Giới Thần

chương 739: đáng hận phó giáo sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỹ thuật khắc Phù văn này hắn vẽ ra có tên là "vô hạn thiên sa" chính là có thể vô hạn tiến cấp, vô hạn gia tăng.

Bất kỳ công pháp nào dù có nhỏ yếu đến đâu thì bằng cách này sẽ có thể vô hạn tu luyện, mỗi khi đại thành sẽ luyện ra một đạo phù văn rồi kết hợp với bổn nguyên phù văn có sẵn, lúc đó dù chỉ là một đạo hoàng phẩm phù văn đơn giản nhất.

Nhưng nếu như ngươi có thể tập hợp hàng ngàn, hàng tỉ đạo lại một chỗ thì sẽ khác hoàn toàn. Uy lực cũng sẽ nhân lên gấp hàng ngàn hàng tỉ lần lên.

Đây chính là cách mà hắn khắc phục cho những đạo tiểu phù văn thấp kém mà mình có, Đồng thời cũng là một bện pháp tối ưu trong phù đạo và vạn loại võ học.

3 đạo phù văn này vừa được khắc vào nhục thân linh hồn 500 quỷ nhân, huyền ma chi hỏa liền luyện quỷ lực, kiếm lực, nhục thân tạp chất chúng, biến 500 cỗ thân thể trở nên gầy nhom khô khốc nhưng lại tinh khiết tỉ mỉ không chút tì vết.

Hỏa lực vừa tán đi, 500 quỷ nhân này liền kích động tự mình cử động thân thể.

"Kịch...kịch...kịch..." tiếng quỳ gối đồng loạt vang lên.

"Đa tạ chủ nhân ban ân..." giọng nói của chúng tuy có chút cứng ngắc nhưng lại tràn đầy nhiệt tâm và niềm cảm kích.

Việc được luyện thành khí binh hình người này cũng không khác gì đã ban cho họ tự do, lại càng là cứu rỗi cuộc đời họ khỏi nô dịch và thời gian buồn tẻ.

Từ cái ngày bị luyện thành quỷ binh, họ gần như lâm vào tuyệt vọng, chưa bao giờ họ dám nghĩ rằng sẽ có ngày mình lại lấy về được tự do, nhưng mà ngày hôm nay...họ lại được như nguyện.

Tất cả tro nguội trong trái tim họ không ngờ lại vì ngày hôm nay mà bốc cháy lên nhiệt huyết vô bờ. Một cảm giác tân sinh. Mỹ mãn sinh ra giống như hạn hán gặp mưa, như cây khô gặp mùa xuân.

Suốt cuộc đời họ, lần này chính là một niềm vui lớn nhất trong suốt mấy trăm năm sinh tồn.

"Uhm...đứng lên đi"

Lời Thiên nói ra không nặng không nhẹ, nhưng mấy trăm con người đều nhất quyết không đứng lên. Họ quỳ ở đây để cố gắng bày tỏ lòng biết ơn và trung thành đối với Thiên.

"Uhm, được rồi...hiện giờ các ngươi đã trở thành những bộ quỷ binh hình người, các ngươi vừa là người vừa là quỷ, vừa là binh cũng vừa là những cánh tay đắc lực của ta"

"Tu luyện đi...chờ ngày ta cần đến, các ngươi sẽ có thể lại một lần sảng khoái chiến đấu"

"Dạ...cẩn tuân ý chỉ của chủ nhân"

Thiên chờ chúng đi hắn mới bắt đầu niết pháp quyết, ngay lập tức huyệt cưu vĩ liền hơi phồng lên.

Một đạo lĩnh vực dung nhập vào khiến "luyện quỷ kiếm vực" trở nên cứng rắn linh động hơn. sau đó tay Thiên vẫn không ngừng lại.

Liên tục từng đạo...từng đạo lĩnh vực được hắn điều động rồi dung nhập triệt để vào đây.

50 đạo lĩnh vực từ những quỷ nhân này dần dần dung nhập thành một, lấy "luyện quỷ kiếm vực" làm chủ, tất cả dung nhập thành một loại "quỷ kiếm vực" hoàn toàn mới, mạnh mẽ hơn gấp mấy trăm lần, đậm đặc hơn gấp trăm lần, phạm vi cũng tăng lên tới 100m bán kính.

Nhờ có đạo lĩnh vực này, kể từ nay coi như Thiên cũng có được năng lực chân chính của địa cảnh cường giả mặc dù hắn còn chưa hoàn thành được luyện thể kỳ.

Với 100m phạm vi này, đã đủ để Thiên làm được rất nhiều việc, đặc biệt là "quỷ kiếm vực" này có mức độ đậm đặc và 500 thiên mệnh làm căn cơ, cho nên đây là một lĩnh vực vô cùng vững chắc.

Chúng không hề nghịch thiên hành sự, phản lại quy tắc thiên địa như trước kia. Đặc biệt là khi có quỷ kiếm vực này gia nhập Vô Sắc Lĩnh Vực cũng tự nhiên hấp thu dinh dưỡng mà lớn mạnh hơn trước rất nhiều lần.

"Uhm...bằng cách này quả thật là có thể gom thêm vài đạo lĩnh vực rồi mở ra vài cái huyệt đạo nữa cũng không phải là không được"

Vừa nói xong thì ánh nắng đã chiếu vào phòng báo hiệu cho một buổi lên lớp nữa bắt đầu.

Thu dọn một chút Thiên liền đi tới giảng đường, trong lòng âm thầm lên kế hoạch cho mình.

500 loại lĩnh vực của đám quỷ nhân này sở dĩ chỉ có thể gộp hết vào thành một là vì có nguyên nhân.

Mấy trăm năm bị nô dịch, toàn bộ thiên mệnh của chúng đã bị quỷ khí tẩy luyện, như vậy thì lĩnh vực của họ cũng vậy. Mỗi loại lĩnh vực bây giờ đều ẩn chứa quỷ lực âm độc xung khắc với những loại thiên đạo khác. Thứ lực lượng này đối nghịch với các loại lực lượng khác không thể đến gần không thể dung hợp.

Do đó Thiên bắt buộc phải hợp chúng thành một loại quỷ vực đặc thù khác.

Khi 500 loại lĩnh vực này cùng hợp lại không những đã sinh ra một loại siêu cực phẩm lĩnh vực mà còn đẩy cấp độ nó lên tới đỉnh phong, chỉ thiếu một chút nữa sẽ chạm bước tới tầng thứ cao hơn...thiên đạo chi ý - sáng thế

Chỉ là ở cấp độ này tuy chỉ cách địa cảnh có 1 lằn ranh nhưng lại cách biệt một trời một vực, chênh lệch cũng là cao xa vời vợi không cách nào tả xiết, muốn vượt qua nó...e rằng vẫn cần rất nhiều nỗ lực.

Công pháp "tam nhãn thiềm thừ" của Tống Thanh trời sinh có năng lực soi nhìn thiên đạo, truy tầm bí mật thiên cảnh. Chính là một công pháp mà Thiên vô cùng trông đợi.

Tuy đã bị giết hại nhiều năm nhưng công pháp mà các lệ quỷ này thức tỉnh vẫn là ở cảnh giới lúc trước khi chết, tại vì lúc đó họ đã sớm luyện công pháp tới cảnh giới rất cao, đã ngưng luyện ra một phần phù văn thần thông đặc chủng công pháp.

Do đó dù chết đi thì phù văn này vẫn mang theo trong linh hồn, bây giờ tu luyện củng cố lại cũng không mất nhiều thời gian.

Thiên cũng đang chờ hắn củng cố xong sẽ trợ giúp hắn một tay, thời gian hẳn là cũng chỉ cần vài ngày nữa.

Lúc đó Thiên sẽ có thể tự mình nhìn ngó một chút bí mật thiên cảnh

..........

Lớp học ngày hôm nay so với mấy hôm trước chính là một sự khác biệt trời vực.

Sáng sớm hôm nay, đám học sinh đã tập hợp đủ từ rất sớm, ai nấy đều trong tư thái kích động mà chờ đợi.

Số lượng người tới cũng đông một cách kỳ lạ.

Toàn bộ khu quảng trường này, lại một lần nữa bị lấp đầy bởi vô số đầu người, cành cây, nóc nhà thậm chí cả những cái khe hở nhỏ bé cũng đều có người thò đầu ra.

Toàn bộ khu quảng trường này đã được mấy tên nam học sinh nhiệt tình ngày hôm qua đi lên rừng chặt cây rồi dựng lên những cái mái hiên che mát, mặt sân và giảng sư đài cũng được mấy nữ học sinh quét tước sạch tinh.

Toàn bộ một khu giảng sư đường nhờ vậy mà thay đổi hoàn toàn bằng một diện mạo mới.

Cứ như thế, một lớp mái che bao phủ toàn trường khiến cho những học viên lạ có thêm chỗ ngồi, do đó nguyên tòa quảng trường này lúc bị lấp kín đã có được số lượng lên tới hơn 10 vạn người.

Nhìn từ xa thật có chút cảm giác giống như đàn kiến lúc nha lúc nhúc.

Từ cái ngày mà Thiên lên lớp dậy đánh đuổi 2 tên giáo sư thì cũng từ lúc đó, toàn bộ học sinh đã không còn lại chút hứng thú đi học tiết học của họ.

Và ngày hôm nay, đúng ra sẽ là tiết dậy của Phó Giáo sư và ông ta cũng ngồi ở đó lên lớp chuẩn bị dậy, chỉ là đám đệ tử ở đây ai nấy đều ngồi đó hoặc nhắm mắt dưỡng thần, hoặc nhìn ra cửa số 3 chờ Thiên tới, hoặc là dứt khoát không để ý tới.

Lúc phó giảng sư tới đây, mấy vạn người đều có thái độ không thoải mái, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có, thái độ xem thường này khiến cho Phó Giáo sư tức muốn run người.

Ngồi trên giảng sư đài, lão ta vừa giảng bài vừa khó chịu trợn mắt nhìn một đám học sinh thái độ bất kham bên dưới.

"Kiếm đạo trong thiên hạ chính là lấy dũng mãnh tịnh tiến làm chủ, kiếm ra khỏi vỏ cương chính quang minh, kiếm xuất giết người cũng chính diện mà công, không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể thay thế, kiếm pháp từng đường đều nghiêm cẩn không được có chút sai sót..."

"Thiên kiếm môn ta là chánh giáo đại phái, lồng ngực mang trái tim rộng lớn bao dung, kiếm pháp cương chánh cẩn mật, người luyện kiếm không chỉ phải có được tinh túy trong kiếm mà còn phải có được trái tim cương liệt...."

Lời giảng của Phó giáo sư rời rạc, âm điệu đều đều, lời lẽ lặp đi lặp lại không rõ ràng, quan niệm lại cứng nhắc.

Sau 2 ngày nghe giảng của Thiên, bỗng nhiên hôm nay nghe lại lời giảng của người khác. Đám học sinh này càng nghe lại càng không lọt tai, càng nghe lại càng không phục, dần dần họ bắt đầu sinh ra cảm giác phi lý, cảm giác hoang đường, sau đó họ bắt đầu tức giận.

Giáo sư. Một lời nói đều ảnh hưởng nghiêm trọng đến con đường tương lai của học trò.

Nhưng cũng là giáo sư, một lời nói sai cũng khiến học trò đi vào lầm đường lạc lối, võ đạo đi vào đường cụt.

Một người giáo sư, trách nhiệm là vô cùng lớn....nhưng những tên giáo sư không ra gì này, lại chỉ biết truyền đạt sự cổ hủ và quan niệm sai lầm của cá nhân cho đệ tử.

Một lời hắn nói ra giống như một sự cực đoan không có lối về, dẫn một đàn học sinh đi tới vực thẳm.

Thật là đáng hận đến cực điểm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio