Giới Thần

chương 775: nhược điểm chí mạng của thấu thiên kính

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Bịch....bịch...bịch..." đầu hắn không chút do dự liền lậy liên tục 8 lậy của lễ bái sư.

Thiên Phù Giới này bái sư chỉ có 8 lậy, bái cha mẹ 6 lậy, bái môn phái trưởng bối 7 lậy, và bái thần linh là 9 lậy, bái ân nhân lại là 10 lậy.

Đơn giản là vì họ quan niệm võ học phân trước sau, cha mẹ nuôi nấng chỉ 6 năm, rồi bái nhập sơn môn 7 năm rèn luyện mới bái sư phụ.

Thần linh chí cao vô thượng bái 9 lậy là vinh danh hơn đấng sư phụ, nhưng lại không bằng ân nhân cứu mạng mình từ trong sinh tử.

Thời khắc sinh tử đó, dù bất kể cha mẹ, trưởng bối, sư phụ hay thần linh đều không cứu được họ. Chỉ có ân nhân kịp lúc cứu được họ cho nên ân nhân là lớn nhất cũng đồng thời mạng mình cũng là lớn nhất

Nhân loại lúc còn yếu đuối thì không đáng giá, cho nên cha mẹ sinh dưỡng cũng bị họ xem nhẹ.

Ngược lại khi họ tu luyện được đến thành quả nhất định thì nhân mạng lúc đó thăng hoa, sinh mạng mới thật sự là đáng giá.

Khi đó sư phụ, sơn môn, thần linh và đặc biệt là ân nhân lúc đó mới là người có công nhất.

Thế giới võ giả, nhân tình ấm lạnh - cường giả xưng vương

Thiên Phù Giới là như vậy, tu vi võ đạo mới là quan trọng, thân tình nhỏ bé, mẫu tử nhạt nhẽo, yêu đương không tồn, phận nữ thấp kém.

Đó là 1 thế giới của trắng trợn phú quý địa vị và thực lực. Không có chỗ cho người nghèo

Không có chỗ cho thân tình.

Nhìn thấy 8 lậy đầy sự phân cấp ngược đời bất công này Thiên cũng không cố ý nặng nề bình phẩm nhân tính 1 người.

Trước đại thế như vậy đã mấy ngàn năm, tư tưởng ngược đời này khắc sâu vào trong tư tưởng nhân loại thì không thể nào nói rõ cho nó đúng sai nữa.

"Uhm...đứng lên đi"

"Sư phụ, xin nhận thêm 10 lậy của đệ tử..."

Thiên còn chưa kịp từ chối thì Tây Môn Khánh Tuyết đã "cộp...cộp..."lậy liền 1 lúc 10 cái

"Uhm...cầm lấy..." Thiên lấy ra 1 viên đan dược ném cho hắn.

"Đây là..." Tây Môn Khánh Tuyết cầm lấy viên đan dược trong tay hơi chút do dự sau đó ngửa cổ nuốt xuống.

Sở dĩ đan dược này khiến hắn hơi do dự là do sự kỳ lạ của nó, đan dược này nằm trong tay giống hệt như 1 cục đất không hề có chút dược hương, không có mầu sáng bóng lại càng không có một chút dao động lực lượng, thậm chí 1 đạo phù văn tự nhiên cũng không có.

So với 1 viên đan dược thì nó lại càng giống 1 viên đất hơn, chỉ có điều ngay tại thời điểm hắn đưa vào miệng...loại suy nghĩ hoang đường đó lập tức bị lật đổ.

Đan dược vừa vào miệng, gặp nước liền tan, hương thơm thấm vào ruột gan cùng với dược tính thanh mát sảng khoái cứ như vậy liền dọc theo cuống họng xộc lên não bộ, thấm vào da thịt, trôi xuống bụng, tỏa phát ra cơ thể đến khắp mọi tế bào.

Ngay tại thời điểm đó, huyết mạch hắn liền giống như ăn phải thuốc kích thích bắt đầu điên cuồng lên, cốt cách chấn động, da thịt hân hoan.

Ở bên ngoài, phù lực từ khắp mọi nơi như bị cái gì lôi kéo bắt đầu rít gào nhào tới lao nhanh đến gần.

Lỗ chân lông mở ra, huyết mạch chạy chồm, phù lực bên trong như 1 cơn lốc xoáy điên cuồng mở rộng, sau đó phù lực từ bên ngoài cũng lập tức bị cuốn theo rồi trào vào cơ thể hắn như thác lũ.

Sinh mệnh lực như sương kết tụ thành hạt, thấm tới đâu là chỗ đó như sống lại, thương thế tận phục, tu vi cũng vì thế mà dần được kéo lên...kéo lên...

"Oanh....oanh...." khí vận tụ về, sinh mệnh chi trụ dựng lên, thần thông khứ hồi.

Sau 10 phút, Tây Môn Khánh Tuyết mở lớn mắt ngạc nhiên

"Ta...ta tu vi đã tận phục"

"Cảm ơn...sư phụ thành toàn"

"Ngươi không cần phải vui như vậy, tu vi nhân cảnh đỉnh của ngươi quá rác rưởi...muốn trả thù thì khỏi đi, từ bây giờ trở đi ngươi....phong bế lại nhân đan, thành thật theo ta tu luyện"

"Sư phụ...yên tâm.."

.......

Lúc này 3 đối thủ Vũ Đương Không, Độc Mễ Thiên Tầm, Âu Thành đã bị đánh thành một bãi nhàu nát.

Trận chiến kết thúc 3 đạo kính ảnh cũng đồng loạt biến mất, Nhân Quỷ cũng trở về phục mệnh bên cạnh Thiên sau đó bị hắn thu hồi.

Sở dĩ Thiên lấy nhân quỷ này ra đối phó với Âu Thành cũng không phải hắn bí quá làm liều mà ngược lại đây chính là 1 bện pháp giải tỏa.

Thiên chính là đang muốn cho những bảo khí hình người Nhân Quỷ này "lấy độc trị độc" giải tỏa tâm lý ngàn năm uất hận của mình.

Chiến trường để lại chính là 3 tên rách mướp và 2 phe nhân địch.

Tây Môn Khánh Tuyết đứng với Thiên thành 1 phe.

10 vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn lấy Tuyết trưởng lão dẫn đầu chia làm 1 phe.

"Uhm...Hoàng Thanh Thiên, ngươi thể hiện không tệ, rất vừa lòng bổn tọa....tốt rồi, giá trị của ngươi đã thể hiện rất tốt, bổn tọa ghi nhận....chờ khi ngươi thần phục Thái Huyền Môn, ta sẽ nói tốt giúp ngươi vài câu...."

Tuyết trưởng lão nói xong còn cố ý dừng lại chút làm như chờ Thiên tiến lại quỳ gối thần phục vậy.

Dụng ý của ông ta rõ ràng là nghĩ Thiên nãy giờ là đang cố khoe bày thực lực thể hiện giá trị ra trước mặt lão vậy

"Uhm...quên hỏi nha, ngươi tới Thiên Kiếm Môn ta là có mục đích gì" giọng Thiên vẫn bình thản như vậy không hề có lấy 1 chút tỏ ý xép nép.

"Uhm...hỏi tốt lắm, bổn xứ đến đây là phụng lệnh tông chủ...muốn tìm hiểu căn nguyên vụ việc thiên bảo xuất thế đồng thời....ban cho luyện khí thiên nhân đó cơ hội, gia nhập Thái Huyền Môn ta"

Thái độ của lão khi nói ra câu này quả thật là mang sắc thái vô cùng kiêu ngạo, 2 từ "ban cho" mà lão thốt ra giống hệt như Thiên Phù Giới này chỉ có Thái Huyền Môn của lão là người còn kẻ khác đều là cỏ rác vậy.

"Hoàng Thanh Thiên...bổn xứ xét thấy ngươi có thể vẽ phù, luyện dược, luyện khí....vừa luyện bảo đã chế tác ra một món đồ ta rất ưng ý....ngươi lập tức dâng lên đây, bổn tọa sẽ đề cử ngươi lên tông chủ"

"Xì....mắc cười quá"

Thiên rất thiếu kiên nhãn phun ra 1 câu.

"Gia nhập Thái Huyền Môn cái gì gì đó thì miễn đi....không có hứng thú"

Chân mày Tuyế trưởng lão hơi nheo lại, sắc mặt lạnh đi.

"Hoàng Thanh Thiên....đừng tưởng rằng nãy giờ ta hạ mình nói chuyện với ngươi là ngươi có thể lên mặt....ta nói lại 1 lần cuối, lập tức dâng bảo vật sau đó theo ta đi"

"Cút đi...." Thiên phẩy tay nhẹ 1 cái với lão như đuổi rồi, sắc mặt hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Sắc mặt Tuyết trưởng lão lập tức đanh lại, sát khí dàn dụa, khí thế bốc lên.

"Hừ, rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt...Hoàng Thanh Thiên, ngày hôm nay ngươi theo cũng được...mà không theo cũng phải theo...còn nếu dám phản kháng....giết"

Sát khí khủng bố trên người lão bốc lên cao, khí thế như bài sơn đảo hải trực tiếp phá thiên trảm địa ập xuống.

Sắc mặt lão lạnh lẽo gằn lên.

"Thiên Kiếm Môn....ta cho các ngươi cơ hội sinh tồn cuối cùng...tự tay giao hắn ra, nếu không Thiên Kiếm Môn từ nay...xóa bỏ"

Cảm nhận sát ý lành lạnh trên người lão 10 vị trưởng lão nhất thơi rùng mình một cái sau đó dồn dập xuất động.

"Nghịch tặc....không biết tôn ti trên dưới, phục cho ta..."

"Tiểu tử, ngươi còn dám ngạo mạn...bổn trưởng lão phải giáo huấn ngươi"

"Hừ, còn dám phản kháng..còn không mau buông tay chịu trói"

......

Thế là 3 vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn xông lên, vừa ra liền triển khai thủ đoạn sấm sét muốn bắt giữ lấy Thiên nhưng mà ngay lập tức liền bị Kính Ảnh quấn lấy.

"Ầm...ầm...ầm..."trước thực lực đâng sợ của họ, kính ảnh không ngừng bị đánh tan sau đó gầy dựng, liên tục như vậy cho đến khi Thấu Thiên Kính kịp sao chép toàn bộ khí tức thiên mệnh và võ học của họ sau đó trưởng thành lên.

3 người liên tiếp ra đòn khiến cho những kính ảnh này thời gian đầu vô cùng chật vật.

Tuyết trưởng lão nhếch môi lạnh lẽo nói

"3 người...hẳn là cực hạn của ngươi rồi đi....Hoàng Thanh Thiên, cho ngươi cơ hội cuối cùng...giao ra bảo vật sau đó tự phong ấn tu vi, quỳ gối xin lỗi...bổn tọa sẽ tha cho ngươi khỏi chết"

Tuyết trưởng lão có suy nghĩ này là do trận chiến trước Thấu Thiên Kính của Thiên chỉ phát ra được 3 kính ảnh trong đó 2 cái đã liều mạng đấu với Vũ Đương Không và Độc Mễ Thiên Tầm, còn 1 cái cuối cùng thì không chịu nổi 3 kiếm toàn lực của Âu thành bắt buộc phải gọi ra Nhân Quỷ yểm trợ.

Điều đó khi lọt vào mắt tuyết trưởng lão đã trở thành hạn chế của Thấu Thiên Kính, chỉ là đáng tiếc rằng lão đã sai.

"Thái Huyền Môn phải không....các ngươi muốn bảo khí thì cứ tới đi,...nếu không thì cút, đừng dài dòng như đàn bà vậy."

"Hừ...." sắc mặt Tuyết trưởng lão trực tiếp đanh lại sau đó sát khí bốc lên, ánh mắt như rắn độc nhìn về phía các trưởng lão Thiên Kiếm Môn.

Nhìn thấy ánh mắt này đổ tới, các vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn lập tức run lên sau đó cùng lúc triển khai thực lực xông tới.

"Ầm..." một vị trưởng lão xông lên, 1 chưởng giáng tới liền bị Thấu Thiên Kính hấp đi.

"Hoàng Thanh Thiên...ngu xuẩn này đã đến cực hạn sao còn cố lòng kháng cự....chịu trói đi"

Nhưng mà 1 chưởng thứ 2 của ông ta ập tới, lại va phải kính ảnh phản kháng lại sau đó liên tục không ngừng bị kính ảnh xông lên chống đỡ mất.

"Uhm...còn gắng gượng được sao, vậy nếu ta nữa thì sao...hahahaha..." vị trưởng lão này có tên là Cưu Thanh Phong, chính là sư phụ đã từng bỏ rơi Tây Môn Khánh Tuyết lúc hắn bị phế tu vi.

Tây Môn Khánh Tuyết trước kia vốn là đệ tử được lão đầu tư rất nhiều tài nguyên và kỳ vọng, nhưng mà lúc biết hắn bị phế 1 cách tuyệt đối trong tay người Thái Huyền Môn lão liền không chút nhân tính vứt bỏ.

Bây giờ Tây Môn Khánh Tuyết lại nhận Thiên làm sư phụ, thậm chí hồi phục lại tu vi khiến cho Cưu Thanh Phong vô cùng khó chịu.

"Hoàng Thanh Thiên...ngươi là cái thá gì, dám nhúng chàm vào quan hệ của ta và đệ tử...nhãi ranh"

Cưu Thanh Phong vừa ra tay liền hung ác dùng sát chiêu trọng áp phủ tới uy lực vô cùng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio