Giới Thần

chương 786: nghịch thiên giáo sư

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này ở phía xa, Tần trưởng lão và 8 vị chưởng môn các trung thượng môn phái đã đứng ngoài quan sát.

Trong nhóm người này có 1 thanh niên thân cao 2 thước, cơ bắp rắn chắc như cương thiết ẩn sâu trong lớp bạch y khiến cho dáng người hắn lộ ra một nét mạnh mẽ rắn rỏi đầy nam tính.

Khuôn mặt lại đẹp như quan ngọc, tóc búi cao, tay cầm một cây cốt bổng nhỏ nhắn, khí chất đầy trí tuệ tự tin và xuất trần.

"Lã Mông...ta thấy ngươi thực lực lẫn thiên phú đều tốt như vậy, sao lại đi gia nhập một môn phái cửu lưu cỏn con như vậy...chi bằng nhập Thiên Kiếm Môn ta đi, bổn tọa dậy ngươi vô thượng kiếm đạo" Tần trưởng lão nhìn Lã Mông vô cùng vừa ý.

Đáng tiếc đối với lời mời mà hàng vạn người đều điên cuồng đó, Lã Mông lại chỉ đáp lại bằng nét cười xem thường.

Đứng ở xa nhìn tới, một đám người lúc nhúc lao nhao đã lọt vào mắt họ, thân ảnh Thiên vô cùng tầm thường hiển hiện ra.

Kiếm bào vải thô tầm thường, tóc ngắn không cột, dáng người cao ráo thon gọn, vạm vỡ mà không xù xì, da thịt có chút non mịn, khí tức trầm sâu mỏng manh,...thật sự là tầm thường đến cực điểm.

Càng đáng tiếc đó là hắn lại có tròng mắt mầu đen.

Thiên Kiếm Môn này chỉ là 1 đệ thập môn phái cho nên yêu cầu đệ tử cũng không cao, đặc biệt là còn rất bình đẳng dân tộc. Hay theo như trong mắt những đại thế lực thì khắp một vùng quản trị dưới Thiên Kiếm Môn đều là một quần man di, chủng tộc thấp kém sống chung với nhau, tất nhiên sẽ không phân quý tiện, thấp hèn.

Nhưng đối với các 7 vực 11 thiên khác thì hoàn toàn không giống như vậy, Hắc Đồng Nhân Tộc chính là hạ đẳng nhân bị các chủng tộc khác ghẻ lạnh gần giống như người da trắng với người da đen ở địa cầu vậy.

Môn phái như Thiên Kiếm Môn này khắp cả Thiên Phù Giới 7 vực 12 thiên cũng chỉ có 1, và phạm vi Việt Thiên quốc phụ cận này cũng là một vùng hẻo lánh đệ nhất trong 12 thiên.

Trong mắt những siêu cường môn phái như Chiến Thần Đà, họ không khác gì quý tộc còn Thiên Kiếm Môn và toàn bộ nhân loại trong mấy vạn dặm quanh Việt Thiên quốc chẳng khác gì 1 phường man di hạ đẳng.

Nhân loại đặc biệt đáng khinh và hạ tiện nhất trong mắt họ đó là Hắc Đồng tộc, chính là bộ tộc có tròng mắt mầu đen như thế này.

Đơn giản, đó là loại chủng tộc nhân loại này thiên phú nhỏ bé như cỏ rác, bẩm sinh đã yếu đuối hơn nửa phần so với chủng tộc khác, thậm chí bẩm sinh còn vô cùng ngu độn thô thiển.

Họ được giới chủng tộc khác ví như "chó mang thân người" gọi tắt là cẩu thân, là "sỉ nhục trong nhân loại"

loại chủng tộc man di hạ tiện này trong mắt những chủng tộc khác chính là bùn nhão phế vật không thể phế vật hơn...đáng khinh đến không thế đáng khinh hơn.

"Hừ...Thiên Kiếm Môn loại hạ đẳng này không ngờ ngay cả loại bùn nhão phế vật ti tiện này cũng thu vào môn phái....thật là một quần tiện nhân"

Một ngày trước, sở dĩ 2 người Vũ Đương Không, Vũ Thiên Tuyết không phát hiện ra điều này đó là do họ vừa tới Thiên Kiếm Môn đã mắt không thèm nhìn ai, đến cả khuôn mặt Thiên họ cũng chưa 1 lần nhìn kỹ.

Trên người Thiên lại càng không có bất kỳ cái gì đáng chú ý, thái độ lại kiệt ngạo không coi ai ra gì, có thể nói là đáng gét đến cực điểm.

Nhìn thấy Thiên đứng trên giảng sư đài Lã Mông lập tức hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ, ánh mắt cũng bất chợt thiếu đi rất nhiều sự nhiệt tình, chỉ là ngay trong lúc mà hắn lơ đãng đó một loại khí thế đáng sợ đã ập tới làm hắn tỉnh lại.

Chỉ thấy ở đối diện đó, Thiên vẫn trong một bộ dáng tầm thường đến cực điểm bắt đầu đứng lên, trên thân vô hình tỏa ra một loại khí thế cao lớn vững chắc như thái sơn, thân thể nhẹ nhàng chuyển động.

Động tác vô cùng tầm thường, tốc độ vô cùng chậm chạp, thậm chí khí trên thân cũng không có một chút linh động bộc phát.

Người ngoài nhìn vào quả thật chỉ thấy hắn hệt như đang nghịch ngợm múa loạn nhưng mà khi lọt vào mắt Lã Mông, lại thấy được một loại áp lực khủng khiếp đang tích lũy không phát.

Pháp tắc Thiên địa lúc này giống như đang cót két phá vỡ xé rách ra từng mảnh, cấm kỵ chi lực từ đại địa vĩnh hằng chi ý giống như gặp khắc tinh mà sợ hãi.

]

Thiên đứng ở đó, đơn bạc mà đơn lẻ, bình phàm mà giản đơn nhưng mà trước cặp mắt hành gia, bản thân hắn lại đang hoàn toàn cách biệt ra với thế giới bên ngoài.

Lực lượng tùy ý cho hắn điều động.

Cơ bắp gân xương tùy ý cho hắn khống chế.

Tiềm tàng trong cơ thể hắn, tựa như một đầu cự long đang dần dần thức tỉnh, sức mạnh khủng bố trong đó lớn lao đến cùng cực nhưng lại ẩn mà không phát.

Hung bạo chí ý như kình xa lạc thủy lớn lao đến rợn người nhưng lại thu mình ẩn dấu, một hơi thở cũng không tiết ra.

Long uy ngập trời.

Phong lực diệt thế.

Hỏa hành vô địch.

Độc dịch chín hệ.

Lực lượng vô thương.

.....

Từng chiêu..từng chiêu chậm chạp mà hắn đánh ra tưởng chừng như bình thường đến cực điểm nhưng lại khủng bố đến cực điểm.

Mạnh đến nỗi pháp tắc cũng sợ hãi.

Huyền diệu đến nỗi trời đất không theo kịp.

Đáng tiếc, với một người bình thường không có căn cơ như Lã Mông, 34 chiêu thượng cổ thần quyền của Thiên dù có chậm chạp đến đâu hắn cũng không có cách nào lĩnh hội nổi một chút.

"Hơ....thật là đáng sợ,..." khi 34 chiêu quyền của Thiên đã luyện xong, phải mất cả giờ sau Lã Mông mới thở ra một hơi lấy lại được bình tĩnh.

Nhìn lại hoàn cảnh xung quanh, Lã Mông bất chợt hiện lên một loại suy nghĩ hoang đường.

"Đám học sinh dưới đây....lực lượng tự thân thật quá mạnh mẽ, còn gấp mấy lần Giao nhân tộc thậm chí không thua gì Long Nhân tộc, huyết mạch của chúng vẫn tương tự thấp kém nhưng khí huyết lại chạy chồm mạnh mẽ không thể tả....tất cả, không lẽ đều là vì tu luyện mấy chiêu quyền pháp này"

Lại nhìn lại một đám học sinh đang nhập định dưới sân, tóc đen, tóc nâu, mắt đen...đại đa số đều là những hạ đẳng chủng tộc, thấp nhất là Hắc Đồng nhân tộc cũng có tới hàng ngàn người.

Bất chợt lúc này ánh mắt Lã Mông nhìn tới vị trí nổi bật nhất trong đám đệ tử, một cô nương váy đỏ...

"Uhm...hỏa hệ thiên phú thật đáng sợ, đáng tiếc khuôn mặt quá xấu xí"

Được loại người mắt cao hơn đầu như Lã Mông khen ngợi về thiên phú, thế gian tuyệt đối là không còn ai nhưng mà ở đây không ngờ Cửu Lý Minh Phượng lại được một lời khen đầy sợ hãi của hắn.

Ánh mắt hắn lại tiếp tục lướt qua bóng dáng thứ 2, một cô nương mặc váy trắng tinh khiết, tóc dài mượt mà, thân hình mảnh khảnh.

Ngay lập tức, Lã Mông liền chết trân tại chỗ.

Đẹp....một nét đẹp không bút mực nào tả xiết.

Một nét đẹp mà trí tưởng tượng nhân loại không thể nào hình dung.

Một nét đẹp tuyệt mỹ nghiêng nước nghiêng thành, đến trời đất cũng chao đảo, nhật nguyệt cũng lu mờ, thiên địa biến sắc, nhân tâm rung động không thể nào tách ra.

Một nét đẹp vượt qua tất cả giới hạn của phàm tục.

Không nhìn thấy thì thôi, vừa nhìn thấy liền không cách nào dời nổi mắt ra nữa, trái tim nam nhân rắn rỏi cũng bất chợt đập mạnh, mọi rào cản tâm lý đều bị phá bỏ.

Trước cái đẹp này, dù là tuấn kiệt xem nữ nhân là vật qua đường như Lã Mông hay tuổi già vô lực của 8 vị môn chủ, thậm chí là cả Tần trưởng lão cũng đều khó nhịn phải mất hồn lạc phách một lúc.

Cứ như vậy, không khí liền đọng lại tại thời điểm đó.

Trên đài cao Thiên vẫn cứ giảng bài, ở ngoài đây họ vẫn cứ ngắm mỹ nhân.

......

"Uhm....các ngươi đã lĩnh hội xong rồi" 35 chiêu thượng cổ thú quyền này Thiên chính là dùng phương pháp truyền thừa trực tiếp khắc ấn vào thức hải của họ.

Cho nên khi Thiên đánh quyền, người ngoài đều không mảy may hiểu gì, chỉ có những đệ tử chân chính này của hắn mới hoàn toàn lĩnh hội được tất cả.

Chỉ là thần vận trong mỗi chiêu quyền đều quá mức thâm ảo cho nên vẫn phải dùng một thời gian mới hoàn toàn chỉnh hợp lại được trong thức hải, tại thời điểm này tác dụng đáng sợ của thức hải cũng triệt để hiển lộ ra.

1 môn quyền pháp này không phải nói quá nhưng nếu là những cấp bậc thiên đố kỳ tài như Lã Mông hay Vũ Đương Không cũng phải mất chí ít 10 năm mới hoàn toàn luyện được nó đạt được đến mức độ thần vận thao thiên bậc này.

Nhưng mà với những đệ tử này lại khác, xét về thiên phú chúng đâu chỉ kém hàng chục lần so với Lã Mông, nhưng mà một thức hải này mở ra, họ lại trực tiếp rút bỏ 10 năm lĩnh ngộ để đạt đến chân tủy của quyền pháp, hiện giờ họ tu luyện nó hiệu quả đâu chỉ gấp trăm lần bình thường.

Giả đan.

Võ đạo chân nghĩa bản mục.

Thức hải.

Kiếm nguyên sa.

35 chiêu thượng cổ thú quyền.

Thiên dùng những bện pháp nghịch Thiên để làm bàn đạp cho họ, dẫn họ trực tiếp lên con đường tắt ngắn nhất để đi tới con đường nghịch Thiên.

Loại phương pháp giáo dục đệ tử như thế này, dù là khai tông lập phái cũng tuyệt đối là vô cùng mạnh mẽ, thậm chí bằng cách này, hắn có thể tạo ra một đội quân nghịch thiên khủng bố nhất, trung thành nhất đối với mình.

Một thế lực mà bất kỳ môn phái nào cũng đều không thể sở hữu được.

Dưới tay Thiên, chỉ không tới 2 tháng giảng dậy nhưng một thế lực đáng sợ đã bắt đầu hình thành, Thiên Phù Giới trong tương lai tất sẽ phải run rẩy trước những nhân loại mà ngày hôm nay...họ vẫn luôn chê là thấp kém.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio