Editor: demcodon
Hai người cũng không có bất kỳ sự che giấu nào. Cuối cùng chấp nhận lời đề nghị của anh Lâm nhận một cuộc phỏng vấn với giới truyền thông. Khi bên cậu đăng bài biết lên thì có không ít phương tiện truyền thông gửi lời mời. Sau khi lựa chọn cẩn thận, cuối cùng cũng chọn được một người bạn cũ của Mạnh Vi Nghiên - Phương Nhất Thiên. Phương Nhất Thiên tính cách ôn hòa, không phải người gây sự, là người quen nên lúc phỏng vấn sẽ không xấu hổ. Đài truyền hình chỗ hắn sẽ làm một tiết mục số đặc biệt cho bọn họ.
Cuối cùng nơi ghi hình tiết mục không có lựa chọn đài truyền hình mà là ở trong nhà hai người, chắc chắn có độ tin cậy cao hơn. Hơn nữa hai người cũng chọn hình thức phát sóng trực tiếp, điều này chắc chắn mang lại nhiều thử thách hơn cho tổ tiết mục.
Vào ngày ghi hình, tổ tiết mục từ sớm đã đến biệt thự sắp xếp, cảnh ghi hình cụ thể đã được chọn trong phòng luyện tập của Mạnh Vi Nghiên. Nơi đó tương đối trống trải và không gian khá lớn, thuận tiện cho tổ tiết mục lắp đặt nhiều thiết bị.
Buổi ghi hình tiết mục bắt đầu lúc giờ, lúc giờ Phương Nhất Thiên đã đến nơi: "Vi Nghiên, đã lâu không gặp. Tôi nhớ cậu muốn chết. Xin chào, Sở tổng."
"Xin chào, hôm nay xin nhờ cậu." Sở Chiêu vươn tay bắt tay với hắn để bày tỏ thân thiện.
"A, anh Thiên, cũng không phải là đã lâu không gặp, anh vẫn còn quá trẻ. Hôm nay cần phải cầu xin anh giúp đỡ." Hai người ôm nhau nhiệt tình.
"Ai nha, tôi từ tối hôm qua đã khẩn trương. Cậu nhìn xem, đây là quá trình phỏng vấn và một số câu hỏi mà tổ tiết mục chúng tôi đã thảo luận. Cậu nhìn xem có vấn đề gì không."
Mạnh Vi Nghiên cũng không có khách khí cầm qua xem xét cẩn thận, xem ra tổ tiết mục đã bỏ rất nhiều công sức. Những câu hỏi này cũng có thể hỏi ra một số thông tin mà khán giả đang tò mò nhưng không chạm vào điểm mấu chốt của cậu.
"Vi Nghiên, Sở tổng, mau tới đây trang điểm." Anh Lâm từ sáng sớm cũng đến kiểm tra chạy tới thúc giục.
"Anh Lâm, đây là quá trình phỏng vấn và các câu hỏi của mấy người anh Thiên, anh xem đi." Nói xong kéo Sở Chiêu đi trang điểm.
Sở Chiêu từ trước đến nay không có trang điểm. Cho nên bị một đám người vây quanh chạm vào mặt và tóc hắn thật sự là khó chịu. Ngược lại Mạnh Vi Nghiên tự nhiên hơn nhiều.
Hiện trường cũng là một mảnh rối ren, đến giờ buổi ghi hình chính thức bắt đầu. Phương Nhất Thiên ngồi trên ghế sô pha đơn, Mạnh Vi Nghiên và Sở Chiêu ngồi chung một ghế. Ba người đều đối mặt với camera.
Bởi vì là chủ nhật nên có vô số khán giả vây xem trước tivi, vừa xem tivi vừa trao đổi ở trên mạng.
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, ra rồi, Vi Nghiên rất đẹp trai, Sở tổng cũng rất đẹp trai."
"Wow, đây là nhà Vi Nghiên sao? Nó thật đẹp."
"Xin chào quý vị khán giả và các bạn thân mến, hoan nghênh mọi người đón xem XX được phát bởi XX. Tôi là MC Phương Nhất Thiên. Hôm nay chúng tôi vô cùng vinh hạnh khi có được cơ hội đến phỏng vấn chồng chồng Mạnh Vi Nghiên và Sở Chiêu. Mặc dù tất cả mọi người đã biết bọn họ, nhưng trước tiên vẫn để cho chồng chồng Sở - Mạnh chúng tôi tự giới thiệu."
Camera chuyển sang hai người: "Xin chào mọi người, tôi tên Mạnh Vi Nghiên, là diễn viên."
"Tôi tên Sở Chiêu, là người yêu của Mạnh Vi Nghiên."
"Hôm nay tiết mục ghi hình lần này cũng hy vọng có thể mang cuộc sống ngoài đời của chúng tôi nói cho mọi người biết, cũng vô cùng cảm ơn đài truyền hình XX và anh Thiên đã trợ giúp chúng tôi." Nghe hắn giới thiệu như vậy Mạnh Vi Nghiên cũng vui vẻ một chút.
Tất cả khán giả đối với việc này bày tỏ: ngược chó độc thân, hừ.
"Ai nha, cậu đừng tưởng rằng nói mấy lời tốt với tôi thì tôi sẽ nương tay. Hôm nay tôi làm MC và đài truyền hình chúng tôi phải chịu trách nhiệm với tất cả quý vị khán giả, nhất định sẽ không buông tha cho hai người."
"Vậy chờ sau khi kết thúc anh Thiên cũng nên cẩn thận đó."
"Hứ, tôi có vô số khán giả chống lưng, tuyệt đối sẽ không khuất phục." Mấy người đều cười.
"Được rồi, không nói giỡn nữa, chúng ta chính thức bắt đầu đi. Hiện tại cảnh ghi hình mà các quý vị khán giả nhìn thấy là đang ở trong phòng luyện tập của Vi Nghiên. Vi Nghiên, bình thường cậu thường xuyên luyện tập ở đây phải không?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy có thể dẫn tôi đi tham quan một chút được không?" Phương Nhất Thiên cười nhộn nhạo.
"Có thể chứ, nơi này kỳ thật cũng không có gì, đó là trang phụ và đạo cụ của tôi." Nói xong ba người đứng lên, camera cũng vội vàng đuổi theo. Khán giả cũng theo camera thấy được toàn bộ hình ảnh của căn phòng.
"Nó thật lớn, thật đẹp."
"Ánh sáng chiếu vào cửa sổ sát đất thật tốt, khu vườn bên ngoài cũng thật đẹp, còn có hồ bơi, phía trước còn có một ngôi nhà."
"Tấm hình treo trên tường này chính là bậc thầy của kinh kịch thời nhà Thanh, tuyệt chiêu của Đồng Trị, tin tưởng mọi người cũng biết, trên sách lịch sư trung học có. Bên này là trang phục và một số vũ khí đạo cụ của tôi."
"Đây có phải là trang phục và mũ đội đầu của tiết mục Quý phi say rượu cậu biểu diễn ở Đêm hội mùa xuân không? Thật đẹp, tôi có thể chạm vào không?" Phương Nhất Thiên nhìn về phía trang phục mặc trên hình nộm và mũ đội đầu đặt trong tủ kính bên cạnh.
"Vâng, đương nhiên có thể chạm vào." Nói xong cậu cũng lấy ra chìa khóa mở tủ kính ra.
"Sợi vàng trên trang phục này sẽ không phải thật chứ, còn viên ngọc này cũng không phải thật chứ?" Bản thân Phương Nhất Thiên cũng không thiếu tiền, mà còn kiến thức rộng rãi, đối với các loại châu báu cũng có chút hiểu biết.
"Là thật, đều là Sở Chiêu tặng cho tôi." Mạnh Vi Nghiên ngược lại rất bình tĩnh, thường là mọi người tới nhà cậu thấy qua đều kinh ngạc một hồi. Cậu đã từ xấu hổ trở nên da mặt thật dày. Nhưng khán giả trước tivi đều ghen tị.
"Mọi người ơi, tôi lại phát hiện một thứ tốt. Nhưng tôi thật không dám chạm vào, sợ chạm hư mất. Mọi người xem, thanh kiếm ngọc này, Vi Nghiên, bình thường cậu sẽ sử dụng nó chứ?"
"Tôi cũng sợ làm vỡ nó." Nói xong thì cười, còn trêu chọc liếc nhìn Sở Chiêu một cái. Sở Chiêu bất đắc dĩ sờ đầu của cậu.
Trước tivi lại một mảnh thét chói tai. Sờ đầu giết.
Sau chuyến tham quan đại khái ba người lại ngồi xuống: "Bây giờ chúng ta chính thức tâm sự một chút. Đầu tiên, chúng ta nói đến hai người quen như thế nào, ai là người theo đuổi trước. Chuyện này cậu chưa từng nói với bạn bè chúng tôi biết."
"Chúng tôi đã quen nhau từ năm trước, chính là lúc tôi tham gia . Khang Giai không phải là nhà tài trợ cho chương trình đó sao. Anh ấy đã xem chương trình đó và sau đó theo đuổi tôi." Nói đến chuyện này Mạnh Vi Nghiên thật sự có phần xấu hổ, dù sao cậu chưa từng nói với bất cứ ai.
"Có phải vậy không? Sở tổng."
"Ừh, tôi có thể nói rằng tôi đã yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên. Sau này quen càng ở bên nhau càng thích cậu ấy, cảm thấy chúng tôi rất hợp. Cho nên tôi đã không ngần ngại ra tay." Sở Chiêu nói ra trên mặt cũng tràn ngập nụ cười, chỉ sợ đây là quyết định đúng đắn nhất hắn làm từ lúc chào đời tới nay.bg-ssp-{height:px}
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt trìu mến, làm mù mắt khán giả vây xem.
"Vậy Sở tổng dùng phương pháp gì để gây ấn tượng với Vi Nghiên?"
"Anh ấy đó, nói là mối tình đầu nhưng không ít thủ đoạn. Mỗi ngày tin nhắn và điện thoại liên tục. Một khi có thời gian thì đi xem tôi diễn kịch, tặng cho tôi một số món quà vô cùng đặc biệt, thỉnh thoảng lấy danh nghĩa bạn bè hẹn tôi ra ngoài. Làm cho tôi cảm động nhất là trong lúc tôi không biết đã thuyết phục xong ba mẹ anh ấy, thật sự làm cho tôi cảm động."
"Sở tổng và cậu đều là mối tình đầu của nhau à?"
"Quả thật lúc trước anh ấy chưa từng yêu ai, còn làm cho bạn bè của anh ấy hoài nghi thân thể có vấn đề." Mạnh Vi Nghiên cười trộm.
Sở Chiêu bất đắc dĩ lén lút gãi eo cậu một cái. Mạnh Vi Nghiên nhột đến bật cười đẩy tay hắn ra.
"Sở tổng trước hết đã thuyết phục ba mẹ điều này thật là quá có lòng trách nhiệm, rất có hương vị nam tính. Vậy ba mẹ của hai người có đồng ý không?"
"Mới đầu có thể khó chịu một chút, sau này phát hiện chúng tôi là nghiêm túc sống bên nhau nên không có phản đối. Bất quá tôi thật sự muốn cảm ơn ba mẹ chúng tôi, bọn họ thật sự rất vĩ đại."
"Quả thật như vậy, ba mẹ sẽ luôn thỏa hiệp với con cái." Phương Nhất Thiên gật đầu đồng ý: "Vậy hai người cảm thấy vấn đề lớn nhất gặp phải trong quá trình đến với nhau là gì?"
"Kỳ thật tôi cũng không có gặp nhiều vấn đề, ở bên nhau rất thuận lợi. Cho tới nay vấn đề tôi lo lắng nhất chính là tình yêu bị phát hiện, xã hội sẽ không thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ có vẻ như không sao, tất cả mọi người đã ủng hộ chúng tôi rất nhiều."
"Hai người từ lúc mới bắt đầu đã xác định muốn ở bên nhau cả đời, hay chỉ là yêu mà thôi?"
"Hai người chúng tôi đều là người vô cùng rõ ràng biết mình muốn cái gì, cần cái gì, mục đích cuối cùng là gì. Quen chính là cả đời, không có yêu thử, không được thì chia tay, nên quyết định ở bên nhau cả đời."
"Xin tha thứ tôi đường đột hỏi câu này, hai người nghĩ gì về vấn đề mà chồng chồng giới đồng tính sẽ gặp phải? Ví dụ như vấn đề con cái."
"Chúng tôi đã nói chuyện này một cách chân thành. Cuối cùng đã đồng ý thảo luận vấn đề này ít nhất cho đến khi tuổi. Tôi nghĩ rằng mọi người bây giờ có đều có tuổi thọ dài, hoàn toàn không cần vội vàng nghĩ đến vấn đề này như vậy. Cho dù không có con cái nó cũng không phải chuyện gì lớn."
"Tôi cảm thấy có đứa trẻ tinh nghịch sẽ quấy rầy thế giới hai người của chúng tôi." Sở Chiêu vẫn duy trì vẻ cao ngạo lạnh lùng đột nhiên chen vào làm cho vô số người muốn đi chết.
"Sở Chiêu ban đầu cũng không muốn nuôi Quả đào, cảm thấy sẽ chia tinh lực của tôi. Nhưng bây giờ anh ấy cũng rất cưng chiều Quả đào và Bùa đào."
Show ân ái, hừ, chúng tôi không chấp nhận thức ăn cho chó này.
"Hai người thật ngọt ngào, phỏng đoán sau khi khán giả nữ của chúng tôi xem xong tiết mục này sẽ càng bắt bẻ bạn trai. Năm đó tôi tham gia hôn lễ của hai người, lúc trước hai người quyết định như thế nào mà tổ chức hôn lễ vậy?"
Ế! Vậy mà còn tổ chức hôn lễ rồi sao? Đám paparazzi mau bò ra, chuyện lớn như vậy các người năm đó lại không có phát hiện?
"Có một ngày, Sở Chiêu đột nhiên cầm hai tờ giấy chứng nhận kết hôn tự chế nói mặc dù không có cách nào được pháp luật thừa nhận, nhưng vẫn hy vọng có thể làm một buổi hôn lễ. Từ xưa đến nay ý nghĩa của hôn lễ không phải giới thiệu cho hai nhà kết thân sao. Anh ấy cũng hy vọng mang tình cảm của chúng tôi nói cho bạn bè thân thích bên cạnh biết. Cuối cùng quyết định tổ chức hôn lễ, nhưng lúc ấy cũng chỉ mời bạn bè thân thích mà thôi."
"Đúng vậy, hôn lễ lúc ấy quả thật chỉ là quy mô nhỏ. Nhưng tôi cảm thấy quy mô nhỏ nhưng quy cách cũng không nhỏ. Nếu tôi không có nhớ lầm thì hai người đang đeo nhẫn cưới đúng không. Khi đó một cái . carat, một cái là . carat, đều là con số rất có ý nghĩa, có thể cho khán giả của chúng tôi xem một chút được không?"
Mạnh Vi Nghiên gật đầu, ống kính lấy cận cảnh tay của hai người.
Các khán giả sôi nổi vô cùng đau đớn, Mạnh Vi Nghiên vẫn luôn đeo chiếc nhẫn này trên ngón áp út tham dự các sự kiện nhưng bọn họ chưa từng hoài nghi, bọn họ thật ngu ngốc.
Ghi hình không ngừng tiến hành, một tiếng sau.
"Chúng ta đã ghi hình một tiếng, kế tiếp chúng tôi sẽ nghỉ ngơi phút. Sau phút chúng tôi sẽ dành thời gian cho khán giả đặt câu hỏi, hy vọng quý vị khán giả và các bạn sẽ gửi câu hỏi mà mình muốn hỏi đến phần bình luận Vi Văn XX chính thức của chúng tôi, chúng tôi sẽ chọn một số câu hỏi từ nó."
Bắt đầu thời gian nghỉ ngơi camera cũng tắt đi. Thím Đổng cũng bưng lên rất nhiều nước trà đồ uống và điểm tâm cho bọn người Mạnh Vi Nghiên và các nhân viên.
"Ghi hình vẫn ổn chứ?" Mạnh Vi Nghiên cũng chưa từng tham gia loại tiết mục này, còn là phát sóng trực tiếp, không biết hiệu quả thế nào.
"Rất tốt, rất tốt, bên đài truyền hình vừa gửi đến ratings (tỉ lệ người xem), bình quân ratings đã đột phá %." Mặc dù không phải giờ vàng nhưng ratings này cũng làm cho đạo diễn hết sức vui vê.
"Và phản hồi từ cư dân mạng trên internet hưởng ứng rất tốt. Đừng lo lắng, kế tiếp giữ vững là được." Anh Lâm vẫn luôn quan tâm đến phản hồi trực tuyến.
Khi cư dân mạng đặt câu hỏi, cho dù sau khi sàng lọc các câu hỏi của cư dân mạng cũng càng trực tiếp hơn.
Câu hỏi đầu tiên là hỏi hai người hôn môi lần đầu tiên là khi nào và ở đâu. Mặc dù ngại ngùng nhưng phải trả lời. Nụ hôn đầu tiên thực sự của bọn họ là khi bọn họ vừa mới ở bên nhau năm . Đoàn phim chỉ cho cậu nghỉ phép ba ngày, cậu sắp từ nhà trở lại đoàn phim, hai người không đành lòng chia xa, và sau đó, ừm, tất cả mọi người biết.
Câu hỏi thứ hai chính là hỏi tài sản của Mạnh Vi Nghiên. Tổ tiết mục sàng lọc ra câu hỏi này cũng không biết Mạnh Vi Nghiên sẽ trả lời như thế nào.
"Chuyện này nên nói thế nào đây, xem như quà cưới anh ấy tặng cho tôi. Dù sao những cái này vốn đều là Sở Chiêu đầu tư, anh ấy thật là người rất lợi hại và rất ưu tú."
Được người yêu khen ngợi như vậy Sở Chiêu rất đắc ý: "Quyền hành tài chính của nhà chúng tôi đều nằm trong tay Vi Nghiên, trong tay tôi chỉ có thẻ ngân hàng phụ."
"Nhưng thật sự tôi cũng không hiểu gì."
"Đó là em không muốn học, chỉ cần em học khẳng định có thể học giỏi."
"Không phải có anh sao? Anh biết là được."
Mặt Sở Chiêu thật bất đắc dĩ.
Khán giả chỉ có thể yên lặng bị nhét thức ăn cho chó vào miệng.
Tiết mục được phát sóng tiếng phút, cuối cùng Mạnh Vi Nghiên và Sở Chiêu nói lời tạm biệt với khán giả. Sau khi tắt camera, tổ tiết mục nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Mạnh Vi Nghiên lấy ra món quà nhỏ đã chuẩn bị từ lâu phân phát cho mọi người. Cuối cùng giữ lại Phương Nhất Thiên ở nhà ăn cơm.