Editor: demcodon
Năm nay fan tăng vọt đã bắt đầu ảnh hưởng đến cuộc sống của Mạnh Vi Nghiên, thậm chí đã ảnh hưởng đến cuộc sống của người nhà cậu. Ngay cả ba mẹ của mình cũng đều nhận được mấy cuộc điện thoại từ phóng viên, ở nhà ba mẹ và bên ngoài rạp hát nhà họ Mạnh cũng luôn có phóng viên và fan ngồi ngồi canh. Mỗi lần đi biểu diễn đều sẽ bị chặn đường, thậm chí phóng viên còn chạy theo xe.
Khác với Mạnh Vi Nghiên đã được fan cũ cũng hình thành chung nhận thức có tổ chức có trật tự, có fan mới bắt đầu tranh mua vé rạp hát nhà họ Mạnh nắm giữ nhóm người mê xem hát.
Nếu vừa vặn như vậy cũng được, dù sao đối với truyền bá hí kịch mới có lợi. Chỉ là bọn họ dường như xem biểu diễn ở rạp hát trở thành buổi biểu diễn của Mạnh Vi Nghiên, có giơ bảng đèn led, có còn lúc đang biểu diễn lại thét chói tai ảnh hưởng rất lớn khi rạp hát biểu diễn và người mê xem hát. Cuối cùng dẫn đến Mạnh Vi Nghiên không thể không hủy bỏ toàn bộ suất diễn.
Sau khi Mạnh Vi Nghiên làm sáng tỏ đăng trên Vi Văn thì mọi chuyện mới có thể giảm bớt. Các fan thật sự yêu thích Mạnh Vi Nghiên cũng bắt đầu chống lại những fan giả không phải thật sự thích Mạnh Vi Nghiên và fan não tàn thêm phiền.
Cuối cùng Mạnh Vi Nghiên vẫn là quyết định tạm dừng công việc, nghỉ ngơi một năm. Mặc dù trước kia cậu cũng không mệt bao nhiêu, nhưng công việc đối với cậu mà nói không phải điều cần thiết trong cuộc sống. Cậu cũng không phải người cuồng công việc. Dù sao Sở Chiêu nói sẽ kiếm tiền nuôi cậu. Cho nên Mạnh Vi Nghiên không hề có gánh nặng khi thông báo mình sẽ nghỉ làm việc đến năm sau.
Anh Lâm còn dẫn dắt mấy nghệ sĩ khác ở trên tay, cũng quen thói có tiền tùy hứng của Mạnh Vi Nghiên bình tĩnh từ chối tất cả lời mời cho cậu. Nhạc Nhạc càng không sao cả, dù sao Mạnh Vi Nghiên làm một ông chủ rất hào phóng, không làm việc nhưng tiền lương vẫn phát như cũ, đi đâu có thể tìm được đãi ngộ tốt như vậy chứ. Nếu để cho nhóm bạn thân của mình biết được phỏng chừng sẽ hâm mộ mình chết. Chỉ là nếu phải rảnh rỗi một năm không bằng tìm chút chuyện làm, kết hôn cũng rất tốt.
Cho nên ông chủ Mạnh vừa mới thông báo mình nghỉ một gian thì ngày hôm sau đã nhận được tin trợ lý của mình quyết định kết hôn. Cậu ngược lại cũng không ngoài ý muốn. Thời gian Nhạc Nhạc và Quý Đức yêu nhau cũng không ngắn, năm nay Nhạc Nhạc đã tuổi, Quý Đức lại càng hơn , mang chuyện kết hôn ra lên kế hoạch cũng rất bình thường. Vì thế Mạnh Vi Nghiên và Sở Chiêu vui vẻ cũng cho Quý Đức nghỉ.
Hành động của Nhạc Nhạc cũng thực sự nhanh chóng, hôm nay Quý Đức mới vừa nghỉ thì ngày hôm sau hai người đã đi gặp ba mẹ Nhạc Nhạc. Hai vợ chồng già sớm đã biết tình hình bạn trai con gái mình, sau khi gặp mặt phát hiện con rể tương lai thành thật săn sóc, thu nhập cũng không tệ, tương lai lưng dựa vào đại thụ cũng không cần lo lắng, tự nhiên không có ý bất mãn.
Bên này hai vợ chồng già cùng chung ý, lại ngày hôm sau hai người bay về quê Quý Đức. Quê Quý Đức ở nông thôn phía nam, y có lẽ đã lâu không có về nhà, trong nhà có em trai y ở nên y cũng không lo lắng, vẫn luôn định kỳ gửi tiền bạc về nhà, nhưng cũng rất nhớ mọi người.
Bây giờ về nhà lại mang về một cô con dâu xinh đẹp như vậy thật làm cho hai vợ chồng già nở mặt. Huống chi Nhạc Nhạc mặc dù là người thủ đô nhưng cũng sẽ không xem thường ba mẹ chồng nông thôn, mặt cô xinh đẹp miệng lại cực ngọt, cô làm trợ lý cũng cực kỳ am hiểu nhìn mặt đoán ý. Ba mẹ Quý Đức cũng rất vừa lòng. Hai nhà đều rất vừa lòng đã, hôn lễ lập tức lên kế hoạch.
Bên Nhạc Nhạc trước không đề cập tới, theo thời gian chuyển mùa, mùa xuân đã đến làm cho tất cả mọi người thoát khỏi mùa đông giá lạnh. Chuyện gần đây của Mạnh Vi Nghiên cũng nhạt phai không ít. Cho nên cả nhà bắt đầu lên kế hoạch đi chơi xuân một lần xưa nay chưa từng có. Sau khi tổng hợp suy xét lại các hạng mục nhân tố thì cuối cùng định ở tháng .
Sở Chiêu sớm đã dự định xây dựng một chỗ cắm trại dã ngoại ở một khối diện tích lớn nhất, tính riêng tư cũng tốt hơn gia đình cắm trại khu vực dã ngoại. Ngày mồng tháng năm sau khi kết thúc một ngày chủ nhật đầu tiên đoàn người mang theo các loại đồ ăn nước uống và trang bị chậm rãi đi đến khu dã ngoại.
Lần này mới thật sự là cả nhà du lịch. Ngoại trừ anh cả và chị dâu nhà họ Sở còn ở nơi khác cùng với vài người nhà họ Mạnh ở bên ngoài thì Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên còn có người nhà hai bên. Ngay cả ông nội Sở và ông cố Mạnh cũng đều đến đây. Còn lại bác cả - bác gái cả, cô - dượng, chú - thím, các anh chị. Còn có Sở Nhạc Nhiên tháng năm trước đã bắt đầu cuộc sống học sinh trung học, còn Điềm Điềm đang đi nhà trẻ, cùng với Âu Âu thành viên mới của nhà họ Mạnh vừa mới sinh ra được hơn một năm tự nhiên cũng đi theo. Nếu không phải quá nhiều người Mạnh Vi Nghiên còn muốn mang theo Quả đào và Bùa đào. Nhiều người đến như vậy bãi đậu xe cắm trại dã ngoại đều bị chiếm một phần ba.
Một khu cắm trại dã ngoại này hoàn cảnh vô cùng tốt. Khu vựa cắm trại dã ngoại của bọn họ ở trong rừng cây, cây cối xanh tươi tươi tốt, không chỉ có không khí tươi mát còn có ánh mặt trời chiếu xuống không quá chói mắt. Trong rừng cây còn có khe suối, khu vực bọn họ lại ở vào đầu nguồn nước suối, nước suối trong suốt chậm rãi chảy qua càng có vẻ yên tĩnh an bình.
Dùng cho đất trống cắm trại dã ngoại ở bên cạnh khe suối thì khu vực này phỏng chừng bình thường dùng cho công ty hoặc học sinh trường hợp nhiều người tụ hội như thế. Cho nên diện tích không nhỏ, không chỉ có có vài chỗ bị tấm ván gỗ để lên chuyên môn dành cho dựng lều, còn có vài giá nướng thịt, cung cấp hoạt động cho người hai nhà bọn họ dư dả.
Vệ sĩ trước đó đã kiểm tra khu vực này. Cho nên đoàn người xách theo bao lớn bao nhỏ đến chỗ rồi trước hết bày ghế gấp và mang bàn cờ ra, sắp xếp chỗ cho các người già xong để lại phụ nữ lớn tuổi chăm sóc người già thuận tiện trông trẻ con. Những người còn lại phụ trách dựng lều.
Đàn ông nhà họ Sở hoặc nhiều hoặc ít đều tiếp thu bồi dưỡng từ quân đội, nên dựng lều tự nhiên không thành vấn đề. Cho nên Sở Chiêu và anh họ Lý Nghị nhiên làm chủ lực, mỗi người phụ trách một đội bắt đầu dựng lều.
bg-ssp-{height:px}
Ngay cả Sở Nhạc Nhiên cũng không cam lòng yếu thế đi đến hỗ trợ. Nếu không phải tuổi còn nhỏ, vóc dáng và sức lực cũng không đầy đủ, thật đúng là cũng làm một người chủ lực. Về phần những người khác cũng phụ trách đi mang các đồ vật đến rồi sắp xếp ngay ngắn.
Sau khi tất cả chuẩn bị xong thì thời gian vẫn còn sớm, một đám người vây quanh một chỗ bắt đầu chơi trò chơi nhỏ, vừa mới bắt đầu cũng không quá khó khăn, bắt đầu từ ba trò chơi đơn giản. Ngoại trừ Điềm Điềm và Âu Âu tuổi vẫn còn quá nhỏ, còn lại tất cả mọi người đều có thể tham gia vào. Người càng nhiều thì dễ dàng hỗn loạn mắc lỗi, thật đúng là không phải chỉ số thông minh cao là có thể chơi qua. Ngay cả Mạnh Vi Nghiên cũng thua một lần, thua thì phải biểu diễn tiết mục. Cậu đứng lên cũng không biểu diễn hí kịch mà là hát một ca khúc được yêu thích.
Thua nhiều nhất chính là anh cả Mạnh Vi Nghiên, cuối cùng bị con gái nhà mình cho một ánh mắt nhỏ khinh bỉ. Hơn nữa bị mọi người trêu ghẹo, thật làm cho một thằng đàn ông như hắn liên tiếp đỏ mặt. Càng làm cho mọi người xấu hổ chính là cuối cùng người chơi giỏi nhất lại là bạn nhỏ Sở Nhạc Nhiên, bé thành công một lần cũng không có thua.
Sau khi kết thúc trò chơi Điềm Điềm xem tất cả mọi người biểu diễn tiết mục, cũng tích cực yêu cầu biểu diễn, mọi người tự nhiên bày tỏ nhiệt liệt hoan nghênh. Điềm Điềm giống như một con mèo Ba Tư kiêu ngạo, đắc ý nhảy cho mọi người xem bài múa bé học ở nhà trẻ, chiếm được tràng pháo tay của mọi người.
Giờ cơm trưa, mọi người cùng nhau bắt tay làm một bữa tiệc nướng lớn mỹ vị. Ngay cả mấy người lớn được chuẩn bị món ăn khác cũng đều nếm một chút.
Ăn cơm trưa xong mọi người bởi vì đều ăn thật no nên đơn giản cùng nhau tản bộ ở trong rừng cây. Đi hơn phút, Điềm Điềm ăn no bắt đầu mệt nhọc làm nũng muốn người lớn ôm. Mọi người cũng đều đi đủ nên dứt khoát trở lại lều nghỉ trưa một hồi.
Buổi chiều mọi người bắt đầu hoạt động tự do, các người già tụ một chỗ nói chuyện phiếm uống trà, đại đa số mọi người tiến đến bên anh hai Mạnh mở tiết vẽ tranh.
Anh hai Mạnh vốn định ở đây có phong cảnh xinh đẹp muốn vẽ vật thực, kết quả đầu tiên là Điềm Điềm lôi kéo anh Sở của mình khoe chú hai nhà mình vẽ tranh đẹp thế nào. Sau lại quấn y phải vẽ tranh với mình, đến cuối cùng trực tiếp một đám người bu lại cướp giấy vẽ bút vẽ của hắn, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Bất quá cũng là chị hai Mạnh hoạ sĩ lại thích trẻ con, hai vợ chồng bọn họ kết hôn hơn hai năm. Lúc trước hướng tới tự do lựa chọn kết hôn du lịch, gần đây vừa mới có tính toán lên kế hoạch muốn có con. Hiện tại cô nhìn thấy trẻ con thật sự là tình thương của mẹ tràn lan cường thế trấn áp anh hai Mạnh.
Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên tự nhiên không thích đi xem náo nhiệt, vợ chồng son lặng lẽ kéo tay tránh mọi người đến chỗ không người hẹn hò, tình chàng ý thiếp.
Hôm nay thật sự là bận rộn, người tới quá nhiều. Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên làm quan hệ cho hai nhà ràng buộc, quá bận rộn chăm sóc và chú ý người khác. Cho nên hai người ngoại trừ ngẫu nhiên trao đổi ánh mắt nhưng không có trò chuyện đàng hoàng, lại có người già và trẻ con ở đây. Vì tránh cho mọi người xấu hổ nên bình thường thỉnh thoảng muốn ôm hôn hai người cũng không dám tiếp xúc nhiều. Lúc này tay cầm tay bước chậm trong rừng hai người có chút tâm tư rạo rực. Hai người đang nói chuyện không biết từ lúc nào không hẹn mà cùng ngừng lại.
Mạnh Vi Nghiên dựa lưng vào một cây đại thụ. Sở Chiêu một bàn tay ôm eo của cậu, một bàn tay nâng cằm của cậu lên. Mạnh Vi Nghiên không tự chủ nhắm hai mắt lại, lại không chờ được nụ hôn chạm đến chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng thì vị trí của mình và Sở Chiêu đã thay đổi.
"Thân cây cấn đau lắm, chúng ta đổi chỗ nha." Sở Chiêu nói xong cũng không chờ cậu phản ứng kịp đã vừa chuẩn xác cướp đi hô hấp của cậu.
Kết thúc một nụ hôn thật dài Mạnh Vi Nghiên đỏ mặt đẩy bàn tay đang sờ loạn trên người mình ra. Sở Chiêu da mặt dày cười, càng di chuyển bàn tay vừa bị đẩy đi tới trên cặp mông cong cao của cậu. Mạnh Vi Nghiên lại đẩy, hắn lại dính lên. Qua lại vài lần Mạnh Vi Nghiên không kiên nhẫn hung hăng cắn cằm hắn một cái. Hai người kết thúc tán tỉnh, chờ dấu răng trên cằm Sở Chiêu nhạt một chút mới đi về.
Bây giờ hai nhà cùng đi chơi xuân, sung sướng vui vẻ tới, thích thú cười vui đi, thật sự tăng cao không ít độ thân mật của hai nhà. Lúc trước vẫn chỉ là ba mẹ Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên lui tới tương đối nhiều. Hiện tại người trẻ tuổi hai nhà cũng đều trở thành bạn bè. Ngay cả Điềm Điềm và Sở Nhạc Nhiên cũng kêu nhau anh anh - em em không ngừng. Sở Nhạc Nhiên lại càng đồng ý về sau thỉnh thoảng đi tìm cô bé chơi. Đương nhiên nhìn thấy người hai nhà ở chung hài hòa vui vẻ nhất không thể nghi ngờ chính là Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên.
Ngày tháng làm sinh nhật cho Sở Chiêu xong mới bắt đầu trải qua sóng nước yên ả, mãi cho đến tháng là hôn lễ của Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc và Quý Đức tính toán tổ chức một buổi hôn lễ ở Bắc Kinh, sau đó còn phải về quê Quý Đức đãi một tiệc rượu.
Mạnh Vi Nghiên dĩ nhiên là muốn đi tham gia. Sở Chiêu bận rộn công việc, hơn nữa cũng bất tiện nên không đi. Ngược lại vệ sĩ của Sở Chiêu là chiến hữu của Quý Đức vì ba vị trí phụ rể mà đấu một trận. Cuối cùng vì để cho tất cả vệ sĩ đi tham gia hôn lễ của y mà Sở Chiêu còn cố ý mượn hai vệ sĩ của ông nội Sở dùng tạm.