Editor: demcodon
Cuối tuần vui vẻ, ánh nắng rực rỡ, mọi người sôi nổi hẹn đi du lịch. Nhưng đối với nhiều đồng chí cảnh sát giao thông ngày này không khác gì ngày làm viêc bình thường bận rộn và hỗn loạn.
Âm thanh của một cuộc gọi báo động vang lên làm tăng thêm sự bận rộn này. Một vụ tai nạn xe hơi đã xảy ra trên đường Nam Kinh thành phố Thượng Hải. Một chiếc xe ô tô hiện đại đã va chạm với một chiếc xe vận tải, sự cố rất nghiêm trọng. Sau khi nhận được cảnh báo từ người dân cảnh sát đã nhanh chóng điều động lực lượng cảnh sát đến hiện trường vụ tai nạn.
Hiện trường vô cùng thảm thiết. Chiếc xe tải ban đầu chứa đầy nước khoáng, chắn chắn hơn xe hơi. Cho nên nó bị lõm ở phía trước xe một chút, tài xế bị thương nhẹ. Nhưng xe hơi bị tác động không nhỏ, toàn bộ chiếc xe đã không nhìn ra hình dáng.
"Hai người trong xe, một nam một nữ, nhanh cứu người." Cảnh sát giao thông vừa đến hiện trường thì nhanh chóng áp dụng biện pháp, rất nhanh xe cứu thương cũng chạy đến tiến hành cấp cứu người bị thương.
"Tài xế đã chết, trên ghế phụ còn có khí, nhanh, cấp cứu." Các bác sĩ nâng người chết và người bị thương nhanh chóng đến bệnh viện.
Mấy tiếng sau cảnh sát nhận được tin từ bệnh viện rằng cả hai nạn nhân đều không thể cứu được. Sống chết trong nháy mắt, cho dù cảnh sát bình thường thỉnh thoảng gặp được tình huống này cũng không khỏi thổn thức.
"Đội trưởng, kết quả xử lý tai nạn đã xảy ra hai người chết là vợ chồng. Nam tên Sở Khang, nữ tên Tống Kỳ, hai người đều là giáo viên một trường đại học. Sở Khang là phó giáo sư, Tống Kỳ là giảng viên. Thời điểm xảy ra vụ việc hai người đang định đi siêu thị. Tài xế xe tải bởi vì bị công ty cưỡng chế tăng ca đêm qua, hôm nay mệt nhọc còn phải điều khiển xe. Xe hơi không có vi phạm luật lệ giao thông, xe vận tải hoàn toàn chịu trách nhiệm."
"Haizz, luôn có người không tuân thủ luật lệ giao thông tự hại mình hại người. Được rồi, đi thông báo người nhà người chết chưa?"
"Ba mẹ người chết đều đã qua đời, không có anh chị em, trực hệ chỉ có hai đứa con. Một đứa tuổi, một đứa chưa được tuổi, cho nên thông báo người thân khác và bạn bè của bọn họ."
(Trực hệ: quan hệ huyết thống trực tiếp.)
"Vậy thì để cho bọn họ tới nhận mặt một chút, đúng rồi, hai đứa bé trước mắt có người chăm sóc không?"
"Đã phái nữ cảnh đi tìm nhà người chết, trong nhà có một bảo mẫu đang chăm sóc hai đứa bé, đã đồng ý tạm thời sẽ giúp thêm hai ngày nữa."
"Ừhm, nhìn xem người thân nào sẵn sàng nuôi hai đứa bé, phỏng chừng thật khó đây!"
Mọi chuyện đã kéo dài trong mấy ngày, cho dù cảnh sát không ngừng tăng tốc xử lý tai nạn nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Giấy phán quyết tai nạn đã đưa xuống, bồi thường tai nạn cũng đưa xuống. Công ty xe tải và tài xế xe tải đã cùng nhau bồi thường cho người chết . nhân dân tệ.
Nhưng đúng như cảnh sát lo lắng, không có người thân nào sẵn sàng nhận nuôi hai đứa bé với sự chân thành.
Ba mẹ Sở Khang đã qua đời, nhà y chỉ có một huyết mạch đơn lẻ. Họ hàng gần nhất của bên ba y chính là em gái của ông nội, nhưng gia đình em gái này luôn sống ở nước Mỹ. Hai nhà dường như không có lui tới vì bất cứ điều gì. Bên mẹ y, sau cái chết của mẹ y và ông bà ngoại thì mối quan hệ không đủ để bọn họ nhận nuôi hai đứa bé còn quá nhỏ. Mà người thân bên Tống Kỳ ngược lại có một người cô và một người chú.
Hầu hết những người thân không phải là người xấu, chỉ là thật sự bất lực. Vợ chồng Sở Khang và Tống Kỳ để lại bất động sản, tiền gởi ngân hàng, tiền bồi thường và tiền đơn vị cho số lượng không ít, cũng đủ cho hai đứa bé trưởng thành. Bọn họ cũng không phải người có lương tâm xấu thèm số tiền hai người để lại. Nhưng nuôi một đứa bé không phải có tiền là đủ, cần phải đầu tư nhiều thời gian và sức lực. Nếu muốn chịu trách nhiệm với đứa bé thì ai cũng có cả gia đình muốn nuôi, thật sự là không gánh được trách nhiệm này.
Cũng có mấy người động lòng với số tiền này, nhưng bọn họ cũng là động lòng mà thôi. Cảnh sát vẫn rất có trách nhiệm, họ lo lắng có người sẽ lấy được tiền rồi đối xử tệ bạc với hai đứa bé, họ yêu cầu quyền thừa kế phải được công chứng bởi tổ chức pháp lý pháp, bọn họ cũng yên tâm.
Cảnh sát cũng không muốn kéo dài chuyện này, tìm một ngày gọi mấy nhà người thân cùng đến. Mấy người bạn thân thiết với Sở Khang và Tống Kỳ vẫn luôn chú ý chuyện này, cho nên cũng hẹn cùng tới làm nhân chứng.
"Tất cả mọi người nói nên làm gì bây giờ, cũng không thể cứ luôn kéo dài. Hai vợ chồng Sở Khang đến bây giờ còn chưa làm đám tang đấy."
Cảnh sát để lại không gian cho mấy nhà thương lượng, một đám người ngồi ở trong phòng hội nghị, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Bọn họ cũng khó xử.
"Thật sự không được thì đi công chứng quyền thừa kế của hai vợ chồng. Sau đó mấy nhà chúng ta thay phiên nhau nuôi hai đứa bé, một nhà nuôi một năm, tiền bạc lấy ra từ di sản, mấy nhà sẽ giám sát lẫn nhau."
"Thật sự không được thì đây cũng là biện pháp, nhưng chỉ sợ đối với đứa bé lớn dần không tốt."
"Có thể nuôi cả hai đứa bé là chúng ta đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hai đứa bé, một đứa còn đang uống sữa đấy, làm sao có thời giờ chăm sóc chứ? Trong nhà tôi lớn nhỏ đã miệng ăn, hai đứa bé này đến nhà tôi cũng không có chỗ ở."
"Tình huống mấy nhà chúng ta cũng không khác gì nhau. Đây cũng là số mạng của vợ chồng Sở Khang và hai đứa bé, gia phả lật lên thế hệ cũng không có họ hàng giàu có."
Cảnh tượng rơi vào bế tắc, biện pháp giải quyết là ở chỗ này. Nhưng bọn họ lại không quyết định được, dù sao cũng là trách nhiệm gần năm sau.
"Tôi nhớ ra rồi, tôi nói tôi đã quên chuyện gì mà, ai nói vợ chồng Sở Khang không có họ hàng giàu có. Sở Khang còn một nhà người thân." Một người bạn thân của Tống Kỳ đột nhiên kêu lên, nhưng nói ra những lời làm cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc.
"Vi Vi, Sở Khang còn người thân nào?" Người bạn khác của Tống Kỳ nghi ngờ hỏi.
"Việc này cậu không biết, có một lần tới đi dạo phố với Tống Kỳ thì cô ấy thuận miệng nói một câu. Sở Khang và Sở Chiêu kỳ thật là anh em họ."
"Sở Chiêu? Là Sở Chiêu người yêu của Mạnh Vi Nghiên hả? Bọn họ có quan hệ gì?" Sở Chiêu ai mà không biết, tỷ phú. Sở Khang mặc dù cùng họ với hắn nhưng mọi người cũng thật không nghĩ tới hai người là họ hàng. Sở Khang cũng chưa từng đề cập qua.
"Đúng, chính là Sở Chiêu kia, mọi người đừng nóng vội nha, nghe tôi từ từ nói. Có một lần tôi nói chuyện với Tống Kỳ về Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên cô ấy đã thở phào. Tôi quấn lấy cô ấy một hồi mới lặng lẽ nói cho tôi biết, còn không cho tôi truyền ra ngoài. Vợ chồng họ khiêm tốn, không muốn làm cho người khác cảm thấy bọn họ đang trèo lên người thân, cho nên chưa bao giờ nói với ai."
"Đây là tính cách của bọn họ, cậu nói một chút bọn hốc quan hệ họ hàng như thế nào."
"Mọi người đều biết Sở lão gia là người duy nhất trốn thoát sau khi cả nhà họ Sở bị giết, kỳ thật nhà họ Sở vẫn còn người sống. Ông cố Sở Khang chính là chú nhỏ Sở lão gia, bất quá ông là con vợ lẽ. Ba của Sở lão gia là con trai trưởng, ông cố Sở Khang là con út của thế hệ đó. Cho nên sau khi ông trưởng thành thì nhà họ Sở tách hộ.
Sau đó mấy người con trai khác đều sống ở quê nhà cùng người trong tộc. Ông cố Sở Khang lúc trước đầu óc thông minh nên ông cầm tài sản được chia bắt đầu kinh doanh. Sau khi kiếm được rất nhiều tiền thì dẫn theo vợ và con trai đến Thượng Hải.
Về sau cả nhà họ Sở bị giết, ông nội Sở Khang không biết Sở lão gia trốn thoát thì chiến tranh lại bùng nổ. Cả nhà ông cố Sở Khang lập tức xuất ngoại đến nước Mỹ. Mãi cho đến thập niên , thân thể của ông cố Sở Khang không khỏe thì nghĩ lá rụng về cội và về nước định cư. Con trai của ông cũng là ông nội Sở Khang đi theo ba về nước, nhưng con gái của ông sinh ra và lớn lên ở nước Mỹ, coi thường Trung Quốc và phản đối việc về nước, nên hai nhà không còn lui tới.
Ông cố Sở Khang sau khi về nước, vừa lúc cấp dưới thân tín của Sở lão gia làm quản lý vấn đề di dân nhập cư đã nghe qua chuyện của Sở lão gia, vừa thấy ông cố sở Khang cung cấp tài liệu quê quán, trải qua và rất giống Sở lão gia nên đều tin tưởng báo tin cho Sở lão gia, hai nhà gặp lại thì khôi phục lui tới.
Cho đến bây giờ, kỳ thật hai nhà cũng có lui tới. Vợ chồng Sở Khang mỗi năm ăn tết cho dù không đến Bắc Kinh thăm người thân, nhưng cũng gửi quà qua, bên kia cũng sẽ đáp lễ. Khi năm Sở lão gia qua đời Sở Khang còn đi tham dự lễ tang. Cho nên Sở Khang và Sở Chiêu kỳ thật là anh em họ đó!"
"Thằng nhóc Sở Khang này sao trước nay cũng không nói làm cho chậm trễ nhiều chuyện như vậy!"
"Nhưng gia đình Sở Chiêu này cho dù có tiền cũng không nhất định sẽ nhận nuôi hai đứa bé này" Một bà không biết Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên mực mở miệng nói.
"Ai, mẹ ơi, mẹ không biết chứ Sở Chiêu này không có con, nói không sẽ sẵn lòng nhận nuôi. Chúng ta phải thử một chút, lại nói, đám tang vợ chồng Sở Khang cũng phải báo cho bọn họ tham gia." Người phụ nữ này cũng lười biếng giải thích với bà về việc đồng tính yêu nhau.
Hiển nhiên suy nghĩ của mọi người giống như người phụ nữ này. Mặc kệ như thế nào cũng phải thử một chút. Lập tức có người phấn khích ra ngoài tìm cảnh sát vào.bg-ssp-{height:px}
Cảnh sát nghe xong nghi ngờ kiểm tra, phát hiện thật đúng như vậy. Nhân viên bưu điện có ghi lại mỗi năm Sở Khang có gửi đồ đến Bắc Kinh, lúc đám tang Sở lão gia y cũng quả thật có đi Bắc Kinh. demcodon-lqd Lúc này lập tức dựa theo trên bưu kiện nhân viên ghi lại gọi điện qua.
Số điện thoại này là của bác gái cả Sở, những quà tặng tới lui trong nhà đều do bà quản lý. Khi nhận được điện thoại của cảnh sát bà còn tưởng rằng là kẻ lừa đảo. Sau khi xác định tính chân thật của mọi chuyện lúc này bà mới gọi cho ba Sở mẹ Sở và hai người Sở Chiêu.
Sau khi Sở lão gia qua đời nhà nước thu hồi ngôi nhà cũ Sở lão gia ở. Dựa theo quân hàm của bác cả Sở phân phối một ngôi nhà mới cho ông, cả nhà bác cả dọn vào. Ba Sở và mẹ Sở lại dọn vào một ngôi nhà Sở Chiêu chuẩn bị cho bọn họ dưỡng lão.
"Số mạng của đứa trẻ Sở Khang này sao lại khổ như vậy, ba mẹ mất sớm, còn mình lại như vậy, để lại hai đứa con, một đứa mới tuổi, một đứa còn chưa đến tuổi, chúng ta là họ hàng nhất định phải giúp đỡ. Chị dâu hỏi: mấy người họ hàng của hai vợ chồng bọn họ không thể nuôi được hai đứa bé, hiện tại đang lo. Bên kia hỏi xem chúng ta có thể nhận nuôi hai đứa bé hay không. Hai đứa thấy thế nào?"
Cả gia đình quây quần bên nhau để thương lượng, mẹ Sở suy xét một hồi mới mở miệng. Bọn họ vừa nhận được tin tức thì có suy nghĩ để cho Sở Chiêu nhận nuôi hai đứa bé. Dù sao cũng là huyết mạch nhà họ Sở, tốt hơn là nhận nuôi một đứa bé bên ngoài. Chỉ là sợ trong lòng hai người có tính toán khác, cho nên bà sắp xếp lời nói mọt hồi mới nói ra.
Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên nhìn nhau cười, kỳ thật khi hai người bọn họ nhận được tin tức này cũng có suy nghĩ nhận nuôi hai đứa bé. Bọn họ cũng sắp đến tuổi hàng , các bạn bè xung quanh cũng đều có con. Bọn họ cũng nổi lên suy nghĩ muốn có con, chỉ là còn đang rối rắm nhận nuôi hay đẻ mướn.
"Ba mẹ, con và Sở Chiêu đã thương lượng xong, bọn con nhận nuôi hai đứa bé. Bọn con nhất định sẽ đối xử với hai đứa như con ruột của mình, sẽ dạy dỗ hai đứa trưởng thành, hai người cũng phải có cháu nội."
Sau khi quyết định, hai người và ba Sở mẹ Sở lập tức chạy tới Thượng Hải. Sau khi gặp những người thân của Sở Khang bốn người được cảnh sát dẫn đến thăm hai đứa bé.
Con trai lớn Sở Quân Nhiên tuổi. Mặc dù còn nhỏ nhưng dáng vẻ trắng nõn nà, đã có thể nhìn ra tương lai khẳng định là một chàng trai đẹp. Chỉ là có thể đã bắt đầu ghi nhớ mọi việc, mặc dù có bảo mẫu chăm sóc nhưng đã lâu không nhìn thấy ba mẹ mỗi ngày khóc nháo muốn tìm ba mẹ, ánh mắt hồng hồng, thấy người tiến vào mới đầu tưởng rằng ba mẹ nên rất hưng phấn chạy ra. Nhưng vừa thấy là người xa lạ lại nhanh chóng trốn về phòng ngủ đóng cửa lại, xem ra hết sức đáng thương. Mạnh Vi Nghiên vừa nhìn thấy cũng rất đau lòng.
Con gái nhỏ Sở Tâm Nhiên tuổi còn nhỏ, mới đầu náo loạn mấy ngày. Sau đó lại khôi phục vui chơi và nghỉ ngơi bình thường, ngược lại không tệ. Chủ yếu chính là Sở Quân Nhiên.
"Em đi vào xem trước." Lực tương tác của Mạnh Vi Nghiên với trẻ con luôn tốt, bọn nhỏ luôn rất thích cậu. Cho nên mọi người cũng không có phản đối. Cậu cũng đi theo Sở Quân Nhiên vào phòng ngủ.
Ngay khi cánh cửa mở ra, Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy Sở Quân Nhiên đứng trước giường cảnh giác nhìn cậu, còn cố gắng che chắn em gái ở phía sau. Trong lòng Mạnh Vi Nghiên hơi yên tâm, tính cách của đứa bé có vẻ tốt, còn biết phải bảo vệ em gái mình.
"Bạn nhỏ, xin chào, chú tên là Mạnh Vi Nghiên, con tên gì vậy?"
"Chú là ai?"
Mạnh Vi Nghiên nhìn thấy nhóc cố gắng hỏi cậu như một chiến binh nhỏ thì ngồi xổm trên sàn nhà: "Chồng của chú là anh em họ với ba con, lần này chúng ta tới là đón con và em gái con đến nhà của chúng ta ở."
"Con không quen biết các người."
"Ba mẹ con đều biết chúng ta."
"Vậy chú có biết ba mẹ con đi đâu không?"
"Bọn họ đi một nơi về sau mỗi người đều phải đi qua."
"Vậy sau này con cũng sẽ đi qua sao?"
"Sẽ, chờ khi con tuổi."
Nghe cậu vừa nói như vậy Sở Quân Nhiên lại bắt đầu rối rắm, tuổi còn xa lắm không?
Chờ Mạnh Vi Nghiên dẫn Sở Quân Nhiên ra ngoài thì quan hệ của hai người đã rất tốt, nghiễm nhiên là một đôi bạn tốt. Sau đó Sở Tâm Nhiên cũng tỉnh lại, Mạnh Vi Nghiên lại bắt đầu học tập với bảo mẫu và mẹ Sở cách chăm sóc trẻ con.
Thấy vậy, cảnh sát và hai bên bạn bè người thân của Sở Khang cũng đều yên tâm. Mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi sắp xếp đám tang vợ chồng Sở Khang, làm thủ tục nhận con nuôi.
Ngược lại sau đám tang vợ chồng Sở Khang, Sở Quân Nhiên dường như biết rõ ba mẹ thật sự là đã chết khóc rống một ngày. Sở Chiêu buông mọi việc trên đầu xuống, Mạnh Vi Nghiên từ chối tất cả lời mời ở bên cạnh và an ủi hai bé. Theo thời gian trôi qua, Sở Quân Nhiên cũng dần dần chấp nhận sự thật ba mẹ không bao giờ quay về nữa, chấp nhận sự thật từ nay về sau nhóc có bốn ba mẹ.
Hai người Mạnh Vi Nghiên đặc biệt dành thời gian ở bên hai bé. Nấu món ngon cho Sở Quân Nhiên ăn, chơi đồ chơi với nhóc, dẫn nhóc đi dạo công viên, đến trại nuôi ngựa cưỡi ngựa, dạy nhóc biết chữ, buổi tối hát ru kể chuyện xưa cho nhóc. Mỗi ngày tự tay chăm sóc Sở Tâm Nhiên, bắt đầu dạy bé phát ra tiếng, giúp bé hoạt động chân cẳng và rèn luyện bắp thịt. Hai bé cũng dần dần nhận ba mới và cha mới của mình. Sở Quân Nhiên đi ra bóng ma khoảng thời gian trước, Sở Tâm Nhiên cũng bắt đầu học được kêu ba.
Bọn họ nhận con nuôi cũng không có giấu, các truyền thông cũng có đưa tin, các fan cũng đều biết, mọi người còn chúc phúc. Chỉ là xuất phát từ mục đích bảo vệ, bọn họ không có để cho mặt chính diện của con bị chụp truyền ra ngoài. Khi ra ngoài cũng sẽ càng thêm chú ý, bọn nhỏ cần không gian sạch sẽ phát triển và an toàn hơn.
Nuôi con không phải một việc đơn giản, phải chú ý thân thể bọn nhỏ khỏe mạnh, phải giúp bọn nhỏ học được đạo lý làm người, lúc nào cũng phải chú ý không làm bọn nhỏ đi lầm đường. Bọn họ cũng không có tính gạt hoặc là ngăn cản hai bé biết và nhớ ba mẹ ruột của bọn nhỏ, mỗi năm bọn họ đều sẽ cùng hai bé đi thăm mộ vợ chồng Sở Khang.
Dần dần hai bé đi học mẫu giáo, lên tiểu học, lên trung học cơ sở. Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên đặc biệt gửi hai bé đến trường. Trong giai đoạn thiết lập các giá trị thế giới chính xác và phát triển các thói quen tốt. Trường học có thể cung cấp nhiều trợ giúp lớn hơn nữa.
Chờ khi lên trung học phổ thông lại làm cho bọn nhỏ dựa vào thành tích kiểm tra cuối kỳ thi đậu vào trường mình muốn học. Thành tích con nhà mình bọn họ chưa từng có lo lắng. Đến khi trung học phổ thông hai bé cũng có mục tiêu và ước mơ của mình.
Sở Quân Nhiên từ nhỏ được Sở Chiêu bồi dưỡng trở thành người thừa kế, cho nên lập chí phát triển sự nghiệp của cha mình. Trong khi bận rộn việc học rất nhiều nhưng vẫn bị Sở Chiêu dẫn theo bên cạnh, cũng không phải yêu cầu nhóc bắt đầu từ bây giờ, chỉ là muốn nhóc nghe nhiều nhìn nhiều, mưa dầm thấm đất. Lúc không có việc gì thì trong văn phòng làm bài tập về nhà.
Sở Tâm Nhiên từ nhỏ thích trượt băng, từ đó vẫn đi theo giáo viên chuyên nghiệp học tập. Bé cũng là cô gái nhỏ rất có chính kiến. Mặc dù khi trung học phổ thông thành tích rất tốt, nhưng vẫn lựa chọn trượt băng tạm thời buông tha đại học, bắt đầu con đường trượt băng nghệ thuật của bé. diendanlequydon.com-demcodon
Hai bé đều thật sự khiêm tốn, bạn học xung quanh không có mấy người biết thân phận của bọn họ. Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên cũng tiến hành bảo vệ bọn nhỏ. Do đó cho đến khi Sở Quân Nhiên tốt nghiệp đại học chính thức lấy thân phận người thừa kế ba công ty lớn nhà họ Sở xuất hiện trước mặt người khác tham sự quản lý công ty. Sở Tâm Nhiên lấy thân phận tân binh trượt băng nghệ thuật chói mắt xuất hiện trong các cuộc thi trượt băng lớn, thân phận của bọn họ mới bị phát hiện.
Người đời vô cùng thán phục trước sự may mắn của hai đứa bé ưu tú được nhận nuôi bởi người giàu có và minh tinh lớn. Nhưng bọn họ cũng biết rằng Sở Quân Nhiên có thể tuổi còn trẻ đã được Sở Chiêu thừa nhận là người thừa kế, Sở Tâm Nhiên có thể trở thành quán quân trượt băng nghệ thuật thì trả giá và cố gắng tuyệt đối nhiều hơn người bình thường.
Chờ đến khi Sở Quân Nhiên có thể một mình gánh vác một phía thì Sở Chiêu hoàn toàn buông tay, bận rộn cả đời, kiếm được rất nhiều của cải, đã là tất cả những gì hắn có thể làm được cho nhà họ Sở khi sống lại một đời, không uổng công nhặt được một đời. Hiện tại hắn nên dành cả trái tim và tâm hồn cho người quan trọng nhất trong hai đời của mình. Hắn cảm thấy thật may mắn khi có thể nắm tay Vi Nghiên cả đời.
Mạnh Vi Nghiên cũng tuyên bố chính thức giải nghệ, từ mấy chục năm nay danh hiệu ảnh đế đối với cậu đã không có ý nghĩa. Năm tháng không có lưu lại quá nhiều dấu vết ở trên mặt cậu, chỉ là tăng thêm ba phần chín chắn. Cậu cũng muốn đi ngắm bình minh và hoàng hôn ở mọi nơi trên thế giới với người yêu, quen biết và yêu Sở Chiêu, được hắn cưng chiều một đời, đây cũng là may mắn của cậu.
Sau vài thập niên, hai người trước sau qua đời. Mặc dù không biết còn có đời sau hay không, nhưng điều này không quan trọng dù sao cả đời này bọn họ đã hạnh phúc.
Lúc đó bọn họ đã là con cháu cả sảnh đường. Sau khi bọn họ qua đời, Sở Quân Nhiên và Sở Tâm Nhiên đã đứng ra thành lập một nhà tưởng niệm Sở Chiêu và Mạnh Vi Nghiên, bày ra di vật của hai người, bao gồm: một số tài liệu thư pháp của Sở Chiêu, các vật phẩm điện ảnh của Mạnh Vi Nghiên. Một số đồ đạc trong nhà hai người ví dụ như: sách, cờ vua; còn có những món quà mà bọn họ tặng cho đối phương ví dụ như: nhẫn cưới và nhẫn đính hôn của bọn họ, để cho cả thế giới ghi khắc tình yêu của bọn họ cả đời.
Nhà tưởng niệm vừa mở ra du khách đến như dệt.
--- --- --- HẾT --- --- ---