Giới Thần

bí mật tụ nguyên sa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tận mắt nhìn thấy Âu Quyết ngang nhiên bước đi nhưng Âu Thành và 12 vị trưởng lão không một ai dám mảy may ngăn cản

Họ không có lực để cản, cũng không còn can đảm để cản.

Trơ mắt nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra, Âu gia những người còn sót lại ai nấy đều chỉ còn lại phẫn hận khuất nhục lẫn đắng chát.

Ngoại trừ Âu Thành còn cháy rực đầy hận ý thao thiên trong mắt ra những người khác đều chỉ có sợ hãi nhụt chí

"Hoàng Thanh Thiên" cái tên này trong lòng họ, từ nay đã trở thành cấm kỵ

............

Toàn quá trình này diễn ra nói thì lâu nhưng thực tế rất là nhanh

Thiên Kiếm Môn ngoại đường.

"Uhm...bầu trời sao vậy, ta cảm thấy thật khó chịu...ah...phía bên đó là chuyện gì?"

"Kia...kia là cái gì, thật đáng sợ..ahhhhh lỗ tai của ta..."

"Thật đáng sợ, còn cách xa chúng ta hàng trăm dặm mà áp bức còn khiến ta không thở nổi...đây mà ở trung tâm dư chấn thì sẽ cỡ nào"

"Âm ba thần thông sao...là ai mà có thể thả ra thần thông khủng bố tới như vậy"

Thiên Kiếm Môn nội đường

"Đây là...âm ba lực, thật khủng khiếp âm ba lực lượng...đây là thần thông gì sao lại đáng sợ như vậy"

"Không thể nào, nếu chỉ là thần thông cũng không thể nào có uy lực tới như vậy..."

"Âm ba lực ah...cái này chính là ngập trời âm ba lực lượng phô thiên cái địa mà thành, phải lớn tới mức nào mới có thể tạo thành uy chấn khủng bố tới như vậy

"Thật đáng sợ...đáng sợ.."

"Không thể nào là thần thông, nhất định là do thần binh bảo vật mà thành...nhất định là như vậy"

"Là ai ah...ta nhìn hướng âm ba tâm bão đó là phía Âu gia, Âu gia này rốt cuộc đắc tội phải vị thần nhân nào mà khủng bố như vậy"

"Đáng đời...Âu gia xưa nay ỷ thế hiếp người, buôn bán chèn ép chuyện xấu làm đến tận, rốt cuộc hôm nay gặp quả báo...là báo ứng ah"

.........

Thiên Kiếm Môn giống như muốn nổ tung lên

Nội môn một mảnh ồn ào

Ngoại môn hệt như cái chợ vỡ

Các phong các đường đều chúi đầu bàn tán

Sự việc ngày hôm nay dần dần oanh động sau đó lại dần dần tìm ra nguyên chủ.

Giọng nói của Thiên tuy không nhiều đặc thù nhưng đối với một số người từng nằm mộng cũng bị sợ hãi tỉnh giấc thì lại rất nhớ rõ giọng hắn, cái cách nói chuyện của hắn và điểm nhấn lúc hắn phẫn nộ, sự băng hàn thấm sâu vào linh hồn.

Vì một giọng nói này, đêm hôm đó náo nhiệt như cái chợ nhưng lại không ít người sợ run khiếp đảm, sau đó thông tin này liền loan truyền khắp nơi.

Sự náo nhiệt như than hồng lửa đỏ thoáng chốc tắt nhím

Thiên Kiếm Môn một mảnh lạnh lẽo.

Những cái miệng ba hoa khoác lác, những cái miệng canh chua bà tám tất cả đều biết điều ngậm lại mồm.

Hoàng Thanh Thiên, hắn chỉ giết người đã chọc đến hắn, sát những kẻ nói bậy xuyên tạc tới hắn.

Những người chết hôm qua là ví dụ, Âu gia hôm nay cũng thế.

Một hồi chuông cảnh tỉnh đáng rùng rợn vang lên

Âu gia một tài phiệt đại tộc thực lực mạnh trong top 10 tại Thiên Kiếm Môn, dĩ nhiên không chịu nổi một đòn của hắn

Một trận bão táp âm ba tràn qua, tất cả đều hóa thành phấn mạt, toàn bộ tòa phủ đệ rộng 3 mẫu bị san thành cái hố, Âu gia cường giả chui gầm bàn như chó không dám một câu kháng nghị

Đây là sự thật, một sự thật quá rõ minh bạch về sự khủng bố của hắn, đáng sợ đến độ khuất phục cả một quái vật đại môn.

.........

Thiên Kiếm Môn luyện khí các.

"Lão đầu....ngươi nói đi!" một vị lão đầu nhẹ huých một lão bên cạnh.

Người này Thiên Kiếm Môn không ai không biết, duy nhất một đại tông sư luyện khí Thiên Kiếm Môn, phong chủ Luyện Khí Phong Miêu Hoành.

"Ngươi hỏi ta...ta biết hỏi ai" vị lão giả này già mà vẫn đẹp, da trắng môi hồng, râu 3 chỏm khí khái chính là quen thuộc nhất, luyện dược tông sư Dược Thiên Thu

Bên cạnh họ là một lão đầu nhỏ người, quần áo nhăn nhúm chính là vị tông sư thứ 2 trong Thiên Kiếm Môn, phong chủ Luyện Phù Phong Trình Công Hà

3 vị tông sư này bình thường tình thân như thủ túc lại có đam mê chức nghiệp tới phát cuồng, mà xưa nay phù, dược, khí 3 loại chức nghiệp tuy khác loại nhưng đồng nguyên vì thế có thứ đáng nghiên cứu sẽ tự mình tụ tập lại một chỗ, mỗi người bằng mắt nhìn của mình mà đánh giá vấn đề.

"Ta thấy đây có lẽ là thần thông, phù văn tích chứa mà không phát nhưng địa ý cấm kỵ lực lại mạnh mẽ không thể che đậy, dù là pháp bảo cũng khó nói có thể phát sinh ra được uy lực như thế"

Trình Công Hà nói

"Không sai...luyện khí chi đạo tuy có điểm mạnh nhưng không thể làm được điểm này"

Miêu Hoành nói

"Ê, có khi nào là tên nhóc đó dùng cả 3 không, ý ta là đan dược thích phóng, phù triện dẫn dường, pháp bảo kích lớn....trọn vẹn triệu tinh âm ba lực ah, ngươi thấy thần thông gì có thể phát ra, hơn nữa ta thấy nó không phải chỉ đơn giản là triệu tinh lực bộc phát đâu"

"Không sai, sóng âm này phân thành nhiều đợt vừa hỗn loạn nhưng lại có trật tự, nội liếm không tán, mạnh mà tinh xảo....là một loại "ý", cũng là "thế" nhưng lại mạnh hơn "ý và "thế" rất nhiều lần"

"Haiiiii....uổng cho ta tinh nghiên phù đạo mấy trăm năm, bây giờ dĩ nhiên lại không nhìn thấu được một môn thần thông"

"Ngươi xốc lại tinh thần cho ta...ủ rũ cái gì, miếng ngói hôm bữa đã tìm ra manh mối gì chưa?"

"Tìm...tìm cái đầu ngươi đó...đó vốn là một chuyện phi lý, phi đạo lý trong khắc phù....làm sao có thể, ngươi nói ai mà có thể một lượt khắc trăm ngàn phù văn dệt thành tấm lưới....ngươi là cái máy sao"

"Ah....lão Hà, lão vừa nói cái gì..cho ta nói lại"

"Lão khốn còn dám xỏ xiên ta...oanh lôi phù" nói xong lão ta lấy ra một tấm phù định phóng tới

"Không...không... Ý ta là...dệt vải..là dệt vải, là cái máy....không lẽ"

3 lão đầu bất chợt mở lớn mắt lên lặng người đi. Trong vô tình tựa như họ đã sờ ra một thứ khốn nhiễu mình bao lâu nay.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio