Giới Thần

khiếp đảm độc mễ gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong phạm vi bị cầm cố, Thiên vẫn giống hệt như không có chuyện gì, ở đó thậm chí còn chê bai lão vô năng từng tuổi này mà tu vi còn kém tới như vậy.

"Ahhhhh....khốn kiếp, tiểu tử vô tri còn dám mở miệng nhục mạ bổn tọa...chết đi"

Kỳ dị là ngay tại phạm vi 5m bên người hắn, một kiếm này rơi xuống lại vô cùng cố sức hệt như là đang bị đóng kết lại không thể tiến thêm, Lúc này Thiên lại nói

"Lão nói không sai, trước thực lực tuyệt đối mọi thứ đều vô nghĩa..." hắn nhếch miệng lên cười một cách rất là khó hiểu.

Hắc Vũ lúc này lại bỗng nhiên hợp lại thành những con chim kiêu dữ tợn miệng lớn liền cắn tới.

"Răng...rắc....rắc..." lĩnh vực kiếm đạo của Hàn trưởng lão lúc này không ngờ lại chỉ còn đúng 1 thành, trước hàm răng tương đương với địa phẩm pháp bảo của Hắc Vũ liền mềm nhũn như đậu hũ.

Hơn 200 con Hắc Vũ cùng điên cuồng, trong thời gian ngắn ngủi liền cắn cho kiếm vực này tan đàn xẻ nghé hư nhược sắp tiêu tan.

"Ahhh..." Hàn trưởng lão muốn thu lại lĩnh vực kháng địch nhưng đáng tiếc, kiếm vực chém tới chỗ Thiên lại hệt như bị ngàn cân cự thạch đóng đinh tại đó vô pháp thu về.

Chợt cảm nhận lại, lão mới biết thì ra chính bản thân mình đây cũng đang bị một lực lượng kiếm đạo kỳ dị nào đó giữ chặt, khí cơ bị ép vào, kiếm năng không một tia có thể động, một loại hỗn loạn mà kỳ dị khủng bố kiếm đạo ý chí đã phủ chặt lấy toàn bộ không gian nơi này.

"Răng...rắc....răng...rắc..." đám ma kiêu vẫn như điên cuồng cắn xé tới, tốc độ càng ngày càng nhanh, báo hiệu cho sinh mạng lão càng ngày càng nguy cấp

"Ahhhhhh....cút đi cho ta..." trên thân lão liên tục những đạo phù chú bị tung ra.

"Xẹt..xẹt...đùng...đùng..." nhưng mà vô ích, sau dư ba tán đi những con Hắc Vũ vẫn y nguyên còn đó.

Đáng tiếc hôm nay lão ta khinh địch không có mang theo sủng vật, nhưng dù là sủng vật thì cũng sẽ vô dụng.

"Rắc....rắc....phập..." một đầu Hắc Vũ đột phá được lĩnh vực nhai nuốt sau đó liền há lớn miệng hướng tới bả vai lão cắn cái phập.

Hàm răng nó bén nhọn không thể tả, cắn một cái thân thể được luyện tới cực hạn của lão liền như đậu hũ bị tước mất một góc.

"Phụt.....Ahhhhhh, nghiệt súc cút mau..."

Nhưng mà vô ích

"Rắc...phập...phập..." lại một phần trên thân thể nữa bị tước bỏ, cơn đau đớn khiếp người liền kéo tới, máu tươi phún đỏ nhưng lại thần kỳ không rớt xuống đất một giọt.

Những con Hắc Vũ này thôn phệ không bỏ sót một cái gì, máu tươi chứa đầy tinh hoa năng lượng cùng dương khí lại càng không.

"Ahhhhhh....tha mạng...tha mạng cho ta, Hoàng Thanh Thiên ngươi không thể giết ta..."

Thiên im lặng không nói

"Ngươi không thể giết ta, ta là trưởng lão tứ phẩm, ngươi dám giết ta Thiên Kiếm Môn cao tầng sẽ không tha cho ngươi...."

"Ahhhhhh....mau kêu chúng dừng lại đi, mau lên....tha mạng...tha mạng...ta cầu xin ngươi..."

"Ta sai rồi...sai rồi, cầu xin ngươi tha cho ta...."

Thiên lúc này hơi dịch bước chân tiến lại gần

"Ông biết ta gét nhất người ta gọi ta là gì không?"

"Là gì...mau dừng lại đi...là gì?"

"Là "tiện nhân"...cho nên, ngươi đáng chết" nói xong Thiên quay người bước đi trong tiếng gào thét vô vọng của Hàn trưởng lão.

Không tới 10 phút sau, lão ta đã hoàn toàn tươi sống bị xé nhỏ thôn phệ, một mảnh xương cũng không còn.

Đàng hận đó là thánh nhân cường giả sinh mệnh lực quá kiên cường, trước cơn đau đớn xé tâm gan nhưng dù là ngất xỉu cũng không được, chết sớm một chút cũng không được.

Dưới sinh mệnh ngoan cường đó, lão ta cứ lần lượt thụ cảm hết đau đớn khi từng lát thịt bị xé ra khỏi người, còn cái đầu cũng dần bị cắn bỏ từng miếng, tận mắt thấy hàm răng đó cắn nuốt từng con mắt của mình.

Sau cùng cả phần xương đầu cũng bị nhai nghiến cót két hết sạch kể cả một đạo phù văn theo dõi bên trong cũng bị nuốt chửng. Cái chết này mới thật tính là kết thúc

Một cái chết thảm đến không thể thảm hơn, kinh hoảng đến không còn lời lẽ gì tả xiết.

...........

Thiên Kiếm Môn, độc mễ gia

Một tấm kính chiếu hết toàn bộ quá trình tanh máu vừa rồi.

Cuối cùng còn bắt gặp một ánh mắt của Thiên đầy thách thức nhìn tới.

"Rầm.." gia chủ độc mễ gia Độc Mễ Thiên Tầm tức giận vỗ mạnh vào cái bàn đá

"Hừ...Hoàng Thanh Thiên, hắn đây là đang muốn thách thức bổn tọa...thật nghĩ rằng Độc Mễ gia có thể tùy ý cho hắn nhào nặn hay sao?"

Bên cạnh, một đám trưởng lão im lặng không nói, họ vẫn còn run sợ trước cái chết kinh tâm vừa rồi.

Hơn nữa Hàn trưởng lão tu vi không phải thấp nhưng lại gần như không có lực phản kháng trước Thiên, cuối cùng còn là chết thảm thiết như vậy

Thử hỏi bọn họ...có ai còn đủ tự tin đối mặt kẻ thù như vậy

"Gia chủ, ta thấy chúng ta nên tạm dừng đi, Âu gia kia một đám tà khí khó bảo, độc tài lại kiệt ngạo nhất định sẽ không để yên cho ác tặc này"

"Không sai, chờ Âu gia làm chim đầu đàn thử xem Hoàng Thanh Thiên này còn át chủ bài gì, Độc Mễ gia ta không đánh thì thôi một khi đã đánh thì phải thắng"

"Không sai...không sai..ý ta cũng chính là như thế"

Một đám trưởng lão hùa vô

Độc Mễ gia mới đầu khởi điểm bằng sự thua thảm của Độc Mễ Kim Tiền trước một đạo bóng đen thần bí.

Bây giờ mới biết đó là sủng vật của Thiên, sau đó hôm nay lại tiếp tục họ thảm hại trong tay Hắc Vũ.

Chủ nhân của nó Hoàng Thanh Thiên còn chưa cả ra tay đã đưa Độc Mễ gia 2 lần thảm bại. Đám người này dù có đủ cuồng ngạo lẫn phẫn nộ nhưng lại không có ai không phải cáo già.

Chung quy lại, tất cả cũng chỉ là vì lợi ích mà bỏ sức. Nếu không có lợi ích thì bỏ sức làm gì

Uy nghiêm một tộc lại có lớn cũng chưa đủ làm họ hết sợ chết, cái chết tựa như Hàn Trưởng Lão thì thật quá khiến người kinh tâm khiếp vía.

Một chiêu giết người này của Thiên quả thật đã đủ răn đe một tộc, khiếp nhược nhân tâm một số kẻ cư cao thiên vị, đáy dạ thối ruỗng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio