Dịch: Phong Bụi
Tin dữ, tin dữ, thật bi thương.
La Thiếu thần nhìn trên bàn không có ai nói chuyện, tự giác nhận lấy quyền phát ngôn: “Con đã mời vệ sỹ rồi, bọn họ ở trong các ngôi nhà xung quanh, chỉ phụ trách theo dõi, sẽ không ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày.”
La Định Mỹ lại có ý kiến, “Phòng ngự là quan trọng, nhưng tấn công càng quan trọng hơn! Đã từng nghe tấn công là cách phòng ngự tốt nhất chưa?”
La Thiếu Thần nói: “ Cha muốn mua khẩu súng trường để trực tiếp giết chết đối tượng tình nghi? Hay là nho nhã một chút, thuê sát thủ?”
La Định Mĩ nói: “Trong đầu mày chứa những thứ linh tinh gì vậy! Tao đã từng nói, giới giải trí cái nơi này, vừa tối tăm vừa phức tạp, không thích hợp cho người ở, mày lại không nghe! Tấn công nhất định phải giết người ư? Không thể dùng biện pháp hợp pháp chính đáng để chế phục đối phương à? Bây giờ là xã hội pháp chế! Nói rõ hơn là trị quốc bằng pháp luật……”
Ông vẫn đang thao thao bất tuyệt, thì nghe thấy La Thiếu Xương nhỏ giọng hỏi La Thiếu Thần, “Đã báo cảnh sát chưa?”
La Thiếu Thần gật đầu nói: “Đã ủy thác cho bạn bè trong cục cảnh sát điều tra rồi.”
La Thiếu Xương nói: “Anh cũng có quen biết vài người trong sở cảnh sát, giúp em hỏi một chút.”
La Định Mỹ thấy không ai coi trọng mình, trong lòng rất không thoải mái, “Mới sáng sớm đã nói những lời linh tinh này, ảnh hưởng tiêu hóa! Mày xem Lâm Lâm không ăn cơm kìa.”
Thẩm Thận Nguyên: “……” Cậu đương nhiên không ăn cơm, bởi vì căn bản chưa đưa cơm a, chỉ đưa bánh bột chiên……
Điện thoại của La Thiếu Thần đột nhiên reo lên.
La Định Mỹ lầm bầm: “Chuyện gì vậy, nhất thiết phải gọi điện lúc sáng sớm.”
La Thiếu Thần nói được hai câu, sắc mặt chợt biến.
Thẩm Thận Nguyên ngồi bên người anh, nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy sắc mặt La Thiếu Thần trở nên tối như vậy, trầm như vậy, lãnh liệt như vậy, giống như gió bão trong đêm trong tháng mười hai, lạnh tới thấu xương.
Lực chú ý của những người khác cũng bị thu hút lại đây, tất cả đều ánh mắt mong chờ mà nhìn về phía này.
La Thiếu Thần nói: “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
La Định Mỹ đợi cậu buông điện thoại, liền vội hỏi: “Có chuyện gì nhất thiết cần mày trở về? Kẻ tình nghi vẫn đang chạy loạn đầy đường! Mày bây giờ trở về không phải là đưa mình vào họng súng ư?”
La Thiếu Thần nói: “Thu súng rồi.”
“Nghĩa là sao? ”La Định Mỹ nhìn sắc mặt anh, trong lòng có dự cảm không tốt.
La Thiếu Thần chầm chậm nói: “Khải Tùng chết rồi.”
“Cái gì?! ”
Ấn tượng của Thẩm Thận Nguyên với La Khải Tùng vẫn chỉ dừng lại ở những vụ bê bối của hắn với đám nữ minh tinh trên báo, sau khi trở thành La Lâm Lâm cũng chưa từng tiếp xúc với hắn lần nào, cho nên không hề có cảm xúc gì quá sâu sắc, nhưng đối với những người ngồi trên bàn khác mà nói, La Khải Tùng họ La, là một thành viên trong gia đình họ La, là người thân của bọn họ, hắn vẫn đang trong tuổi đầy sức sống đột nhiên chết đi đối với mấy người bọn họ quả thực là một đả kích không nhỏ.
Đặc biệt là La Định Mỹ. Ông mất đến mấy phút mới có thể tiếp nhận được sự thực này, sau đó cũng không hỏi chuyện là làm sao, chỉ là không nói một lời mà về phòng.
La lão thái thái lập tức đi theo sau ông. Bọn họ kết hôn lâu bao nhiêu năm, tính khí của La Định Mỹ vẫn luôn rất nóng nảy, nhưng ở trước mặt La lão thái thái, ông vĩnh viễn là một người chồng yêu thương vợ, đến đi đường vẫn là luôn thích cõng bà hoặc là để bà đi phía trước, đây là lần đầu tiên ông không chú ý tới sự hiện diện của vợ mình.
Nhưng là La lão thái thái không hề thầy phẫn nộ, bà chỉ là lo lắng và đau lòng, lo lắng thân thể của La Định Mỹ, đau lòng rằng ông sẽ đau lòng.
Sau khi hai người già trong nhà rời đi, La Thiếu Xương mới thương lượng với La Thiếu Thần, “Khi nào cử hành tang lễ? ”
La Thiếu Thần lắc đầu nói: “Nghe nói di thể vẫn còn đang ở sở cảnh sát.”
“Tại sao? ”
“Nói là muốn điều tra hung thủ.”
La Thiếu Xương đập bàn nói: “Là kẻ nào làm còn chưa rõ hay sao?”
Hồng Hồng nhè nhẹ vỗ lên vai hắn.
Thẩm Thận Nguyên nghĩ: Tính cách của La Thiếu Xương xem ra cho dù có hiền lành đến đâu, thì trong thân thể rốt cuộc vẫn chảy dòng máu của La Định Mỹ.
La Thiếu Thần nói: “Em sẽ cố gắng trở về trong thời gian sớm nhất, anh đi xem ba, có chuyện gì thì em sẽ liên lạc với anh.”
La Thiếu Xương nói: “Chuyện này lẽ nào chúng ta không thể giúp đỡ được chút gì ư?”
“Xem tình hình trước, có việc cần, em sẽ gọi điện cho anh.”
La Thiếu Xương lập tức đứng lên, “Anh đi tìm bạn bè ở sở cảnh sát hỏi xem.”
La Thiếu Thần biết lúc này không để anh ấy tìm chút việc để làm một chút, trong lòng ngược lại càng không yên, gật đầu đồng ý.
Trên bàn thoáng chốc trở nên trống rỗng, Chỉ còn dư lại hai người.
Thẩm Thận Nguyên đưa tay nhè nhẹ vỗ vỗ lên sau vai hắn.
La Thiếu Thần ngoảnh đầu, đưa ngón tay lau đi vết dầu mỡ bên khóe miệng của cậu, sau đó lật tay nắm lấy cánh tay vẫn đang đặt trên quần áo của mình đưa tới trước mặt, “Tiền một bữa tiệc lớn kiểu Pháp, tiền giặt một bộ tây trang…… con còn bao nhiêu tiền tiêu vặt?”
Thẩm Thận Nguyên ngượng ngùng rụt cái tay đầy dầu mỡ về, cười khan nói: “Đều là người một nhà mà, tính toán từng li từng tí như vậy làm gì?”
“Đều là người một nhà?” La Thiếu Thần sâu xa lặp lại một lần.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Thẩm Thận Nguyên có chút không hiểu nổi mà cảm thấy chột dạ, “Tiểu tiểu thúc thúc, chú sẽ không đoạn tuyệt quan hệ với con chỉ vì chút tiền như vậy chứ?”
La Thiếu Thần hạ thấp mắt nhìn cậu, chầm chậm đưa tay lên.
Thẩm Thận Nguyên né trái tránh phải.
Tay cuối cùng vẫn đặt trên đỉnh đầu của cậu.
Thẩm Thận Nguyên hai mắt cố gắng mở lớn.
“Tất nhiên là không.” La Thiếu Thần chầm chậm nói, “Đòi nợ ấy à, để nô lệ thiếu nợ ở bên người là biện pháp tốt nhất.”
“Nô lệ thiếu nợ là cái từ quái dị gì vậy? Phải gọi là người thiếu nợ chứ.”
“Đều như nhau cả.”
“Không như nhau! Chú còn dùng từ này lần nữa con sẽ hát quốc ca đấy! ”Thẩm Thận Nguyên hung hăng uy hiếp, thoắt cái đứng lên, vẫy vẫy cánh tay hát to: “Vùng lên, những người không nguyện làm nô lệ! Dùng máu thịt của chúng ta, xây lên bức trường thành mới!”
La Thiếu Thần nói: “Khó được lúc không hát sai nhạc.”
“Hừ! Có luyện mà!” Thẩm Thận Nguyên trộm nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn tốt hơn không ít so với lúc trước, mới len lén thở phào một cái. Lại nói, làm cháu gái của La Thiếu Thần thật là công việc yêu cầu kỹ thuật cao, thông thường tình huống này nên là cho hắn mượn một bờ vai tựa vào, đến lượt cậu lại cần phải hi sinh hình thượng mà pha trò. Hu hu, mặc áo hoa cho bố mẹ vui a (Thái y ngu thân: Thời Xuân Thu có một người vô cùng hiếu thuận, hơn tuổi mà còn mặc áo hoa giả làm trẻ con, đổi lấy nụ cười của bố mẹ), cậu thật là hiếu thuận!
……
Không đúng! Bọn họ cùng tuổi tác, nên gọi là quan tâm chăm sóc.
“Thu thập đồ đạc, chúng ta về thành A.” La Thiếu Thần vỗ vỗ lên đầu của cậu, kéo sự chú ý của cậu quay trở về.
Thẩm Thận Nguyên nhớ tới hiện thực, tâm niệm lạnh lại. Nếu nói cậu cảm thấy bi thương thắt tâm thắt gan vì cái chết của La Khải Tủng, thì hoàn toàn không phải, nhưng một kẻ từng là con trai nhà giàu, phong quang vô hạn, lại dễ dàng chết như thế lại khiến cho cậu từ trong bi thương mà cảm thấy sợ hãi. Thử nghĩ, hai lần đụng xe nếu không phải là La Thiếu Thần ở bên người, cậu cũng đã đi đầu mà mở đường cho La Khải Tùng rồi, là thái độ bình tĩnh và thân thủ nhanh nhẹn của La Thiếu Thần làm cậu coi thường loại khả năng đó. Nói xa hơn, nếu cậu không có chiếm cứ thân thể của La Lâm Lâm, thì mình bị bom nổ có phải là cũng sẽ đi đời rồi không? Vậy thì La Lâm Lâm, cô bé bị mình chiếm cứ thân thể thì bây giờ đang ở đâu?
Khi cái chết gần trong gang tấc, vậy thì vấn đề bị chôn sâu trong tiềm thức của cậu, vấn đề không muốn nhớ tới, không dám nhớ tới kia đều không khỏi nổi lên mặt nước. Ngay cả khi cậu tạm biệt La Định Mỹ bọn họ, đều cảm thấy có chút không ngẩng nổi đầu lên.
Bất luận là cố ý hay vô ý, cậu cũng đã trở thành một con chim xấu đi chiếm tổ chim khác.
Nhận thức như vậy, khiến Thẩm Thận Nguyên trở nên buồn bực.
La lão thái thái tưởng rằng cậu đang buồn vì việc La Khải Tùng chết đi, không những không cảm thấy kỳ lạ, ngược lại còn cảm thấy La Lâm Lâm rất hiểu chuyện, trong lòng tán thưởng không thôi. Vẫn là La Thiếu Thần có chút nghi hoặc.
“Khi các con trở về thì cẩn thận một chút.”La lão thái thái ôm lấy ngực, “An toàn đặt lên hàng đầu, nếu xảy ra chuyện gì, cho dù là bắt được hung thủ cũng còn ý nghĩa gì đây? Haizz.”
“Mẹ khuyên cha một chút.” La Thiếu Thần nói.
La lão thái thái cảm khái nói: “Ông ấy lúc nhỏ vẫn ôm Khải Tùng, bị dính nước tiểu cả người……”
Cầu thang có tiếng bước chân.
La Định Mĩ mặc áo choàng đeo kính râm và đội mũ từ trên lầu đi xuống, “Xuất phát!”
La lão thái thái và Thẩm Thận Nguyên đều bị dọa nhảy dựng! Hóa trang thế này là muốn đi đâu a?
La Thiếu Thần bĩnh tĩnh ngăn tại cuối cầu thang.
Hai tay La Định Mỹ đút trong túi áo, gương mặt được giấu sau kính râm vô cùng lãnh khốc, “Nhanh đi chuẩn bị xe!”
La Thiếu Thần nói: “Đưa súng ra đây.”
……
Súng?
Thẩm Thận Nguyên toàn thân run rẩy. La Định Mỹ trước đây rốt cuộc là làm cảnh sát hay là làm côn đồ vậy?
Hơi thở La Định Mỹ không ổn định, “Súng gì? Nói vớ nói vẩn!”
La Thiếu Thần thò tay ra cướp, bị ông nhanh nhẹn né khỏi. La Định Mĩ tức giận nói: “Việc này vui lắm sao? Cướp cò thì sao hả?”
La Thiếu Thần nói: “Rốt cuộc là ai đang nói vớ nói vẩn nào?”
La Định Mỹ nói: “Mày yên tâm, tao bất ngờ cho hắn một súng, đảm bảo sẽ không bị bắt!”
“Cha không phải nói Trung Quốc là xã hội pháp trị ư?”
“Hắn dám giết con cháu nhà họ La chúng ta! Lão tử muốn trả thù, lấy mạng trả mạng?!” La Định Mỹ vừa kích động, khẩu súng trong tay liền bị đoạt lấy.
La Thiếu Thần nhanh tay nhanh mắt mà đoạt lấy, quay người chạy về phía sau.
La Định Mỹ cuống lên, đang muốn đuổi theo, chân còn chưa sải ra, người đã bị La lão thái thái chặn rồi.
La lão thái thái tát một cái, “Ông muốn tôi góa chồng ư!”
La Định Mĩ bị đánh cho ngây người, còn chưa kịp ăn vạ, La lão thái thái đã nhào vào lòng ông khóc rống lên.