Editor: demcodon
Sở Chiêu ôm người lăn qua lộn lại ăn hết lần này đến lần khác cho đến khi mình hết hứng.
Mạnh Vi Nghiên không ngừng thừa nhận mình sai lại liên tục cầu xin tha mới ngừng lại được. Cậu được ôm đi tắm rửa vệ sinh sạch sẽ mới nhét lại trong chăn, mơ mơ màng màng rút ở trong lòng Sở Chiêu. Cậu ôm eo hắn làm nũng cọ cọ ở trong ngực: "Em yêu anh, ông xã, ngủ ngon."
Một câu đơn giản đã dùng hết sức lực cuối cùng trên người cậu, nhưng cậu vẫn lầm bầm nói xong mới an tâm ngủ thật say. Sở Chiêu hôn nhẹ lên đầu cậu, tràn đầy yêu thương ôm chặt cậu: "Anh cũng vậy. Em yêu, ngủ ngon."
Ở dưới màn đêm, thế giới của hai người giống như chỉ có thể dựa vào nhau ôm chặt nhau ngủ.
Sau khi hôn lễ kết thúc hai người lập tức dọn về biệt thự, cuộc sống hằng ngày không giống trước khi thành hôn, thậm chí hai người càng thêm ngọt ngào. Mỗi ngày sáng sớm Mạnh Vi Nghiên bị Sở Chiêu kéo dậy tập thể dục buổi sáng, ăn bữa sáng xong ở nhà chờ hoặc là làm việc của mình hoặc là đến công ty với Sở Chiêu. Sở Chiêu vẫn bận rộn nhiều việc, năm nay Sở Thịnh muốn xây dựng một tòa nhà cao cấp làm khách sạn nên hắn cũng rất bận rộn. Buổi tối Sở Chiêu trở về hai người hoặc ở nhà cùng nấu cơm hoặc hẹn ra ngoài ăn cơm, cuộc sống rất đơn giản.
Ngày hôm đó anh Lâm nói muốn tới đưa kịch bản gần đây cho cậu. Mạnh Vi Nghiên lập tức không có đến công ty với Sở Chiêu, nghỉ ngơi hơn nửa năm gần đây cậu cũng rảnh rỗi đến người muốn phát điên.
Khi anh Lâm tới Mạnh Vi Nghiên đang tỉa lông cho Quả đào, sắp tới mùa hè thời tiết càng ngày càng nóng, bộ lông thật dày của Quả đào làm cho nó vào mùa hè nóng không chịu nổi. Cho nên Mạnh Vi Nghiên dứt khoát cắt ngắn lông nó một chút. Cậu đã làm qua hai lần nên tay nghề rất thuần thục, không có cắt lông Quả đào thành lồi lõm.
Đương nhiên, lúc trước lần đầu tiên làm có thể nói là thảm thiết làm cho người không đành lòng nhìn thẳng. Quả đào cũng rất ngon ngoãn, nằm sấp ở trên đất không lộn xộn. Anh Lâm ngồi ở bên cạnh chờ một chút thì Mạnh Vi Nghiên kết thúc công việc. Cuối cùng lấy cái lược chải lông cho Quả đào, lại quét dọn lông cắt xuống. Quả đào bị giữ hồi lâu vui sướng chạy ra thảm cỏ bên ngoài tung tăng.
"Anh Lâm, uống gì không?"
"Nước trái cây đi. Cám ơn."
Mạnh Vi Nghiên lấy ra nước trái cây đã ép ướp lạnh rót cho anh Lâm một ly: "Nhận được kịch bản thế nào?"
"Tôi đại khái sàng lọc một hồi nhưng cảm giác không có kịch bản nào hợp với cậu. Tự cậu xem đi."
Mạnh Vi Nghiên vẫn rất tin tưởng năng lực của anh Lâm, nghe hắn nói như vậy cũng nhíu mày: "Anh Lâm có bận rộn việc gì không? Nếu không bận thì chờ xem một lát."
"Không có việc gì, tôi biết cậu xem nhanh, chờ một lát là được."
Mạnh Vi Nghiên cũng không có khách khí lấy một xấp kịch bản vừa nhận được cầm lên đọc. Kỳ thật cũng không phải quá nhiều, không tới nửa tiếng cậu đã đọc xong hết. Quả nhiên không có kịch bản nào làm cho mình thật sự muốn nhận.
"Mấy kịch bản khác tôi cũng không quá thích, ngược lại kịch bản này tôi muốn thử một chút."
Anh Lâm có chút kinh ngạc, kịch bản này là một người bạn tốt của hắn đưa tới. Hắn cho rằng Mạnh Vi Nghiên sẽ không cảm thấy hứng thú, chỉ là xuất phát từ mặt mũi bạn bè mới lấy ra để cho Mạnh Vi Nghiên xem, không nghĩ tới cậu thật sự có hứng thú.
"Kịch bản này thật ra rất kinh điển, nhưng kịch bản cũng không dễ diễn mà còn phải tập luyện lưu diễn rất tốn thời gian."
"Không có việc gì, dù sao cũng không có phim điện ảnh và phim truyền hình tốt, chọn cái này đi."
Nếu cậu nói như vậy anh Lâm tự nhiên không có đạo lý bác bỏ: "Vậy tôi trở về tiếp tục nhìn xem có kịch bản điện ảnh và truyền hình tốt hay không."
"Làm phiền anh Lâm rồi, anh Lâm đi thong thả." Mạnh Vi Nghiên tiễn anh Lâm đến ngoài cửa. Chờ anh Lâm lái xe đi cậu lại đi nhìn Quả đào phát điên kéo nó vào.
Buổi tối Sở Chiêu trở về, Mạnh Vi Nghiên kể chuyện mình nhận công việc mới cho hắn biết: "Nhưng kịch bản này phải đến đoàn kịch Thượng Hải luyện tập. Cho nên em phải đi Thượng Hải ở lại tương đối lâu."
"Vậy anh đi với em qua bên kia ở một thời gian ngắn." Sở Chiêu không chút do dự đưa ra quyết định.
Mạnh Vi Nghiên gối đầu lên trên đùi hắn cười thật tươi: "Được rồi. Đã biết anh không thể rời khỏi em." Nói xong cậu trở mình, đầu chui vào trong cái áo rộng thùng thình của hắn hôn một cái thật vang trên cơ bụng tám múi. Sở Chiêu không nghĩ tới cậu lại làm như vậy, trong lòng cảm giác tê tái vuốt ve cổ cậu bất đắc dĩ cười, thật là càng ngày càng nghịch ngợm.
Sau khi đưa ra quyết định Mạnh Vi Nghiên lập tức đến đoàn kịch Thượng Hải đưa tin. Sở Chiêu mua một căn biệt thự gần đoàn kịch làm chỗ ở tạm thời cho hai người. Mạnh Vi Nghiên mỗi ngày đến đoàn kịch tập luyện, còn Sở Chiêu tạm thời đến công ty con ở Thượng Hải làm việc. Hai người cũng chỉ là thay đổi một nơi ở mà thôi.
Sau khi tập luyện một tháng rưỡi vở kịch chính thức bắt đầu biểu diễn. Ở Thượng Hải sẽ diễn sân khấu, cậu còn cố ý tặng vé cho mấy người bạn ở Thượng Hải. Sở Chiêu cũng cố ý sắp xếp thời gian đi xem cậu biểu diễn. Mạnh Vi Nghiên gần đây không có lên sân khấu hát hí kịch, Sở Chiêu cũng rất muốn nhìn dáng vẻ ung dung tùy ý của cậu ở trên sân khấu. Mạnh Vi Nghiên như vậy đặc biệt mê người.
Buổi diễn đầu tiên ở Thượng Hải rất thành công. Sau đó Mạnh Vi Nghiên lại bắt đầu lưu diễn cả nước, tổng cộng cậu phải lưu diễn sân khấu, mỗi ngày phải bay tới bay lui. Hai người lại rơi vào tình trạng thường xuyên chia xa, nhưng khoảng cách chỉ làm hai người yêu nhau và nhớ nhau càng thêm khắc sâu.
Mạnh Vi Nghiên nằm sấp ở trên giường, áo bị vén lên. Sở Chiêu ở bên cạnh thật cẩn thận bôi thuốc mỡ lên eo cho cậu, lại dùng lực xoa bóp. Mạnh Vi Nghiên bị đau miệng không ngừng hít hà: "Nhẹ thôi."
Sở Chiêu nghe giọng điệu làm nũng của cậu tức giận đánh một cái lên trên mông cậu: "Bây giờ mới biết đau à, trước đó sao không biết yêu quý bản thân?"
"Công việc yêu cầu thôi." Mạnh Vi Nghiên yếu ớt giải thích cho bản thân. Cậu thật không có biện pháp, lần này diễn kịch mỗi nơi đều cần cậu phải treo dây thép bay lên xuống vài lần. Bình thường tập luyện lưu diễn càng thêm dày đặc làm cho eo và đùi cậu bị tổn thương.bg-ssp-{height:px}
Trước đó cậu thật cẩn thận gạt Sở Chiêu, không nghĩ tới vẫn là bị hắn phát hiện. Bây giờ cậu còn nhớ rõ lúc đó dáng vẻ Sở Chiêu nhìn thấy trên người cậu một mảng lớn bầm tím vừa đau lòng vừa tức giận vừa không có chỗ phát tiết. Cho đến khi chuyến lưu diễn kết thúc cậu mới có thời gian nghỉ ngơi điều dưỡng, hiện tại đã tốt rất nhiều. Chỉ là mỗi lần bôi thuốc đều phải bị Sở Chiêu nhắc vài câu, cậu cũng mới phát hiện Sở Chiêu thuộc tính đàn bà.
Công việc kết thúc Mạnh Vi Nghiên lập tức rãnh rỗi. Cậu vốn không phải người tập trung quá nhiều vào sự nghiệp, mỗi ngày nhàn nhã sống qua ngày cũng rất tự tại thoải mái. Ngược lại Sở Chiêu quanh năm suốt tháng đều rất bận rộn. Trong tâm tư Mạnh Vi Nghiên cảm thấy nếu để cho hắn trải qua kiểu ngày tháng này cậu chỉ sợ thật không nhịn được.
Hôm nay Sở Chiêu phải xuất ngoại, buổi sáng sau khi Mạnh Vi Nghiên tiễn hắn ra cửa lại chui về ổ chăn ngủ thêm một giấc. Sau khi tỉnh dậy tinh thần sảng khoái. Lúc cậu đi xuống lầu thím Đổng trong nhà đang dọn dẹp vệ sinh.
"Chào Mạnh tiên sinh."
"Thím Đổng, có thể giúp tôi một chút không?"
"Dạ được."
Mạnh Vi Nghiên vào phòng chứa đồ lấy ra một cái đệm: "Thím Đổng, thím giúp tôi trải lên bàn trà bên đó đi." Sau đó lại chuyển thùng dụng cụ ra, cầm theo một miếng da trâu.
"Mạnh tiên sinh lại muốn làm vòng cổ cho Quả đào à?"
Mạnh Vi Nghiên ngồi lên trên thảm bày từng dụng cụ ra: "Đúng vậy, ngày hôm qua nhìn thấy vòng cổ của Quả đào lại mài mòn rất nhiều. Đúng rồi, Quả đào đâu?" Bình thường Quả đào nhìn thấy cậu lập tức chạy đến, hôm nay sao chưa nhìn thấy nó.
"Giờ dẫn nó đi dạo loanh quanh rồi."
Người tên Giờ là một trong những vệ sĩ, lần này vệ sĩ cắt lượt nên đến phiên hắn giữ nhà. Bình thường cậu không ở nhà hoặc là thức dậy trễ đều là mấy người vệ sĩ dẫn Quả đào đúng giờ đi ra ngoài dạo loanh quanh.
Mạnh Vi Nghiên biết Quả đào an toàn nên cũng an tâm bắt đầu tập trung làm vòng cổ mới cho Quả đào. Mạnh Vi Nghiên cắt may xong cẩn thận mài mép vòng bóng loáng, lại khắc lên hoa văn xinh đẹp, tiếp theo dùng thuốc màu không thấm nước tô màu cho hoa văn. Còn chưa làm xong đã nghe được tiếng Quả đào vui kêu lên, Mạnh Vi Nghiên lập tức thả đồ vật trên tay xuống đi tới cửa lau sạch cát bụi trên chân cho nó.
"Ai nha, Quả đào nhà chúng ta thật là ngoan, còn nghe lời nữa." Lúc Mạnh Vi Nghiên lau chân cho nó thì Quả đào ngoan ngoãn nhấc chân cũng không lộn xộn, vừa vào phòng bắt đầu chạy loanh quanh chân Mạnh Vi Nghiên. Nó thích Mạnh Vi Nghiên xoa rồi lại xoa, hôn rồi lại hôn nó.
Mạnh Vi Nghiên tháo xuống vòng cổ cũ trên cổ nó, lại cầm lấy vòng cổ đang làm một nửa đeo thử lên trên cổ nó. Sau khi xác định không thành vấn đề lại tiếp tục làm. Chờ làm xong lấy xương chó có viết cách liên hệ với chủ nhân móc vào dây mới đeo lên trên cổ Quả đào.
"Quả đào, có thích quà mới ba ba tặng cho con không, con không thích cũng không có cách nào, ngoan ngoãn mang đi. Đến đây, chúng ta chụp một tấm cho ba ba Sở con xem."
Quả đào bị lôi kéo chụp ảnh nhiều lần nên nhìn thấy màn ảnh tự giác bất động, cực kỳ phối hợp.
Chụp hình xong Mạnh Vi Nghiên gửi qua cho Sở Chiêu. Lúc Sở Chiêu nhận được tin nhắn còn đang ở trên máy bay, nghe được âm nhắc nhở đặc biệt kia vội vàng mở ra xem. Chỉ thấy bảo bối nhà mình ôm Quả đào cười sáng lạn làm cho hắn đi máy bay mỏi mệt đều tan biến. Hắn cũng cầm lấy di động chụp một tấm ảnh với văn kiện gửi qua còn kèm theo một cái hình biểu cảm khóc lớn, làm cho Mạnh Vi Nghiên nhận được tin nhắn cười ha ha.
"Quả đào ngoan nhất, đi, chúng ta đi ăn vặt đi." Mạnh Vi Nghiên vỗ vỗ đầu nó, có thể là nghe được hai chữ ăn vặt nên Quả đào lập tức lên tinh thần quấn quít đi theo sát Mạnh Vi Nghiên. Chờ cậu lấy đồ ăn vặt từ tủ chén cao ra Quả đào lại càng sốt ruột quanh quẩn bên chân cậu. Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy buồn cười cũng không trêu nó, đút chó nó ăn một chút cũng không dám cho nó ăn nhiều. Cậu nhân cơ hội chụp hai tấm hình gửi qua cho Sở Chiêu kèm theo một câu là "Người không bằng chó." làm cho Sở Chiêu cũng rất bất đắc dĩ.
Mạnh Vi Nghiên đút cho Quả đào ăn xong thím Đổng dọn dẹp cũng kết thúc: "Mạnh tiên sinh, cơm trưa muốn ăn món gì để tôi đi chuẩn bị trước?"
Mạnh Vi Nghiên mở tủ lạnh ra nhìn nhìn: "Không cần, thím đi nghỉ ngơi đi, giữa trưa tự tôi làm mấy món đơn giản là được." Dù sao cũng rãnh rỗi, không bằng tìm chút chuyện làm.
"Vậy cũng được, chén đĩa để đó chiều tôi rửa, Mạnh tiên sinh cũng đừng rửa."
Mạnh Vi Nghiên kỳ thật cũng không quá thích rửa chén, bình thường phần lớn đều là thím Đổng dọn rửa, còn lại một phần là Sở Chiêu dọn rửa.
"Đúng rồi, Mạnh tiên sinh, Quả đào có cần phải đi làm triệt sản không, cũng đã lớn như vậy rồi."
Mạnh Vi Nghiên nhìn nhìn Quả đào nằm ở trên mặt đất dưới ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất: "Lúc trước ôm nó về thì nó đã làm qua, phỏng chừng là chủ nhân trước đây làm cho nó."
"Cũng đúng, lúc đó cũng đã lớn rồi." Thím Đổng cho tới nay đều làm người khéo léo, đối với chuyện trước kia cũng hiểu biết. Lần này cũng chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi, nói xong đi về nhà ký túc xá bên cạnh.
Giữa trưa Mạnh Vi Nghiên cũng không có làm mấy món phiền phức, cậu làm một phần cơm chiên trứng, ép một ly nước trái cây là giải quyết một bữa. Ngược lại Sở Chiêu sau khi xuống máy bay lại đúng giờ gọi điện thoại hỏi xem cậu có ăn cơn đàng hoàng không.
Nói đến thói quen ăn uống của Mạnh Vi Nghiên và Sở Chiêu thật sự là cách khá xa. Mạnh Vi Nghiên trong cơm canh chú trọng dưỡng sinh, ít dầu ít muối, nghiêng về đồ chay, hương vị thanh đạm; đối với các loại thịt rất bắt bẻ, không thích thịt heo thịt dê, nghiêng về thịt gà thịt cá. Cậu lại đặc biệt thích trái cây.
Sở Chiêu ăn cơm thích thật nhiều dầu nhiều thức ăn mặn, thích nhất mấy món thơm ngào ngạt, khẩu vị lại hơi nặng; đối với rau dưa cảm thấy chỉ có động vật ăn cỏ mới ăn. Hắn cảm thấy Mạnh Vi Nghiên ốm như thế đều vì không ăn thịt, hai người có thể nói là hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhưng hai người lại chưa bao giờ từng tranh luận về mặt ăn uống, cả hai đều vô cùng hiểu nhau và thông cảm nhau. Sở Chiêu theo Mạnh Vi Nghiên càng ngày càng chú trọng ẩm thực khỏe mạnh. Mạnh Vi Nghiên theo Sở Chiêu cũng sửa lại tật xấu kiêng ăn không ít. Sở Chiêu bình thường lại thích dẫn cậu đi ăn các món ngon làm cho Mạnh Vi Nghiên thay đổi không ít. Cơm chiên trứng chính là một trong món chính Sở Chiêu yêu nhất. Bình thường người khác ăn cơm tẻ hắn nhất định phải ăn cơm chiên trứng. Hiện tại Mạnh Vi Nghiên cũng thỉnh thoảng dùng món này giải quyết một bữa.