1 tu tiên giả khi luyện tới nguyên anh kỳ sẽ hóa thần thông thành 1 dạng pháp tướng, phật môn hóa thành phật tướng
Ma môn luyện thành ma tướng
Còn đạo gia thì luyện thành đạo tướng.
Chỉ có đạo gia là pháp tướng đa dạng nhất, nhưng chung quy lại bản chất vẫn không thay đổi
Mục đích của nó sinh ra là để che chở cho nguyên thần và luyện ra pháp lực ngự khống pháp binh, ngự sử thần thông
Có thể nói, pháp tướng chính là toàn bộ tài sản của 1 tu tiên giả...một khi mất đi hoặc bị đánh tan thì cũng không khác gì bị phế tận tu vi
Lần này càn khôn bát quái luân của huyền ẩn bị Thiên thu lại, thậm chí cả nguyên anh nằm trong đó cũng bị thu luôn.
Tam hồn chỉ còn lại địa hồn để khống thân thể, toàn bộ tu vi và 8 phần linh hồn đều hoàn toàn mất đi liên hệ...huyền ẩn giống như bị rút sạch sức lực
"Bịch.." thân thể hắn vô lực ngã xuống đất
"Sao...sao...lại như vậy...sao..mày là ai...mau trả..trả pháp khí lại cho ta.."
Lúc này Thiên lại vỗ đùi hô lớn
"Tốt...haha...không tệ...bát vị quy nhất...bát yêu quy nhất...pháp lực cộng 8 lần. 1 phần pháp lực...8 lần yêu lực...cửu vị quy nhất...ngầm hợp vũ trụ, Thiên địa vẹn toàn...không ngờ mấy tên nhóc côn lôn phái này cũng không phải tệ...hahaha..."
"Ngươi....ngươi..mau trả ta...nếu không...cha ta sẽ giết sạch nhà ngươi...ngươi biết cha ta là ai không...là...đại trưởng lão tu vi hóa thần kỳ....ngươi dám xâm phạm ta...cha ta sẽ giết ngươi.."
"Gớm...hóa thần kỳ luôn ..." Thiên làm ra biểu lộ khiếp sợ
"Haha..mày..bây giờ mày trả lại pháp thân cho ta...sau đó dập đầu lậy ta 3 lậy...tao sẽ tha mạng cho mày...hahaha"
"Hừ,..buồn cười...sắp chết mà còn không bỏ được bản tính kiêu ngạo thối hoắc này...
Nói xong Thiên cảm thấy đám người thanh bang đã tấn cấp thành công, đánh cũng quen tay. Hắn hô lên
"Đánh đủ rồi đó..." lời nói của Thiên nhẹ nhàng giống như 1 lời thì thầm với người yêu, nhưng lại thần kỳ là khoảng cách cả mấy ngàn dặm lại không có ai không nghe được.
Thất hổ vừa nghe liền dừng tay, mấy vạn bang chúng cũng "bụp" 1 cái biến mất khỏi chỗ ngồi tiến vào Thiên tháp tu luyện
Vô diện đạo nhân và huệ tâm hòa thượng mang 1 thân rách rưới máu me thất bại thảm hại vừa được tách khỏi đối thủ liền không chút chần chờ, thân vừa động liền hóa thành 1 tia sáng định chạy thoát
Thiên khẽ nhếch miệng lên cười, tay phải nhẹ đưa lên cao
Khi mà đã chạy được mấy trăm km khóe miệng vô diện cũng vừa nhếch lên 1 nụ cười tàn nhẫn.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười đó liền đọng lại, tốc độ phi hành bất chợt chậm lại sau đó thậm chí còn bị lực lượng nào đó hút lại.
Pháp lực lập tức được vận lên,
"Nhân kiếm hợp nhất.."
"Phật ma giới tuyến.."
vô niệm vận lên kiếm nguyên cả người hóa thành 1 thanh đại kiếm
Huệ tâm niệm lên phật hiệu, nhất niệm thành ma, vượt qua giới tuyến nhân tâm hóa thành ma đầu...từ phật quang hóa thành ma ảnh cường hóa tự thân lên tới mức khủng bố
Nhưng mà dường như tuyệt thế độn thuật của họ cũng không đủ mạnh để cứu vãn được tình thế.
Tốc độ chỉ thoáng tăng lên được 1 xíu rồi lại tiếp tục bị lực hút, hút ngược trở về..
"Rầm...rầm..." vô ảnh và huệ tâm lấy 1 tốc độ kinh người rớt ngược trở lại cái hố lớn trên nóc tầng 4 công ty Thiên phúc
Trước cặp mắt bất ngờ của mọi người, vô ảnh và huệ tâm vội vàng lấy kim tráo phòng hộ phủ kín, đứng thủ thế nhìn phía trước
Trong phòng, thất hổ đã tụ tập đủ và đứng bên cạnh Thiên từ lâu.
Ở giữa, Thiên ngồi thoải mái, tay trái cầm 1 cái bát quái đồ...tay phải đang thu về. Bên cạnh hắn là diễm đang đưa cặp mắt xinh đẹp vừa quan sát thất hổ đứng im lặng như hộ vệ bên người Thiên, vừa tò mò nhìn sang thanh niên áo trắng đang nằm vật dưới đất và đám bụi mù do vô niệm rớt xuống
"Mày...mày..." lần này nhìn thấy huyền ẩn trở thành như vậy tâm tư vô niệm cũng không cách nào bình tĩnh nổi
"Sao vậy...bất ngờ sao..." Thiên bình thản nói
"Hừ,...là do mày tự nạp mạng...vậy thì không ai cứu được mày rồi..." vừa nói xong thân ảnh vô niệm đã mờ đi
Ngay sau đó trước người Thiên xuất hiện 1 thanh kiếm với vô số kiếm khí sắc bén ập tới, chỉ cách gang tấc đã tới người
Nếu là bình thường, e rằng trong khoảnh khắc này máu đã nhuộm đỏ mảnh đất này...
Nhưng mà với Thiên lại khác,...tại vì thanh kiếm đó chỉ gang tấc nữa là chém Thiên thành cái sàng, có điều cũng chỉ 1 gang tấc đó lại là 1 khoảng cách mà cho dù mấy vạn năm nữa thanh kiếm này cũng không đâm được tới
Vô hình nhân kiếm sau khi tới đây liền giống như 1 thước phim quay chậm...mãi mà vẫn không đi được 1 tấc
"Thanh kiếm này cũng tạm được đó...." nói xong Thiên nhẹ đưa tay nắm lấy chuôi kiếm sờ sờ
Trong tay Thiên, thanh kiếm này không ngừng rung động, trong kiếm không ngừng vang lên thanh âm
"Ahhh...đây là ma thuật gì...mau buông ta ra...ahhh"
"Luyện kiếm chưa thành đã đòi nhân kiếm hợp nhất...đúng là không biết tự lượng sức mình...lần này ta cho ngươi hợp với kiếm này thành 1 thể luôn...vĩnh viễn không chia lìa...haha.."
Chuyển kiếm sang Tay trái, Thiên lấy tay phải bắt đầu ngưng luyện phù văn kiếm đạo không ngừng vẽ lên thân kiếm, vĩnh viễn luyện hóa tên vô niệm này thành 1 thanh kiếm.
Khi hoa văn trong suốt phủ lấy thân kiếm, kiếm này cũng bất động không thể nhúc nhích được nữa...trên thân kiếm còn được khắc lên 2 chữ "VÔ NIỆM"
Tại 1 tinh cầu lẻ loi trong tiểu vũ trụ, Thiên cắm thanh kiếm này xuống trung tâm...vũ trụ tự hành sinh ra "vô lượng bảo khí kinh" sau đó đưa 1 đầu mối đại đạo lên kiếm, luyên thành vô tình sát đạo
Mặt đất cũng bắt đầu được tiểu vũ trụ cải tạo cho phù hợp với bảo vật và binh khí
Sau khi kiếm này nhập giới, 1 cái vòng tay màu vàng lớn bằng nắm tay cũng rớt xuống
"Không tệ,...vô tình môn này cũng có ý tưởng lắm..."
"Ý tưởng gì vậy anh.."diễm hỏi
"Con người và binh khí làm sao có thể đạt đến nhân kiếm hợp nhất...nhưng cái vòng tròn này lại có thể...em xem..nó sẽ tạo ra 1 kim chi pháp tắc kết nối nhân thân pháp tắc với vũ khí, lúc đó sẽ sinh ra hiện tượng nhân kiếm hợp nhất"
"Ah...nhưng mà em thấy luyện thành nhân kiếm hợp nhất rồi cũng có thấy uy lực gì đâu..vẫn yếu xìu đó thôi"
"Hi...em thì biết gì.."
Nói xong Thiên cũng vứt luôn cái vòng này vào bảo khí giới vừa thành lập. Sau đó cái bát quái luân kia cũng bị hắn vứt luôn vào, Thế là nơi này đã có được 3 thành viên đầu tiên
Cảm thấy khí tức nguyên thần và bản mạng pháp khí biến mất huyền ẩn như 1 con chó dại không ngừng gào thét muốn xông lên, nhưng bị đại hổ đạp 1 cước nàm rạp dưới đất
Thiên đưa ánh mắt từ chỗ huyền ẩn sang phía huệ tâm hòa thượng
"A di đà phật.."
"Người tu phật nhất niệm hóa không...tại sao ngươi lại đồng tu nhị niệm" Thiên hỏi
"Nhân tâm hữu dục, hữu cầu. Phật môn ta vô dục vô cầu, hướng tới tận sâu trong nhân tâm...lấy ranh giới của nhân tâm làm điểm chứng đạo...nhất niệm phật...nhất niệm là ma"
"Đạo trên đời đều có điểm cuối...ngươi có muốn chứng phật đạo "thiện ác giới tuyến" này không...."
"A di dà phật....tiểu tăng phật căn đã trồng, 1 lòng hướng đạo..sao lại không muốn chứng đạo của mình chứ"
"Được vậy...ta sẽ cho ngươi cơ hội" nói xong Thiên đưa tay ra
1 luồng phật lực vô biên từ lòng bàn tay phát ra bao bọc lấy huệ tâm, khi phật quang tán đi trên mặt đất chỉ còn lại 1 cái hạt sen lớn bằng ngón cái ánh lên tia sáng 2 mầu, 1 bên là mầu vàng thánh khiết, 1 bên là mầu đen tuyền tà ác.
2 phần này được 1 đường kẻ chữ s phân cách ra.