịch."
Hành vi lời nói của Tần Linh Linh đều nhìn ra là một cô gái dịu dàng, không nghĩ tới hỏi kỹ một chút thì ra là dạy kỹ thuật xây dựng. Trong lòng Mạnh Vi Nghiên châm chọc chính mình cũng mắc vào tật xấu trông mặt mà bắt hình dong.
Tần Linh Linh kỳ thật trước đó đã biết được quan hệ của hai người, Viên Cương cố ý nói một chút với cô. Cho nên tuy có chút tò mò nhưng đối với quan hệ của hai người cũng không có ánh mắt gì ác ý.
Sau khi đám người đến đông đủ, thừa dịp thức ăn còn chưa có mang lên Viên Cương đi phát thiệp cưới cho mọi người, tuyên bố hôn lễ vào ngày tháng , mọi người bắt đầu sôi nổi ồn ào lên. Dù sao thời đại này lưu hành sinh sau đẻ muộn, tuổi cả đám người bọn họ cũng không tính quá lớn, trước mắt cũng chỉ có vài người đã lập gia đình.
Một lát sau mọi người lại bắt đầu tranh đoạt vị trí chú rể phụ. Sở Chiêu tự cho mình đã là người có gia đình tự nhiên sẽ không đi cướp đoạt.
"Đúng rồi, anh Sở, ngày đó kết hôn cho em mượn xe Maybach của anh dùng nha, xe hoa em định dùng Audi, Maybach vừa lúc làm xe chủ hôn."
Nhà họ Viên làm chính trị, không có ai kinh doanh tự nhiên sẽ không có xe quá xa hoa. Sở Chiêu cũng hiểu nên không có đạo lý từ chối: "Đến lúc đó tặng cho cậu một chiếc, coi như là quà mừng của tôi."
"Ai nha, vẫn là anh Sở đủ nghĩa khí."
"Anh Sở, em cũng sắp kết hôn, cũng tặng em một chiếc đi."
Những người khác lập tức đều đã bắt đầu ồn ào, cậu nhóc Viên Cương đã bắt đầu đắc ý: "Vậy em sẽ không khách khí, cám ơn anh Sở."
Tần Linh Linh cũng vội vàng theo nói lời cảm ơn.
"Không cần, chuẩn bị tốt quà mừng cho bọn tôi là được." Hắn nói xong còn nhín chút thời giờ lột con tôm hùm được một người phục vụ vừa mới bưng lên cho Mạnh Vi Nghiên.
"Anh Sở, hai người nhanh như vậy à?"
"Có suy nghĩ này nhưng còn chưa có kế hoạch, sớm đâu." Mạnh Vi Nghiên mang thịt tôm trong miệng nuốt xuống cười trả lời.
Dùng cơm chiều xong người có việc thì đi trước, người còn lại bắt đầu liên tục nói muốn đến chiến đấu ở karaoke Lang Hào. Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên không có việc gì cũng đi theo.
Viên Cương đã sớm biết tính tình đám bạn xấu này nên đã đặt một phòng, y và vợ sắp cưới lái xe ở phía trước dẫn đường.
"Nhìn hai người anh Sở và Mạnh Vi Nghiên thật sự là so với rất nhiều nam nữ ở bên nhau đều rất hợp. Gắp thức ăn, đưa đồ uống, nói chuyện vô cùng ăn ý." Trên bàn cơm Tần Linh Linh cũng cẩn thận chú ý hai người.
"Không phải sao, hai người bọn họ đều là người có trí tuệ, mấy anh em bọn anh ngay từ đầu đã vô cùng tin tưởng bọn họ."
Viên Cương vừa nói như vậy Tần Linh Linh cũng hơi tò mò hỏi: "Nghe ý của bọn họ là có dự định kết hôn à?"
"Người hai nhà đã đồng ý, cũng đã gặp mặt, còn nhanh hơn so với chính thức như chúng ta."
"Vậy cũng rất tốt." Tần Linh Linh cũng không có tiếp tục hỏi nữa, hiện tại cô cũng bệnh sợ hãi trước khi kết hôn, vẫn cứ lo lắng hai người sau khi kết hôn ở chung không tốt.
Sau lần đó tụ hội Sở Chiêu lập tức đặt cho Viên Cương chiếc xe. Mặc dù không cần cải tiến cửa thành chống đạn, nhưng bởi vì tạm thời không có xe phiên bản mới nên cần tốn không ít thời gian, điều kiện là phải tranh thủ có xe trước đám cưới.
Bởi vì đang nghỉ tiết Xử Thử nên Mạnh Vi Nghiên gần đây cũng lười nhác không ít. Buổi sáng lúc rời giường thì Sở Chiêu đã đi làm, trong phòng bếp còn cất bữa sáng chuẩn bị cho cậu. Sau khi đơn giản lấp đầy bụng một lát thì dì đến dọn dẹp phòng. Mạnh Vi Nghiên rảnh rỗi không có việc làm nên cũng giúp một tay.
(Tiết Xử Thử có thể rơi vào ngày hoặc ngày tháng Dương Lịch hàng năm. Là một trong tiết khí hàng năm, là tiết khí thứ của mùa thu sau tiết Lập Thu. Tiết Xử Thử là thời kì chuyển giao mùa, từ nóng bức ngột ngạt sang tê buốt cóng lạnh, từ hạ sang đông. Đây cũng là thời điểm lúa chín, bắt đầu thu hoạch, thiên địa vạn vật bắt đầu bước vào thời kì chín muồi rồi tới héo tàn. Mưa bắt đầu giảm dần, nông vụ sau thu hoạch lại tất bật chuẩn bị vụ đông. Các hoạt động phổ biến nhất trong tiết Xử Thử là du lịch nghênh thu, đi dã ngoại tận hưởng bầu không khí ngọt ngào, mát mẻ, sảng khoái; thả đèn hoa đăng trong tiết rằm tháng và trông trăng bái Nguyệt Thần trong tiết rằm tháng .)
Buổi tối lúc Sở Chiêu trở về thì Mạnh Vi Nghiên đang ôm một quyển hành trình du lịch thật dày đang cẩn thận nghiên cứu. Bởi vì cậu đang nghỉ hè, còn công việc của Sở Chiêu một đoạn thời gian kế tiếp cũng tương đối ít, nên hai người tính toán ra ngoài nghỉ phép. Hai người cũng đều rất là chờ mong hành trình nghỉ phép đầu tiên của bọn họ.
Sở Chiêu nhận ly nước Mạnh Vi Nghiên đưa qua một hơi đã uống hết nửa ly. Mạnh Vi Nghiên thuận thế chui vào trong lòng hắn: "Hôm nay anh có nhiều việc không? Có mệt không?"
"Không tệ, qua hai ngày nữa anh phải đi Nội Mông công tác một chuyến, nơi đó mới xây một trại chăn nuôi bò sữa, em cùng đi với anh nha."
(Tên chính thức là Khu tự trị Nội Mông Cổ, thường được gọi tắt là Nội Mông, là một khu tự trị nằm ở phía bắc của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nội Mông có biên giới quốc tế với nước Mông Cổ độc lập và Nga.)
"Cũng được, vừa lúc nhìn xem phong cảnh thảo nguyên." bg-ssp-{height:px}
"Chọn nơi nghỉ phép xong chưa?"
Sở Chiêu vừa hỏi câu này Mạnh Vi Nghiên lại bắt đầu rối rắm: "Em có chọn được mấy nơi nhưng không biết nên chọn cái nào mới tốt. Anh xem, nước Pháp và Tây Ban Nha, lúc này đi Nga thời tiết cũng tương đối thích hợp." Mạnh Vi Nghiên cầm sách du lịch, phía trên bị vẽ tràn đầy, trên mục lục quốc gia bị đánh dấu trọng điểm.
"Sợ là chúng ta chỉ có thể đi nước Pháp." Sở Chiêu vuốt thẳng chân mày cậu đang nhíu lại, thần bí nói.
"Hửm? Vì sao?"
"Em đoán xem."
"Nhanh nói cho em biết đi." Mạnh Vi Nghiên nhéo lỗ tai của hắn, giả làm dáng vẻ hung dữ.
"Nhanh tha cho anh đi, đạo diễn Trần muốn mang đi tham gia liên hoan phim Garnier , em dĩ nhiên là phải đi tham gia."
"A..., đúng rồi..., lần trước đạo diễn Trần nói với em mang điện ảnh đăng ký lên. Chúng ta thuận tiện đi nghỉ phép đi."
"Ừhm, có một việc, em không phải suy nghĩ muốn phát triển trong giới diễn viên sao? Có suy xét một chút làm gì không?"
"Dạ, em đã nghĩ tới, em cảm thấy vẫn là ký hợp đồng với một công ty thì tốt hơn, tài nguyên lại có bảo đảm, rất nhiều việc vặt em không am hiểu công ty sẽ hỗ trợ xử lý. Phòng làm việc quá phiền toái, cho nên em muốn hỏi Triệu Nguyên một chút."
Sở Chiêu cũng không có quá ngoài ý muốn, dựa vào tính cách sợ phiền toái của Mạnh Vi Nghiên lựa chọn như vậy cũng không kỳ quái, huống chi sau này mình còn có thể ủng hộ cậu: "Vậy thì hỏi Triệu Nguyên một chút đi."
Hai người nói hành động thì hành động, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Nguyên.
Triệu Nguyên hiện tại đang đi làm ở công ty nhà mình, học quản lý công ty. Khi nghe được hai người nhờ vả tự nhiên y không từ chối. Bản thân điện ảnh Sở Thịnh chỉ đầu tư chế tác tác phẩm điện ảnh và đầu tư truyền hình, cũng không có ký hợp đồng với nghệ sĩ. Cho nên từ khi thành lập tới nay không ngừng gia tăng hợp tác với các công ty giải trí lớn. Vương Ngu là công ty đầu tiên hợp tác chặt chẽ với Sở Thịnh, đây không chỉ là bởi vì địa vị của bản thân Vương Ngu mà còn có tình cảm cá nhân của Sở Chiêu và Triệu Nguyên ở trong đó. Ở trong quá trình hợp tác Vương Ngu có được không ít chỗ tốt, địa vị của Triệu Nguyên ở trong công ty cũng dần dần củng cố.
Triệu Nguyên hiểu biết suy nghĩ của Mạnh Vi Nghiên, sau khi cúp điện thoại lập tức liên lạc với ba mình. Sau khi thông qua lập tức để cho bộ phận pháp vụ định ra một hợp đồng tương đối rộng rãi cho Mạnh Vi Nghiên, tiếp theo tỉ mỉ chọn lựa người đại diện thích hợp. Lại căn cứ theo yêu cầu của Mạnh Vi Nghiên liên lạc với trợ lý tạm thời trước đó của cậu là Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc sau khi kết thúc hợp đồng với Mạnh Vi Nghiên vẫn luôn làm công việc trợ lý tạm thời, cũng làm trợ lý cho không ít nghệ sĩ. Tuy nói tích lũy càng nhiều kinh nghiệm trong công việc, nhưng cũng là thật gặp đủ trăm loại người, mỗi một người càng thêm khó hầu hạ.
Lần này lập tức nhận được điện thoại công ty nhà cậu chủ, khi biết sau này có thể đảm nhiệm trợ lý chính thức của Mạnh Vi Nghiên cả người lập tức hưng phấn lên. Một là mình rốt cục chuyển thành chính thức, không cần lại làm trợ lý tạm thời nữa. Thứ hai là Mạnh Vi Nghiên thật là chủ cũ tốt cô kiếm khi đụng tới được.
Cô biết Mạnh Vi Nghiên là một người đã có năng lực, phía sau lại có người chống lưng rất lớn. Sau này phát triển khẳng định không tệ được, chỉ cần mình làm thật tốt về sau công việc này khẳng định là chén sắt vô cùng hài lòng. Sau khi liên tiếp đồng ý yêu cầu và chỉ thị của cậu chủ với cô thì Nhạc Nhạc lập tức buông tha một minh tinh nổi tiếng trên tay đang cướp đoạt với người khác làm trợ lý tạm thời chuẩn bị đi đến công ty.
Mạnh Vi Nghiên chờ đến khi Triệu Nguyên điện thoại tới thông báo đi ký hợp đồng đã cách một ngày, cậu lập tức xuất phát đi đến công ty Vương Ngu. Sau khi đến văn phòng Triệu Nguyên đã có mấy người đang chờ.
"Tiểu Mạnh, nhanh ngồi đi, tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này chính là Lâm Hải - người đại diện cho cậu sau này, ảnh cũng là người đại diện cho ảnh hậu Bạch Âu. Đây là trưởng phòng pháp vụ công ty tôi, còn Nhạc Nhạc cậu đã biết không cần giới thiệu nữa."
Mạnh Vi Nghiên mỉm cười bắt tay chào hỏi từng người. Người phụ trách bộ phận pháp vụ sau khi trao đổi vài câu thì lấy ra hai bộ hợp đồng. Mạnh Vi Nghiên mặc dù tin tưởng Triệu Nguyên nhưng vẫn tỉ mỉ nhìn qua một lần. Sau khi xác định không có vấn đề gì thì dứt khoát ký xuống.
Sau khi trao đổi vài câu đơn giản với Triệu Nguyên thì y cũng còn có chuyện khác, mấy người thuận thế ra về.
"Vậy tôi đi trước, hôm nào mời anh ăn cơm."
"Ừh, giúp tôi chào hỏi với anh Sở."
"Vâng, tạm biệt."
Sau khi đi ra người đại diện Lâm Hải dẫn cậu đi vào văn phòng của hắn: "Chúng ta trước tiên nói chuyện một chút, làm người đại diện của cậu tôi hy vọng cậu có thể mang một chút chuyện của cậu nói cho tôi biết, bao gồm sau này rất nhiều chuyện đều phải nói cho tôi biết, không được tự mình tự tiện làm bất luận quyết định gì."
Tuổi Lâm Hải đại khái hơn tuổi, vóc dáng không cao, có phần mập ra, dáng vẻ mặc dù không đẹp trai nhưng nhìn ra được là người vô cùng trầm ổn. Lúc này giọng điệu và vẻ mặt nghiêm khắc nói thẳng vào chủ đề với cậu lại làm cho người ta rõ ràng cảm giác được hắn cũng không vui vẻ bao nhiêu, đối với Mạnh Vi Nghiên cũng không phải rất thích.
Mạnh Vi Nghiên cũng không phải có thói quen nhân nhượng người khác, loại cảm giác đột nhiên bị người chán ghét làm cho cậu cảm thấy rất tệ, nhưng cậu còn chưa đến mức tức giận: "Anh Lâm có biết ít nhiều gì tin tức cơ bản về tôi không?"
"Biết một chút."
"Tôi từ tuổi đã bắt đầu học tập hí kịch, không nói hát rất hay, nhưng cũng không tệ. Hiện tại là sinh viên năm đại học Bắc Kinh, tham gia cuộc thi thành tích cũng được, đi theo thầy Điền Nguyên Khánh học tập kỹ thật biểu diễn, gần đây tham gia một vai trong của đạo diễn Trần Đông. Tôi không tính trở thành minh tinh, chỉ là thích diễn kịch, muốn làm một người diễn viên."
Mạnh Vi Nghiên vừa nói dứt lời sắc mặt Lâm Hải cũng thay đổi rất nhiều. Hắn vốn dĩ chỉ là rất chán ghét gặp phải loại người có bối cảnh. Trước kia hắn cũng dẫn dắt qua loại người như thế, người như thế bình thường không có thực lực, chưa bao giờ hiểu được tôn trọng người khác và thành quả lao động của người khác, coi hắn như người ở mà sai bảo. Cho nên lần này nhận được loại nhiệm vụ đột nhiên này làm cho tâm tình không phải rất tốt, cũng có chút giận lây sang Mạnh Vi Nghiên. Mạnh Vi Nghiên vừa nói như vậy hắn cũng phản ứng kịp người trước mắt này không chỉ có bối cảnh bất phàm mình cũng không thể đắc tội, mà bản thân cũng là một người rất có tài hoa.